Chương 478: Đường Huyết Nhu kinh ngạc
Nhanh chóng tẩy trừ vết bẩn ở trên thân thể xong, Diệp Bạch lại uống vài ngụm vào, thấm tận trong ruột gan, mang theo một tia dịu mát không nói nên lời.
Linh vũ này ẩn chứa linh khí trong thiên địa, uống vài ngụm vào Diệp Bạch đã cảm thấy hết tất cả mỏi mệt, đồng thời trạng thái đói khát đã được giảm bớt, tinh thần no đủ.
Vi sợ Đường Huyết Nhu không kiên nhẫn đợi lâu cho nên sau khi uống no bụng Diệp Bạch lập tức thu hồi kiếm trận nhanh chóng rời đi ra ngoài gian thạch thất.
Vừa ra khỏi cửa, truyền tống trận màu đen đã hiện ra đưa Diệp Bạch đi.
Theo thiên toàn địa chuyển, Diệp Bạch nhanh chóng được truyền tống tới một nơi khác, Đường Huyết Nhu lúc này đã ở cách hắn không xa, lẳng lặng chờ đợi hắn.
Nàng hơi bất mãn nhìn Diệp Bạch sau đó mở to hai mắt ra, tựa hồ như không thể tin được ánh mắt của mình.
- Tại sao ngươi có thể làm được?
Nàng mở to miệng không dám tin nhìn Diệp Bạch.
Nguyên lai sau khi tấn giai xong toàn thân Diệp Bạch đều là màu đen dơ bẩn, tuy không ảnh hưởng tới thân thể nhưng mùi vị này từ rất xa đã có thể ngửi thấy được.
Mà thân thể của hắn lúc này lại khoan khoái và sạch sẽ vô cùng, trên người có một làn hơi nước lưu lại, điều này khiến cho Đường Huyết Nhu không dám tin vào hai mắt của mình.
- Ở trong Tà Vương mộ này lấy đâu ra nước cho hắn tẩy rửa?
Diệp Bạch cười ha hả, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thần sắc như vậy của Đường Huyết Nhu thì thỏa mãn, hắn tiến tới gần nàng cười nói: Text được lấy tại Truyện Bất Hủ
- Ngươi xem được không?
Ánh mắt của Đường Huyết Nhu trở nên khó hiểu, nàng vươn tay ra, bàn tay phải huy động ở trên không trung, vài lam quang xuất hiện, một trung giai tụ linh trận đã được hình thành ở trong lòng bàn tay của Diệp Bạch.
Đây là tình huống không cần kiếm mà Diệp Bạch có thể làm được, hắn dùng chỉ thay cho kiếm, hóa thành trận vân, nguyên lý này cũng giống như vậy chỉ là kém hơn rất nhiều.
Đường Huyết Nhu hiện ra vẻ vui mừng trong ánh mắt trên tay của Diệp Bạch xuất hiện một thủy châu lam sắc, trong không khí sáng rọi giống như là một hạt trân châu.
Tuy nhiên cái này cũng chưa hết.
Từ Tụ Linh trận ở lòng bàn tay của Diệp Bạch, từng giọt mưa lam sắc bắt đầu rơi xuống, từng giọt từng giọt giống như là phong vụ, một một giọt đều trong suốt lóng lánh như giọt sương, mang theo một khí tức mát mẻ.
Đường Huyết Nhu khẽ nhắm mắt lại, trên khuôn mặt của nàng cảm thấy một mảnh ướt lạnh, các lỗ chân lông toàn thân của nàng tựa hồ như muốn mở ra đồng loạt, hơn nữa lam sắc tế vũ còn mang theo hương vị của thiên địa linh khí.
Thật lâu sau cảm thấy lam sắc tế vũ biến mất, Đường Huyết Nhu mới mở to đôi mắt ra, cặp lông mi thật dài chớp chớp, đến tận bây giờ nàng mới khôi phục lại được tinh thần, nàng nhìn Diệp Bạch rồi cất tiếng hỏi:
- Ngươi, ngươi làm thế nào vậy?
Diệp Bạch cười cười nói:
- Rất đơn giản, ta vừa học xong một trung giai tụ linh trận, ở trong Tà Vương mộ này linh khí nồng đậm như vậy, muốn tụ linh khí thành mưa cũng không phải là một chuyện khó khăn.
Đường Huyết Nhu nghe vậy thì hít vào một hơi lạnh:
- Linh khí.
Nàng biết rõ, Diệp Bạch mặc dù nói đơn giản như vậy nhưng làm được thì không biết tốn bao nhiêu khó khăn.
Tuy nhiên nàng cũng không hỏi nhiều, nàng biết đây là bí mật của mỗi người Diệp Bạch đã chịu nói nguyên nhân cho nàng đã khiến nàng rất vui rồi, về phần trung giai Tụ Linh trận này nàng dĩ nhiên sẽ không hỏi, mà cho dù có hỏi thì Diệp Bạch cũng không nói.
Nhưng mà nàng không kìm được mà mừng rỡ hơn một chút, nàng hướng về phía Diệp Bạch nở ra một nụ cười:
- Thật là tốt, như vậy tỉ lệ sinh tồn của chúng ta sẽ lớn hơn cũng sẽ gấp đôi, đây chính là vấn đề lớn để giải quyết.
Diệp Bạch gật nhẹ đầu, sau đó một lần nữa hắn mở tay ra lập thành một tụ linh trận rồi nói với Đường Huyết Nhu:
- Được rồi, không còn bao nhiêu thời gian nữa, ngươi vừa mới bị trọng thương, uống một chút linh thủy mới có thể khôi phục lại được, sau khi khôi phục chúng ta xuất phát.
Lần này Đường Huyết Nhu không nói gì nữa, nàng sau khi uống linh vũ xong đôi mắt mới nhìn Diệp Bạch hết sức phức tạp.
- Vết máu… đêm qua.
Diệp Bạch cũng không biết trong lòng Đường Huyết Nhu nghĩ gì, hai người lập tức một trước một sau đi về phía thông đạo phía trước.
Đương nhiên rời khỏi đây cũng sẽ tận lực đi vào trong Tà Vương mộ này mà sưu tầm, dù sao có thể đi vào trong địa phương này, cơ hội không nhiều lắm, nhất định phải nắm chặt lấy.
…….
Ba ngày sau.
Diệp Bạch cùng với Đường Huyết Nhu hai người này đều là huyền sĩ đỉnh cấp hơn nữa đều có thực lực so sánh với huyền sư, cả hai tổ hợp cùng một chỗ năng lực vô cùng lớn, ven đường gặp gỡ âm mị, bất kể là nhất giai nhị giai, hay là tam giai tương đương với huyền sư chỉ cần số lượng không quá nhiều là bọn họ đều liên thủ giết chết.
Mà trong quá trình này Diệp Bạch đã thu hoạch được mười lăng tinh hồng sắc.
Đối với vật này, Đường Huyết Nhu tuy khó hiểu nhưng cũng không hỏi cũng không tranh đoạt với Diệp Bạch, nàng tuy kiến thức uyên bác nhưng với huyền tinh do âm mị này tạo ra nàng cũng không biết.
Trong ba ngày qua, Diệp Bạch cùng với Đường Huyết Nhu hai người này cũng không phải không có thu hoạch, cả hai đều lấy được một linh thảo tứ giai, mặt khác ở bên cạnh huyệt, Đường Huyết Nhu còn lấy được một quyển thanh giai đê cấp bí kíp Luyện Đao quyết, Diệp Bạch không tu luyện đao pháp cho nên dĩ nhiên là nhường cho Đường Huyết Nhu.
Mà Diệp Bạch ngoại trừ tứ giai linh thảo cũng lấy được một thứ tốt cái thứ này có tên là Biến Thanh quyết, Biến Thanh quyết này tuy không có phẩm giai nhưng vô cùng kỳ lạ, giá trị nhất định không dưới Luyện Đao quyết mà Đường Huyết Nhu có được.
Sau khi tu luyện xong, Diệp Bạch có thể tùy ý thay đổi thanh âm, bắt chước các giai tầng khác nhau, nếu như không phải Đường Huyết Nhu ở bên cạnh nhìn thấy hắn nói chuyện thì cho rằng mình bị ảo giác.
Diệp Bạch có môn này cùng với dịch dung cụ thì việc đánh lén đoạt bảo, giết người cướp của thật sự là việc rất thuận tiện, tuy Diệp Bạch không làm chuyện ti bỉ như vậy nhưng vật này vô cùng có diệu dụng cho nên Diệp Bạch cũng không bỏ qua.
Trong vòng ba ngày, hai người đã phối hợp hết sức ăn ý với nhau.
Diệp Bạch hiện tại đã tiến tới huyền sĩ đỉnh cấp trung giai nhưng hắn vẫn muốn củng cố hơn một chút, còn Đường Huyết Nhu hiện tại đã tiến tới giai đoạn huyền sĩ đỉnh cấp cao đoạn, cách cảnh giới đỉnh phong không xa.
Mà Diệp Bạch trong vòng ba ngày qua cũng triệt để thích ứng, tu vi cũng được củng cố.
Tin rằng nếu như cứ tiếp tục tu luyện như vậy, chỉ cần mấy tháng sau Diệp Bạch không chừng có thể tiến tới một giai đoạn mới.
Cứ như vậy, hai người ban ngày tầm bảo, buổi chiều tu luyện, một mực vẫn không xảy ra chuyện gì, mãi đến giữa trưa, vận may của hai người mới cuối cùng chấm dứt.
Bọn họ ở trong một gian thạch thất bí mật, gặp một tam giai âm thú.
Thế nào gọi là âm thú? Thiên hạ có cực âm chia địa, nếu như linh khí nồng đậm sẽ nảy sinh ra các loại âm linh, những âm linh này có cường đại có yếu ớt, trải qua việc thôn phệ lẫn nhau sẽ sinh ra âm sát, mà âm sát chính là yêu quái, cho nên bọn họ gọi chúng là âm mị.
Âm mị thông qua nhan sắc chia làm các phẩm giai tương đương với các giai đoạn của tu sĩ cho nhân loại, trong đó màu xám chính là huyền khí, màu lục tương đương với huyền sĩ, màu đỏ tương đương với huyền sư, màu tím tương đương với huyền tông.
Tuy nhiên còn thiếu một bộ phận âm mị, dưới cơ duyên xảo hợp nuốt được thiên linh đại bảo thân thể ngưng kết. Loại âm mị này tuy thuộc về nhất giai nhưng có thể tương đương với cả âm mị thập giai bởi vì chúng nó đã có hình thể, đem linh khí ngưng kết thành thú thể, gọi là âm thú, giống như mãnh thú trên nhân gian, cực kỳ đáng sợ.
Cái này chỉ sợ Đường Huyết Nhu cùng với Diệp Bạch hai đỉnh cấp huyền sĩ liên thủ cũng không phải là đối thủ của âm thú tấn giai tam cấp này, cho nên hai người liền quyết định chia nhau chạy trốn.
Âm thú này tuy mạnh nhưng cũng chỉ có một đầu không thể đuổi theo cả hai, cho nên chỉ cần tách ra chạy trốn, nhất định có một hướng có thể trốn thoát.
Bình luận truyện