Vô Tận Kiếm Trang

Chương 635: Diêm Hà trấn



Công tử quý tính là gì? Đa tạ cứu giúp, Viêm Mị có lễ.

sau khi thấy Diệp Bạch trầm tư, Hồng Y nữ tử Viêm Mị đi tới, hướng Diệp Bạch trịnh trọng xá một cái.

Thấy thế, Diệp Bạch cũng vội vàng né tránh một bên, đưa tay đáp lễ lại, nói:

- Cô nương không cần đa lễ, tại hạ vừa lúc đi qua, cũng là thuận tiện mà thôi.

- Hì hì.

Hồng y thiếu nữ cười khẽ một tiếng, tiếng cười ngọt đến độ làm người cảm thấy đến tận xương cốt, nàng lúc này hỏi:

- Nhìn công tử phong trần, tựa hồ đường xa mà đến, không biết muốn đi hướng nào?

Diệp Bạch đương nhiên không có khả năng nói cho cô ta biết mình phải đi tìm Trúc tộc:

- Tại hạ dục tiền lai vãng, đi đến Tinh Vụ hải, cô nương một mình hành tẩu ở đại mạc này, không sợ nguy hiểm sao?

Hồng y thiếu nữ kia cười nói:

- Cũng may, lần này gặp nạn, nhờ có công tử cứu giúp, Viêm Mị đúng là muốn rời đi.

Chớp mắt, nàng giảo hoạt cười một tiếng, nói:

- Viêm Mị muốn đi Diêm hà, cùng công tử vừa lúc có thể cùng một ngày lộ trình, không bằng cùng nhau lên đường, hai người có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Diệp Bạch thấy nàng muốn đi Diêm hà, đích xác cùng chính mình cùng một lộ trình, hơn nữa sau đó tách ra như đã nói, chính mình đi Trúc tộc, nàng cũng không có khả năng biết được.

Lúc này hắn gật đầu nói:

- Như thế rất tốt, thời gian đã không còn sớm, chúng ta cũng lên đường đi!"

- Ân.

Hồng y thiếu nữ gật đầu, đi tới bên vài đầu Sa Hạt, chân đá một cái, cong miệng oán hận nói:

- Cho các ngươi chết, thiếu chút nữa chậm trễ đại sự Bổn cô nương rồi.

Diệp Bạch thấy vậy cũng là không khỏi cười lên một tiếng.

Lập tức" hai người cùng đi, tiếp tục hướng Tây, một ngày sau rốt cục tới Đại Hà.

Càng ngày càng gần, trên mặt đất Hoàng Sa bắt đầu ít đi, dần dần có cây cỏ, ngẫu nhiên còn có Lão Thụ khô héo, xa xa, dần dần có thể thấy một tia thảm thực vật mầu xanh.

Bên bò Diêm hà, là nơi Xích Mạc trên có thể nhìn thấy thảm thực vật, nhìn Hoàng Dương sa mạc buồn tẻ, lúc này như vậy, Diệp Bạch không khỏi nhãn tình sáng lên, tâm tình nhất thời cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Trên đường hai người cũng hai lần gặp qua bò cạp, nưng chỉ có một hai đầu, Diệp Bạch còn chưa có xuất thủ, Hồng y thiếu nữ Viêm Mị đã một mình xông lên đem chúng giải quyết.

Mỗi lần thấy vậy, Diệp Bạch không khỏi mỉm cười tựa hồ nàng sợ Diệp Bạch cướp đoạt vậy.

Đối với việc này, Diệp Bạch cũng chỉ có thể lắc đầu, vị cô nương này nhìn như thiên tư không sai, thực lực kiệt xuất, chỉ là ,lòng hiếu thắng lại t,lớn hơn một chút.

Nàng tựa hồ vì lần trước được mình cứu mà xấu hổ, cho nên cố ý khắp nơi tranh tiên, muốn vãn hồi một điểm mặt mũi.

Chỉ là, người như gặp nạn, vốn là chuyện thường, nàng lại tính toán chi li như thế, chỉ làm người mắc cười. Cho nên, cho dù nhìn thấy bò cạp xông lên trước, Diệp Bạch ngay một lần cơ hội xuất thủ cũng không có.

Bất quá hắn chỉ là sờ sờ cái mũi, mừng rỡ tiết kiệm một phen , công phu.

Diêm Hà trấn, ở bên cạnh bờ Diêm hà, hai người Diệp Bạch cùng Viêm Mị đi tới, dọc đường rất nhiều người nhìn.

Nhưng bọn họ nhìn Diệp Bạch thì ít, mà nhìn Viêm Mị là nhiều.

Viêm Mị mỹ lệ vô cùng, đích xác làm người kinh ngạc, Diệp Bạch lần đầu gặp gỡ, cũng thiếu chút nữa bị thất thần như vậy, huống chi những người bình thường.

Diệp Bạch phát giác, đi theo bên người nàng rất có áp lực, cho nên hắn cố ý đi ở phía sau Viêm Mị một bước.

Bất quá, hắn có hành động này, cũng rất nhanh bị Viêm Mị phát giác, nàng tại hốt nhiên cảm giác được bên cạnh mình thiếu đi một người, không khỏi quay đầu lại, liền thấy Diệp Bạch cố ý nhắm mắt đi ở sau lưng nàng.

Nàng không khỏi nhìn Diệp Bạch, kỳ quái nói:

- Di, ngươi sao lại cứ đi chậm lại như vậy?

Diệp Bạch sờ sờ cái mũi, ho khan một tiếng, ý bảo nàng nhìn về phía bốn phía. Bạn đang đọc chuyện tại truyenbathu.vn

Viêm Mị nghe vậy kinh ngạc, nhìn về phía bốn phía, lúc này có một đám người không ngừng ngầm đánh giá nàng, lúc này nàng mới hiểu được, cười một tiếng, nói:

- Mặc kệ họ, đi thôi.

Nói xong, kéo cánh tay Diệp Bạch, liền tiếp tục đi về phía trước.

Tiếng cười của nàng vang lên, trong nháy mắt làm cho mọi người trên đường cảm thấy thất thần, đều là ngẩn ngơ, lập tức, nhao nhao chạm vào nhau, có người thậm chí đụng vào tửu lâu bên cạnh.

Mà Diệp Bạch bị Viêm Mị kéo đi, đầu tiên là ngẩn ngơ, cảm giác ngọc thủ mềm mại đang nắm lấy tay mình.

Lần này không riêng Viêm Mị thu hút tất cả người chú ý, mà Diệp Bạch đi theo bên người nàng, cũng bởi vậy mà nhiễm quang mang. Mọi người bên đường nhìn thấy Viêm Mị kéo tay Diệp bạch, hâm mộ không thôi.

Những người này nhìn về phía Diệp Bạch, trong ánh mắt mang theo sát khí, hâm mộ, đố kỵ, hận gì gì đó cũng có.

Lập tức, Diệp Bạch cảm giác bối dối, mặc dù hắn không hãi sợ, chính là loại cảm giác này làm người khó chịu, nhìn người bên cạnh cố ý như thế, Diệp Bạch cũng không khỏi một trận vô ngữ.

Vị tiểu cô nương này, tựa hồ cố ý như thế, không thèm để ý người chung quanh phản ứng, thấy vậy, Diệp Bạch trong lòng cười một tiếng, tiểu cô nương cũng không sợ, chính mình chẳng lẽ sợ hãi sao.

Lúc này, hắn ưỡn ngực lên, không để ý tới bốn phía nữa, sau đó hai người sóng vai đi về phía Diêm Hà trấn tửu lâu, Hàn gia khách sạn.

Ở sa mạc cái gì cũng tốt, chính là không có nước, cho nên ngay cả tắm rửa cũng không thể, hắn đi bảy tám ngày rồi, thật vất vả tới như vậy, Diệp Bạch tự nhiên muốn tắm rửa, nghỉ ngơi một chút, tẩy tẩy phong trần.

Qua một đêm, ngày mai hắn liền có thể hướng Đông mà đi, dựa theo lời của Lý lão chỉ đường, lần này đi Đông Phương, bất quá nửa ngày lộ trình, Diệp Bạch thể đi tới Tinh Vụ hải.

Tinh Vụ hải chỉ là một phần nhỏ của Ngân Sa kỳ hải, nhiều nhất hai ngày lộ trình, Diệp Bạch có thể xuyên qua mà đi tới. Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương đưa cho hắn bản đồ chỉ chỗ hạp cốc, nếu tìm được Hồng Trúc Lâm Trúc tộccũng phải hao phí một phen công phu.

May là, chỉ cần đến chỗ hạp cốc, tất cả chuyện tình còn lại, cho dù hao phí thời gian cũng không phải rất khó giải quyết. Lúc này Trúc tộc rốt cuộc có tồn tại hay không, vẫn ở nơi này không, Diệp Bạch thật sự không lường trước được.

Lúc này, cũng chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi, dù sao chạy tới nơi này mà không đến, hắn thật sự không cam lòng.

Hơn nữa Diệp Bạch trong lòng còn có ý nghĩ, Bát phẩm tông môn Hỏa Mị cung trước kia có Giao Phục Hoàng Tuyền Chi chính là phía Đông Tinh Vụ hải, cùng lộ trình đi tới.

Diệp Bạch muốn tìm kiếm Giao Phục Hoàng Tuyền Chi, thứ nhất muốn đi Hỏa diễm phong, bởi vì Hỏa Mị cung ban đầu tìm được Giao Phục Hoàng Tuyền Chi.

Hơn nữa, mặc dù Tử Cảnh Cốc Tàng Thư Các không có ghi chép, nhưng nếu vật ấy bọn họ là người thứ nhất phát hiện, nói vậy cuối cùng được Giao Phục Hoàng Tuyền Chi chính là Hỏa Mị cung rồi.

Đối với Hỏa Mị cung, Diệp Bạch biết rất ít, trăm năm trước đây không biết duyên cớ gì, cả tông môn đều hủy hoại trong chốc lát. Xích Mạc quái vật tông môn to lớn chỉ trong một đêm xóa tên khỏi thế gian. không còn tồn tại nữa.

Rốt cuộc cóGiao Phục Hoàng Tuyền Chi hay không, cũng không có người nào biết, cho dù có, thì đã sớm không tồn tại nữa rồi.

Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu hắn đã tới đây, đây là duy nhất đầu mối, Diệp Bạch tự nhiên không thể buông tha, lúc này bước đầu tiên, muốn đi chính là truk sở của Hỏa Mị cung, chỉ có như thế mới có tìm được Giao Phục Hoàng Tuyền Chi.

Cho dù có thể ở Hỏa Mị cung, cũng có thể ở địa phương khác, Diệp Bạch đi lần này cũng không ôm nhiều hy vọng, chỉ là hy vọng có thể nghe tia về Giao Phục Hoàng Tuyền Chi mà thôi.

Chỉ có như thế, hắn mới đi tìm một nơi trước đã, nếu không, hắn hiện tại mặc dù thực lực cường đại, lại mờ mịt không mục tiêu thì ở Xích Mạc vô biên lớn gấp hai Lam Nguyệt, cũng mất rất nhiều thời gian rồi.

ích Mạc nếu như không có đầu mối, Diệp Bạch căn bản là không có khả năng tìm kiếm được Giao Phục Hoàng Tuyền Chi.

Hắn mặc dù cảm giác được không có khả năng, hoặc không thể dựa vào Trúc tộc, nhưng Diệp Bạch vẫn như trước kiên trì muốn tới thử một lần xem sao.

Nếu như không có người bản địa Xích Mạc dẫn đường, có lẽ, Diệp Bạch cả đời cũng đừng tưởng tìm được Hỏa Mị cung kia.

Một nửa, là bởi vì thuận đường, dù sao đi Hỏa diễm phong cũng phải đi qua Tinh Vụ hải. Đi đến Trúc tộc, cũng không chậm trễ Diệp Bạch bao nhiêu thời gian.

Còn một nguyên nhân nữa, chính là hy vọng Trúc tộc vẫn còn, Cuồng Lôi Đao Lý Liệt Dương đưa cho hắn bản đồ cũng không sai, nguyên lai người này muốn báo đáp, cấp lộ tuyến cũng không sai.

Như thế, Diệp Bạch tìm có thể dễ dàng hơn rất nhiều.

Đương nhiên, đối với việc này, hắn không dám ôm quá nhiều hy vọng, cái gọi là hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn hơn, Diệp Bạch chẳng qua là muốn thử một lần mà thôi, bởi vì dù như thế nào, hắn cũng không có khả năng buông tha đi tìm Giao Phục Hoàng Tuyền Chi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện