Chương 749: Đêm tối dông tố, sát nhân đến (8)
Thời gian vừa rồi, đối với hắn cuộc sống an nhàn sung sướng. Chưa có từng chịu khổ qua?
Cho nên, trong tim của hắn có hận, có sát khí vô biên, hắn hận không thể làm nhục được Diệp Bạch, ăn tươi nuốt sống Diệp Bạch, hắn cảm giác được tất cả, đều là bởi vì xuất hiện Diệp Bạch mà tạo thành. Hắn đối với Diệp Bạch hận ý, đã đến tình trạng đáng sợ rồi, tại trong nội tâm của hắn, như một loại điên cuồng vậy, mọc rể nảy mầm, trưởng thành.
Nhưng hắn biết, hiện tại cũng không phải lúc hắn trả thù, sau này hắn mạnh mẽ hơn mới có thể nghĩ đến, bây giờ hắn chỉ có nhẫn nhịn, nhẫn nhịn đến lúc hắn so mạnh mẽ hơn đối phương.
Ngày đến lúc đó, là tử kỳ của Diệp Bạch.
Hắn ở trong lòng hung hăng nguyền như vậy:
- Diệp Bạch, ngươi cho rằng ta là ai, một ngày nào đó, ta Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn, còn có thể trở về, khi đó, là ngày chết của ngươi đó.
Giọt chất lỏng lạnh lẻo, như Huyết dịch, nhỏ giọt xuống, làm hắn trong nháy mắt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Giơ tay lên đầu, hắn co rúm lại một chút, phía sau tựa hồ có động tĩnh truyền đến, hắn kinh hoảng ngẩng đầu nhìn lại, nhưng cũng nhìn không thấy cái gì, chỉ có một mảnh đêm tối, còn có chỗ rậm rạp ngay cả Quỷ Ảnh Tử đều nhìn không nhìn thấy.
Tuy nhiên, rwufng raamk chập chùng, cây cối chập chờn, phát ra thanh âm ào ào, nghe vào trong tai của hắn như từng đạo Phù chú đòi mạng, hắn không biết có người ẩn tàng sau những bóng cây hay không, nhưng hắn cảm giác được trong bóng tối, chỉ chờ hắn té ngã, thi triển một kích trí mạng.
Hắn luống cuống.
Ào ào ào ào, giọt mưa rơi xuống, mới đầu rất nhỏ, sau đó to dần, một tiếng vang thật lớn vang lên, một đạo Tử sắc Lôi Điện đánh xuống một gốc cây cổ thụ kéo khai vài dặm, ánh sáng chiếu rực bầu trời. Lúc này Hắc bào Yến Cực Sơn sắc mặt tái nhợt sợ hãi đến vặn vẹo cả khuôn mặt.
Rồi sau đó, Thiên Địa lại phục hồi đêm tối.
Một trận gió thổi tới, trong lòng Hắc Ma Vương đột nhiên rung lên, hắn là một Đỉnh cấp Huyền sư tại sao lại quan tâm đến độ ấm xung quanh sao. Nhưng giờ phút này, hắn lại cảm giác được toàn thân đều trở lên lạnh lẽo, trên người càng ngày càng lạnh như băng, bên tai gió thổi, tiếng mưa rơi chói tai, mơ hồ thị giác, thính giác của hắn cảm thấy trước mắt một mảnh mênh mộng, ngoài ra tất cả đều không thấy gì cả.
Đây đúng là một người ở giữa đêm dông tố mùa hạ.
Hắn ôm chặt cánh tay, hàn ý nồng đậm bao phủ, nước mưa rơi tại trên người của hắn, trong nháy mắt ướt sũng cả người.
Hắn lúc này, khát vọng có một đống lửa, một bình liệt rượu, có một con gà nướng, có một chỗ ấm áp đụn mưa.
Trong lúc hắn nghĩ như vậy, bỗng nhiên phía trước có hỏa quang chợt lóe lên chiếu sáng màn đêm, từ phía trước rừng cây truyền đến làm ánh mắt hắn đau nhức.
Hắn cả kinh, liền tìm một chỗ trốn đi, thân hình tung lên chạy đến sau một gốc cây đại thụ, sau đó giơ tay lên đầu, dè dặt nhìn lại.
Tùy theo ánh mắt của hắn có thể thấy được, phía trước không biết có một Đạo quan, đổ nát.
Cơn mưa tàn phá cửa sổ, tại tiếng mưa gió ào ào rung động, trận mưa này rất to.
Giờ phút này, nhìn qua cửa nhìn lại, cây cối bị gió lay tàn phá rất nhiều.
Lúc này bên đống lửa có ánh sáng màu vàng óng ánh, dầu trơn đầy đủ, thỉnh thoảng rơi xuống từng giọt xuống phía dưới đống lửa, có con gà chín vàng óng ánh, đang không ngừng xoay tròn.
Lúc này có một người đưa lưng về phía bên này, bị màn mưa che khuất, thấy không rõ mặt mũi, một tay thỉnh thoảng khời chút đống lửa, chuyển động con gà trong tay.
Hương gà càng đậm mùi thơm, tùy gió bay ra, xuyên thấu qua, truyền vào trong mưa bụi, lại tiến vào rừng rậm, truyền vào trong mũi Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn.
Xoa xoa con mắt, Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn nghi ngờ cảm giác của mình.
Vừa ướt lạnh, vừa mệt vừa đói, lao đi không phân biệt phương hướng, lao đi hai chân đều chết lặng, Huyền khí đều tiêu hao hết, mệt mỏi và mệt mỏi, trước mặt lại đột nhiên xuất hiện như vậy, có thể mang đến ánh sáng trong đống lửa, còn có mùi thơm của thịt nướng nữa.
Lúc này tựa hồ chỉ có mộng ảo mới xuất hiện, tuy nhiên thực sự thực xuất hiện ở trước mặt của hắn.
Ánh mắt hắn nhìn lại, màn đêm đen kịt một mảnh, mà mưa rớt xuống, bất cứ dấu vết gì, cũng có thể bao phủ. truyện được lấy tại truyenbathu.vn
Đêm mưa, hắn vốn vô cùng chán ghét, nhưng trong lòng Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn, lại có chút an tâm.
Với hắn mà nói, đây là một tràng tai nạn, nhưng đối người khác mà nói có đuổi không kịp hắn, thì cái mạng nhỏ này của hắn là giữ được.
Coi như hắn là Huyền Tông, thì lúc này cũng muốn nghỉ ngơi một chút, một ngày nào đó, hắn sẽ trở về, Diệp Bạch chờ đó.
Từ buổi sáng đến buổi chiều, lại từ buổi chiều đến tối, suốt cả ngày ngay cả chính mình hiện tại cũng không biết đang ở nơi nào, ít nhất cũng chạy vài trăm dặm xa, không có phương hướng, hiện tại ngay cả một điểm dấu vết thật nhỏ cũng đều bị trận mưa to này bao phủ, lúc này làm sao có người có thể truy đuổi được hắn nữa đây.
Xem ra, ông trời còn không dứt đường sống của hắn, không có ngăn lấy đường lui, trận mưa to này, chính là vì cứu vớt hắn, chính mình hẳn phải cảm tạ ong trời, cảm tạ trận mưa to này mưa xuống quá kịp thời rồi.
Trong lòng đồng thời buông lỏng, hắn lúc này cảm thấy hai chân tê dại, thân hình mỏi mệt không thôi. Nhất thời trong đầu của hắn, vốn không cảm thấy, nhưng lúc này ào ạt mà đến.
Lại chút ướt lạnh, lại đói lại mệt, cảm giác này Hắc Ma Vương Yến Cực Sơn chưa từng có, hiện tại, hắn chỉ nghĩ tìm một chỗ, ăn một chút gì, ngủ một giấc thật tốt, nghỉ ngơi một chút mà thôi
Chỉ cần nghỉ ngơi, ngày mai, hắn liền có khả năng trời cao bay nhẩy, coi như Diệp Bạch có là thần đi chăng nữa, thì chỉ cần diện mục hắn thay đổi, sống trong công đồng người thì Diệp Bạch có là thần cũng không có khả năng tìm được.
Bình luận truyện