Vô Tận Kiếm Trang

Chương 796: Thập Nhị Truy Hồn Tổ (hạ)



Diệp Bạch đứng thẳng tại chỗ, bất động không nói. Hắn ngược lại muốn nhìn một chút, vị cường giả vang danh Tử Hoa Tây Cảnh - Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết này còn có thể có hậu chiêu gì.

Đây cũng là lần thứ nhất hắn giao thủ với Huyền Tông cường giả, có lẽ cũng có thể từ người này nhìn xem phổ thông Huyền Tông đến cùng là như thế nào, so với hắn thì có bao nhiêu chênh lệch. Nói không chừng, ngày sau ở Kỳ Thiên Các thí luyện có lẽ có thể lấy được một ít dẫn dắt.

Đối diện, Tiêu Vô Huyết lại không hề biết Diệp Bạch lúc này đang nghĩ như thế nào. Nếu biết rõ, chỉ sợ càng là tức giận như điên.

Giờ phút này, hắn nhắm mắt lại, lặng yên vận huyền công. Bỗng nhiên, trên người của hắn vang lên một tiếng "Răng rắc" nhỏ, trong phút chốc, một tầng băng lam sắc hơi mỏng liền từ trên người hắn tỏa ra, nhanh chóng bay lên. Không đến một lát, xung quanh hắn dần dần bao phủ một tầng băng hơi mỏng.

Một cỗ hàn khí ngập trời từ trên người hắn lan tràn ra xung quanh, không khí bốn phía bỗng nhiên liền hạ xuống mấy chục độ.

Phảng phất trời đông giá rét đột ngột tiến đến, loại hàn khí này khiến cho người ta cảm giác thiên địa như muốn đông lại. Dù cho cách xa hơn mười trượng, Diệp Bạch lúc này cũng không khỏi cảm thấy rùng cả mình..

Lạc Sương Băng Huyền Kình, đúng là một đại sát chiêu khác của Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết, Thanh giai trung cấp công pháp hệ băng.

Diệp Bạch cũng không có ngăn cản biến hóa trên người Tiêu Vô Huyết, ngược lại, hắn lại rất mong chờ. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến người khác thi triển Thanh giai trung cấp công pháp thực sự. Trước kia, hắn từng thấy một số người tu luyện Thanh giai Huyền kỹ, nhưng công pháp tu hành cấp bậc Thanh giai lại đích thật là không có người nào*.

*ở đây giải thích 1 chút: huyền kỹ loại loại công quyết thiên về thực chiến, còn công pháp là loại công quyết thiên về phụ trợ. Tiện đây mình cũng nói luôn về các loại công pháp trong truyện này. Công quyết gồm 3 loại: trụ cột huyền quyết(1 dạng của hỗ trợ nhưng đây là hỗ trợ phần trụ cột ban đầu của Huyền giả, là loại hỗ trợ quan trọng và cần thiết nhất); Huyền khí công pháp(1 dạng phụ trợ, tăng phúc bản thân khi thực chiến), Huyền kỹ bí kíp (công kích, thân pháp, phòng ngự).

Huống chi, đó còn là một bộ Thanh giai trung cấp công pháp. Có lẽ, từ trên người Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết hắn có thể tìm ra một chút tâm đắc, về sau tu luyện Thiên Huyền Hỏa Quyển sẽ có một tham chiếu đại khái rồi.

Huống chi, Diệp Bạch cũng không sợ Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết có thể "lật trời" được. Hắn tuyệt đối tự tin với thực lực hiện giờ của mình. Không nói cảnh giới giữa hai người vốn đã chênh lệch rất lớn, cho dù thực lực ngang bằng, hắn cũng tuyệt đối nắm chắc chỉ trong vòng mấy chiêu là có thể đả bại được Tiêu Vô Huyết.

Chỉ có điều, hắn khinh thường làm như vậy mà thôi.

Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết rốt cục ngẩng đầu, mở mắt. Khi ngẩng đầu, ánh mắt của hắn liền trở nên hoàn toàn không giống nhân loại, đó là loại ánh mắt khát máu xen lẫn lạnh như băng.

Ở trên người của hắn, một cỗ khí tức cực độ huyết tinh bỗng nhiên tràn ra, cỏ cây khắp nơi cúi rạp xuống, mặt trăng tựa hồ cũng vì sợ hãi mà trốn ở sau đám mây đen.

Bầu trời bao phủ một mảnh đen kịt.

Đưa tay không thấy được năm ngón.

Nhưng không biết tại sao, hai người dường như đều có thể rõ ràng trông thấy đối phương. Diệp Bạch trong nội tâm đột nhiên rùng mình.

Cỗ huyết khí này cũng không phải là người bình thường có thể có được, mà nó chỉ xuất hiện ở người đi ra từ núi thi biển máu mới có được. Nhưng là, làm sao có thể?

Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết này rốt cuộc là ai, Huyền Tông bình thường tuyệt không có năng lực này!

Bởi vậy, Diệp Bạch cũng đột nhiên nghĩ đến, một Huyền Tông tầm thường sao có thể có được hai bộ Thanh giai Trung cấp công pháp.

Hết thảy cũng nói rõ rất nhiều vấn đề. Thân phận chân chính của Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết này, tuyệt không đơn giản như biểu hiện bề ngoài của hắn.

Ít nhất, Diệp Bạch cũng chưa từng có nghe nói qua, Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết ngoại trừ tuyệt học thành danh là Huyết Thủ Kiếm Pháp, còn có một bộ Thanh giai trung cấp công pháp phẩm giai rất cao, uy lực càng mạnh hơn nữa —— Lạc Sương Băng Huyền Kình.

Tuyệt học bực này thường là là bí mật bất truyền của các đại tông môn, hơn nữa, còn tuyệt không phải là tông môn bình thường. Diệp Bạch cũng biết, ở Lam Nguyệt Công Quốc, vô luận là Lôi Tông, Ma Thần Cốc, Hỏa Phong Hồ hay Tử Cảnh cốc mới quật khởi gần đây đều khó có khả năng có được.

Nói cách khác, Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết sau lưng chí ít có một Thất phẩm tông môn cường đại ủng hộ, thậm chí còn có thể cao hơn...

Cao hơn, vậy chính là Lục phẩm tông môn rồi!

Toàn bộ Tử Hoa Vương Quốc, cũng chỉ vẹn vẹn có bốn Lục phẩm tông môn. Mà nhân vật từ trong đó đi ra cho dù chỉ là một Huyền Sư nho nhỏ, thì đám người Yến Tông Tề Lân cũng không dám làm gì quá mức. Như trong buổi đấu giá vừa rồi, khi đối mặt Thiện Kiến Thành Linh Âm công chúa bọn họ cũng có chút sợ đầu sợ đuôi, không dám quá mức làm càn.

Mặc dù cuối cùng vẫn cạnh tranh, nhưng cũng chỉ đơn giản là vì hắn(Tề Lân) đối với bản "Thiên Huyền Hỏa Quyển" bí kíp là nhất định phải có mà thôi.

Nếu là vật tầm thường thì bọn họ sớm đã tránh lui, căn bản sẽ không cùng người của Thiện Kiến Thành tranh chấp.

Cho nên, có thể hiểu được lực ảnh hưởng của những Lục phẩm tông môn này đến cùng đã lớn đến mức nào!

Bất quá, Diệp Bạch lại không lo lắng gì. Bất kể là Thất phẩm tông môn, hay là Lục phẩm tông môn, đối với hắn đều không có chút quan hệ nào.

Hắn lập tức liền muốn tiến vào Dạ Lang Đảo. Khi đến được Dạ Lang Đảo, trong vòng mấy tháng thực lực của hắn nhất định sẽ lại một lần nữa tăng lên. Đến lúc đó, khi tham gia Kỳ Thiên Các thí luyện, chỉ cần đạt được top đầu là có thể có được một hạt Huyền Vương Chí Tôn Đan, đột phá Vương cảnh cũng là chuyện trong tầm tay.

Một khi đột phá đến Vương cảnh, cho dù Lục phẩm tông môn như trước khổng lồ, nhưng tuyệt đối sẽ không vì một đệ tự không quá quan trọng mà cùng một vị Vương cảnh cường giả trở mặt.

Ở bất cứ đâu, cường giả đều được coi là thượng khách.

Huống chi, đến lúc đó, Diệp Bạch thực lực nhất định sẽ càng biến hóa nghiêng trời lệch đất. Ngũ giai Kiếm Trận Sư, thậm chí Lục giai Kiếm Trận Sư, đều là chuyện có thể tưởng tượng được.

Đến lúc đó, Vương cảnh cường giả bình thường Diệp Bạch sẽ quá để ý. Cho dù là tông chủ của bọn họ đến, thì cũng chưa chắc là đối thủ của Diệp Bạch.

Lục phẩm tông môn, còn không có có Tôn cảnh cường giả.

Cho nên, dù Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết đúng là người thuộc Lục phẩm tông môn, Diệp Bạch cũng không sợ.

Hạ vị Huyền Tông chỉ là Hạ vị Huyền Tông, vĩnh viễn không có khả năng trong nháy mắt biến thành Thượng vị Huyền Tông, thậm chí Đỉnh cấp Huyền Tông.

Dù cho Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết thực lực vào lúc này lại lần nữa tăng lên gấp bội, cũng căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Cho nên, Diệp Bạch rất nhanh liền xác định được một chút thân phận của đối phương. Trước đây, Diệp Bạch khiếp sợ cũng không phải là bởi vì Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết có hai bộ Thanh giai trung cấp công pháp, cũng không phải vì nghi ngờ hắn sau lưng có Lục phẩm tông môn chống đỡ, mà chỉ là vì khí tức huyết tinh dày đặc trên người hắn mà thôi.

Nhưng mà, đối diện, Tiêu Vô Huyết hiển nhiên lại không nghĩ như vậy.

Hắn nhìn Diệp Bạch, thần sắc tàn khốc, lạnh lùng, dùng một loại khí thế từ trên cao nhìn xuống, nắm chắc thắng lợi trong tay, lạnh lùng nói: "Ta thừa nhận ngươi rất mạnh, thậm chí thực lực còn cao hơn so với ta. Bất quá, có thể bức ta thi triển tuyệt học này, ngươi là người đầu tiên!"

"Tốt, rất tốt, tối nay ngươi sẽ được thưởng thức một lần uy lực của tuyệt học bất truyền mà Tiêu Vô Huyết ta chưa bao giờ lộ diện trước người khác —— Lạc Sương Băng Huyền Kình!" Truyện được copy tại Truyện Bất Hủ

"Kiếm thứ ba —— Ma Thiên!"

Rống to một tiếng, Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết trên người liền lóe lên lam sắc quang mang, đồng thời Tam giai cao cấp Lãnh Huyết Kiếm trong tay hắn cũng tỏa ra một tầng lam sắc quang mang càng thêm rực rỡ. Lúc này, vô số băng sương dần ngưng kết bên người hắn, hàn ý xung quanh càng ngày càng đậm.

Kiếm ra!

Một kiếm trụ thiên, trên xuyên thiên địa, nhìn xuống cửu u, hoàng tuyền tránh lui.

Một kiếm này không có chút nào hoa mỹ, không có kỹ năng, chỉ là một kiếm, thường thường đâm ra, từ khoảng cách sáu mươi trượng hóa thành một thanh Ma Thiên đại kiếm hướng phía Diệp Bạch chậm rãi đâm tới.

Lãnh Huyết Kiếm tựa hồ phóng đại mấy chục lần, biến thành một thanh lam sắc tinh trụ cực lớn, mang theo hàn khí băng thiên triệt địa nhìn như chậm chạp, nhưng trong nháy mắt đã đến trước mặt Diệp Bạch.

Một kiếm này, cho dù là một tòa núi lớn ngăn cản ở phía trước tựa hồ cũng có thể lập tức xuyên qua.

Không khí quanh thân Diệp Bạch bởi vì hàn khí mà trở nên đọng lại, thân hình hắn tựa hồ cũng không cách nào di động.

Một kiếm này cực kỳ đơn giản, không cầu kỳ, lại khiến cho không người nào có thể kháng cự, thậm chí ngay cả chạy trốn cũng đều làm không được.

Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết trong mắt lộ ra vẻ vui mừng.

Hắn có thể tưởng tượng, khi một kiếm này thực sự đến trước người Diệp Bạch, Diệp Bạch nhất định sẽ trực tiếp bị ép thành tê phấn.

Hắn đã mơ hồ tưởng tượng ra viễn cảnh tương lai tốt đẹp đang chờ hắn sau khi lấy được thanh Tứ giai kiếm khí, cùng với Thiên Huyền Hỏa Quyển trong tay Diệp Bạch.

Nhưng hắn rất nhanh cảm thấy được không đúng.

Phía đối diện, Diệp Bạch không ngờ lại mỉm cười. Ở thời điểm này, Diệp Bạch rõ ràng còn thoáng hướng hắn mỉm cười.

Rồi sau đó, trong nháy mắt, con ngươi Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết liền đột nhiên mở lớn. Hắn nhìn thấy, sau lưng Diệp Bạch bỗng hiện ra mười tám thanh trường kiếm rậm rạp chằng chịt, mười tám thanh trường kiếm này mỗi một thanh cũng không phải vật tầm thường.

Hoặc vàng hoặc tím, hoặc lam hoặc bích, kiếm khí che trời, đem thiên địa từ nam chí bắc làm thành một cái lồng giam cực lớn.

—— Đây là, Kiếm Trận!

Đồng dạng là kiếm khí, nhưng khi so sánh thì một kiếm Ma Thiên của hắn lại giống như là dòng suối nhỏ và biển lớn, đứa bé và tráng hán, căn bản không phải cùng một cấp bậc.

Diệp Bạch trong thần sắc hiện lên vẻ thương cảm, xem lẫn một chút thương tiếc. Hắn nhìn Tiêu Vô Huyết, thản nhiên nói: "Lạc Sương Băng Huyền Kình tăng thêm Huyết Thủ Kiếm Pháp, hai bộ Thanh giai trung cấp công pháp chất chồng cùng một chỗ, uy lực quả thực là bất phàm."

"Đáng tiếc, y nguyên xa xa chưa đủ!"

Rồi sau đó, hắn liền vung một tay về phía trước, thản nhiên nói: "Kiếm Trận —— Đạo Tâm Chủng Ma!"

Mười tám thanh trường kiếm tạo thành Kiếm Trận cực lớn, trực tiếp cùng một thanh băng lam cự kiếm mà Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết đang đâm tới chạm vào nhau.

Không có thanh âm ầm ỹ, không có cảnh sơn băng địa liệt.

Băng lam cự kiếm khi đối mặt Đạo Tâm Chủng Ma Kiếm Trận phảng phất như một trang giấy mỏng, trong phút chốc liền bị xé thành nát bấy.

Lãnh Huyết Kiếm căn bản không cách nào ngăn cản được lực lượng lớn như vậy, trực tiếp vỡ vụn thành tê phấn bay đầy trời.

Một thanh Tam giai cao cấp Huyền binh cứ như vậy liền biến mất, không còn lại chút gì.

Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết loạng choạng lui về phía sau, khóe miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt trong nháy mắt liền trắng bệch như tờ giấy. Chỉ một kích này, đã khiến bản thân hắn bị trọng thương.

Hắn mặt mũi tràn đầy lo sợ bất an, tựa hồ không thể tin tưởng một màn này, lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể, không có khả năng, tuyệt đối không thể!"

Thiếu niên thiên tài, hơn ba mươi tuổi đã tiến vào Huyền Tông chi cảnh, vô số quang hoàn gia thân, hoành hành cả đời, ít có kẻ địch.

Làm sao có thể thua một tiểu nhân vật vô danh như vậy.

Hắn là đến đoạt bảo, như thế nào ngược lại sẽ thất bại?

Hắn hai tròng mắt muốn nứt, trừng mắt nhìn Diệp Bạch, tóc tai bù xù, khàn giọng nói: "Ngươi là ai, ngươi rốt cuộc là ai? Thiên hạ này, không có người nào có loại kiếm pháp này!"

Diệp Bạch nhìn hắn, trong ánh mắt càng thêm thương cảm.

Hắn chậm rãi nói: "Cũng tốt, liền cho ngươi trước khi chết làm quỷ minh bạch. Lam Nguyệt Quốc, Tử Cảnh Cốc, Diệp Bạch!"

Lãnh Tông Tiêu Vô Huyết vừa nghe được, trên mặt liền lộ ra vẻ cực độ kinh hãi, tựa hồ nhớ ra cái tên nào đó, ngón tay run rẩy chỉ về phía Diệp Bạch: "Ngươi là Diệp Bạch... Ngươi, dĩ nhiên là Diệp Bạch..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện