Vô Tận Kiếm Vực

Chương 41: Sơ cấp Ấn sư



Tu luyện là thứ nuốt thời gian nhất, Vân Phàm đã cảm nhận được câu nói này, một tháng trôi qua cứ như vừa cái chớp mắt vậy.

Sáng sớm là buổi học, trưa thì đâm đầu vào nghiên cứu Ấn kỹ, tối lại chạy vút lên đỉnh núi cao luyện kiếm.

Tuy nhiên thực sự nó không nhàm chán một cách lập lại như vậy, mỗi ngày là hoàn toàn mới mẻ Vân Phàm học được.

Những buổi trao đổi với Vương lão sư làm hắn khắc sâu hơn quá trình tiến hóa của huyết tộc siêu phàm thế nào.

Bán bộ Tạo hình cảnh chỉ là một bước đệm cực kì nhỏ, bất kì một thể chất nào cũng phải ngộ ra Đồ hình võ kĩ trở lên để đúc Nguyên tố Tâm khung, rồi họ mới từ từ nhất điều động huyết lực tu tập trận pháp khế ước.

Vân Phàm thì hoàn toàn khác biệt, cơ thể hắn ta hiện giờ được giải thích là Tâm hạch tan vỡ.

Tâm khung cùng Tâm hạch tuy khác nhau một chữ nhưng cách biệt chỉ có trời đất cũng chưa đủ, gần như là vô hạn, bởi vì có Tâm hạch đại biểu cảnh giới Vân Phàm đã từng là siêu cấp cường giả Tâm cảnh.

Đúng vậy, Đâymới là thực sự sức mạnh của hắn, từ đây mọi thắc mắc những khả năng kì dị được giải đáp.

Hắn có khả năng phục hổi siêu cường, tự thở trong nước và lĩnh ngộ kiếm ý hoàn toàn nhờ vào từng giọt năng lượng tinh khiết nhất đang ẩn giấu trong tế bào cơ thể.

Chính vì vậy con đường của Vân Phàm thì hoàn toàn khác biệt, hắn không thể nào điên cuồng đi tái tạo lại Tâm khung mà tu luyện từ đầu.

Mượn nhờ nguồn năng lượng tan vỡ trong từng tế bào nguyên tố cùng nguyệt chi tinh hoa hợp lại với nhau mà hồi phục trạng thái trước kia.

Với kiếm ý hắn không cần tiêu tốn năng lượng huyết lực trong quá trình hình thành Trận Pháp, trong khi hầu như tất cả học viên phải bỏ ra rất lâu củng cố cảnh giới mới đủ khắc hết Ấn một lúc.

Tuy nhiên cũng chính vì Ý chỉ gói gọn một phần nhỏ trong Phong làm hắn không biết cách điều động năng lượng.

Mỗi ngày qua đi bình cảnh Tạo hình cảnh đang dần buông lỏng làm Vân Phàm càng gấp rút hơn.

Hắn đã từng bình thản: nằm trên ngọn cây ngước những đám mây trôi mà vấn thiên, hắn từng đã điên cuồng: nhảy vực sâu thác nước, hắn từng đã chiến đấu: trên ngọn núi cao lấy phong lùi phong, hắn đã từng chán trường: lười biếng hít từng hơi thở theo từng cơn gió, nín thở theo từng khoảng khắc lặng yên.

Vân Phàm ngồi khoanh chân trên tản đá cao hướng gió đang vùn vụt đập vào cả cơ thể hắn trong cơn giông bão.

Vù…vù….vù

Đột nhiên trong bóng tối một đôi mắt xanh đang dần mở ra cực kì bắc mắc, Vân Phàm ngước nhìn phía xa, những giọt mưa với hắn giờ đây cứ như là đứng im vậy, hắn có thể rõ ràng quan sát từng giọt một, song song đó là những dòng năng lượng dao động trắng sáng.

Đó là

-“Nguyên tố Phong…”

Thì ra chính là vậy, Vân Phàm nước chảy tự nhiên thông suốt, cảm giác tựa như một người lái xe được hỏi điều khiển xe như thế nào vậy.

Bạn sẽ không thể miêu tả được gì khác ngoài sự cân bằng.

Vân Phàm như thế, cô quạnh là thứ duy nhất tồn tại trong Phong của hắn.

Rút kiếm ra Vân Phàm chém thẳng về phía trước.

Một cái chóp mắt, một cái phần 2s Phong nguyên tố đang hình lồng giam.

Hắn cảm thấy rõ ràng sự khác biệt so với trước kia, chí ít là gấp hai lần tốc độ hình thành.

Một tiếng cười cuồng nhiệt vang vộng khắp rừng rậm.

--Ka là dãy phân cách------

[ Phòng thực hành Ấn kỹ ].

Một khung cảnh kì dị đang xuất hiện tại phòng quản lí nơi đây, cô gái trẻ trực ban đang dùng một ánh mắt nghi hoặc tra khảo thiếu niên mà trong giọng nói chuyện đó giả dối tựa như hôm nay tận thế vậy:

-“Ngươi không đùa chứ, Thông mạch cảnh năm nhất muốn đi tham gia Ấn sư sơ cấp.”

Bởi vì tính chất nguy hiểm bạo động vượt trội hơn võ kĩ, nên Ấn chịu sự quản lí cực kì gác gao của chính quyền lãnh chúa. Nếu không có huy chương sơ cấp Ấn sư bạn dám thi triển dù một cái Ấn cũng sẽ vi phạm luật pháp bắc đi xử lí.

Người thiếu niên với ánh mắt kiên định kia không ai khác chính là Vân Phàm:

-“Vâng, không sai, xin nhờ tỷ tỷ thông báo giúp”.

Dù khuyên giải hay hù dọa điều không thành công, cô gái trẻ đành gật đầu đồng ý:

-“Đợi một chút đến khi được kêu tên thì theo ta”.

Mười lăm phút qua đi.

Vân Phàm nhận địa chỉ xong nhanh chóng đến ban Ấn kỹ, trước cửa phòng cũng có một người như chờ hắn từ trước.

-“Là Vân Phàm, Vương lão sư trước kia cũng có nói tình trạng của ngươi nhưng không ngờ nhanh đến thế, theo ta vào trong”.

Đây là một trung niên lão sư, thoạt nhìn chí ít cùng khóa với Vương Ngôn.

Đến một căn phòng hoàn toàn trống trải lão sư mới quay người nói:

-“Vì lý do khả năng của ngươi nên ta sẽ chuyên biệt khảo hạch, đừng tưởng sẽ có cửa sau đâu đó, bắt đầu”.

Vân Phàm cũng không nhiều lời, hắn hoàn toàn tự tin vươn tay lên nắm lấy từng sợi nguyên tố một trong không khí, thoải mái điều khiển nó theo ý thích của mình.

-“Cuồng Phong”.

Ấn vừa hoàng thành chỉ thấy một nguồn sức mạnh như bị kích hoạt, những ngọn gió tựa kiếm trảm tứ phương bốn hướng tản mát ra.

Bên cạnh lão sư trong mắt cũng lóe lên ánh sáng tím, rồi sau đó quay người rồi đi:

-“Tốt, từ nay ngươi đã thông qua khảo hạch. Huy chương tạm thời kết hợp với thẻ học viên.”

Dù biết trước kết quả nhưng Vân Phàm vẫn mừng rỡ như điên, nhờ có đặc biệt Phong kiếm ý hắn có thể dễ dàng lãnh ngộ Ấn kỹ, cũng tựa như năm hai học viên có võ kĩ.

Tuy nhiên năm nhất cũng như tu luyện ban muốn bước ra một bước này phải cực kì khó khăn.

Thậm chí có thể thuần thục Trung cấp trên mô phỏng cầu cũng không hẳn trở thành Ấn sư được.

Ra khỏi phòng hắn nhanh chóng chạy đến Hòn đá cội nguồn, khoảng khắc này Vân Phàm chờ đợi từ rất lâu.

Nửa tháng trước Tiểu lo li đã xuất quan trở lại, cô nàng một tiếng hót lên kinh người, thu phục tử sắc tư chất linh thú Kỳ lân.

Một chú ngựa trắng với đôi cánh chim tinh khiết, chiếc bườn dài mượt mà cùng thanh sừng xoắn nhọn phía trên đầu.

Dùng từ xinh đẹp cũng không thể hình dung hết dù Vân Pham chỉ đang quan sát qua sách báo.

Mà nghe đâu đây còn là một con Biến dị Hỏa kỳ lân có thể đạp lửa ngự không.

Ước ao… Linh thú thực ra chính là một với Huyết thú, thời đại cuối Thượng cổ, Thiên đã dùng vô thượng thần thông khai mở không gian, người nhốt một phần Huyết thú vào đó để làm nguyên liệu tiến hóa cho Huyết tộc, dần dần chúng thay đổi bản chất hình thành linh thú.

Phân chia sức mạnh cũng chẳng khác gì bên ngoài, nhưng nơi đây là tách biệt, Nguyệt tinh không hề tồn tại, chúng không thể lộc xác sức mạnh mà chỉ có thể ăn lẫn nhau.

Tuy nhiên khi chết đi tất cả sẽ được hồi sinh về trạng thái yếu kém nhất.

Từ đây cũng làm khuôn móc đánh giá tư chất của chúng, trước khi chết là Thanh đồng thì sau đó dĩ nhiên là thanh sắc.

Biến dị là trong quá trình phục sinh chúng sẽ thay đổi nguyên tố vốn có của chính mình, dạng này thì gần như sẽ xuất hiện thiên phú đặc biệt thức tỉnh mà trở nên cực kì mạnh mẽ.

Lòng máy động, hắn tập trung hết tinh thần ngước nhìn vào đồ hình trận pháp.

...............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện