Vô Tận Kiếm Vực
Chương 72: Ngoại truyện số 2: Tiểu Loli có thần kĩ
Đây là phần ngoại truyện nên mạch truyện sẽ hơi lạ một chút nhé. Chúng ta sẽ tạm thời quay lại lúc tiểu loli bị nhốt trong lồng băng.
Lạnh… Vừa nãy là trong chớp mắt nàng chỉ có thể nhìn được một tia sáng từ trong tay Vân Phàm bắn ra thì toàn bộ cơ thể đã bị nhốt trong một cầu băng.
Hoảng hốt liền đập tay kêu gọi, tên ngốc này làm gì vậy, Băng thì khác gì Nước chứ, cảm giác mệt mỏi từ tâm linh kêu gọi.
Tuy nhiên chưa kịp bao lâu thì tảng băng vỡ vụn, nước tràn vào-“phải làm sao đây, trở lại mặt nước thôi, kệ bọn Huyết thú.”
Nhưng trong thoáng chốc cảm giác bùn ngủ ập tới, cả cơ thể mất dần ý thức chìm vào bóng đen hồ sâu.
-“Ta phải chết rồi sau … không… ông ơi… ba… mama…”-“Không…”
**Tiểu loli 3 tuổi:
-“Không…”
Tiểu cô nương với hai bính tóc tròn cực xinh xắn sợ hãi tĩnh dậy sau cơn ác mộng, lập tức bên cạnh một vị lớn tuổi lão giả với đôi mắt lưỡi liềm quen thuộc đi đến đưa tay ổn định nàng lại:
-“Sau thế Duy Duy, có ngoại ở đây nè.”
Vẻ mặt hiền từ quen thuộc ấy không ai khác chính là Trần viện trưởng đang nhẹ nhàng vổ tay lên vai cháu gái mình, lúc này vẫn chưa ngừng thúc thít khóc:
-“Ông, có phải ba má không cần con nữa không?”
Ánh mắt như có gì đó long lanh, viện trưởng hít một hơi thật sâu vừa siêt chặt hơn nắm tay mới nhẹ nhàng thở ra gượng cười xoa đầu cháu mình an ủi:
-“Ngốc quá, làm gì có truyện cha mẹ nào không thương con mình chứ, chả phải Duy Duy vẫn luôn thích nghe kể chuyện đó sao mà không nhớ được như vậy.”
Gật đầu rồi lắc đầu lia lịa, tiểu loli hít mũi nói ngọng:
-“ hok phải, đêm qua cháu đã thấy cả hai vượt mưa đi cả rồi, chính trong chuyện cũng có nói tình huống này sẽ không bao giờ trở lại… hu..hu..” (hok là do nói ngọng kiểu con nít vừa khóc vừa nói.)
Ách… Viện trưởng đổ mồ hôi, tuy cái lý thuyết này rất sáo rổng nhưng sự thật chính là vậy, đau đớn trổi dậy ngài than thở:
-“Thật ra chúng ta đang sinh sống trong một thế giới đầy nguy hiểm ẩn trên sự hòa bình, mà ba mẹ con đang phải đi chính là để bảo vệ Duy Duy mà thôi.”
Càng gào khóc lớn hơn tiểu loli nói: “Cháu không hiểu, không hiểu…”
Haiz… tuy thế giới này từ một tuổi Huyết tộc đã bắt đầu tiếp nhận truyền thừa ngôn ngữ khai linh trí nhưng để một đứa bé ba tuổi hiểu cuộc sống vất vả vẫn không được, nhưng cũng như trúc được gánh nặng Viện trưởng ôm loli vào lòng:
-“Không hiểu rất tốt, chuyện này chờ Duy Duy lớn lên đã, bây giờ con còn có Ông ngoại nữa mà.”
Vừa dùng âm ba võ kĩ đánh dịu tinh thần vừa hát ru ngủ Viên trưởng buồn bả ngước nhìn những giọt mưa loang lỗ trên tấm kính dày cửa sổ, mấy ngày nay trời cứ thế không ngừng chút nước: “Là ngài đang vui đùa ta đúng không, thiên.”
Ít ngày trôi qua trong căn phòng làm việc quen thuộc tại Thanh Phong, lão viện trưởng đang điên cuồng rống giận: “tại sao? Tại sao chứ.”
Phía bên kia cầu thủy tinh một gương mặt xinh đẹp có phần mệt mõi tiếp tục lên tiếp nói: “Huyết đế đã phản bội thánh địa và giờ di chuyển tới Đông Hải rồi, cha hãy cẩn thận con nghi hắn sẽ phái người bắt Duy Duy đi.”
Nàng vô cùng hoảng sợ để bảo vệ con mình đã phải chia cắt với nó thế mà họ vẫn không buông tha sau.
Cắn răng lão viện trưởng sau một lúc trầm mặt mới lên tiếng: “Con yên tâm ở lại thánh địa đi, chuyện đây cứ để cha lo.”
Xoẹt xoẹt thời gian cứ thế nhanh chóng trôi qua, 1 tuần sau:
Tiểu loli đang đứng cạnh một lão giả trống gậy cùng đôi mắt được che lắp bằng lớp vải đen, nàng thắc mắc hỏi:
-“Ông ngoại sau lại mặc đồ kì hoặc vậy.”
Ngước nhìn vẻ mặt hiếu kì của cháu mình, viện trưởng mĩm cười từ tốn giải thích:
-“Từ nay chúng ta sẽ sinh sống ở đây, không khí biển phía nam rừng già phía bắc, thật dễ chịu đúng không nào.”
Vẫn chưa hiểu nhưng tiểu loli nghe lời gật đầu: “Ông ngoại là nhất rồi, người đi đâu cháu chỉ cần bám theo là được, hì hì…”
-“Uhm, Duy Duy thích là tốt.”
**Tiểu loli 5 tuổi, trường tiểu học:
Vẫn còn hai chiếc búi tóc xinh xắn nhưng giờ phút này tiểu loli đang khoát trên người một bộ đồ nơ hồng hai chân thì đạp lên một núi thịt bốn năm đứa con trai trên mặt đất, tức giận đe dọa:
-“Ta cấm các người lập lại một lần nữa đấy.”
Một cậu nhóc bụ bẫm tròn trịa cố chấp chọc ghẹo:
-“Hừ, buông ta ra, ngươi biết ta là quý tộc không, chả biết sau một con dân thường như ngươi lại được vào đây, không cha không mẹ, lại có một người ông bị mù điêu khắc sống qua ngày.”
Như chạm đến nổi đau, Tiểu loli cuồng loạn đánh bọn này tiếp tục.
Xoẹt xoẹt---không gian chuyển đổi tới buổi tối hôm đó: “Ông ơi nơi đây toàn người xấu, đến trường bọn chúng cứ chọc ghẹo con suốt kìa.”
Ánh mắt lóe sáng lửa giận, viện trưởng từ tốn an ủi: “ Yên tâm đi sẽ không ai trên đời này có thể khinh thường cháu gái ta đâu.”
Xoa diệu cô nàng đi ngủ xong viện trưởng đứng vậy bước ra gian nhà trước, từ nãy tới giờ với cách âm giới nên tiểu loli không nghe thấy nhưng ông thì khác, đang có rất nhiều vị khách tập trung ngoài cửa.
-“Lão già mù sau giờ ngươi mới ra, đừng tưởng xin cho cháu mình vào được lớp quý tộc là ngon, mau đem con nhỏ kia ra xin lỗi thiếu gia chúng ta.” Hộ vệ số một lên tiếng.
Lập tức một tên tay sai khác tiếp lời: “Đúng vậy, nó cũng đánh thiếu gia nhà ta nữa.”
Viện trưởng bước ra không chần chờ nghe tiếp đưa tay cấu vào hư không lập tức răng rắn từng tiền vang lên tất cả tên đang nói đều cả hai tay bị đoạn đức, áo choàng phất phới rồi cả thân thể nhất cao bao vào hư không trong từng tiếng la sợ hãi.
-“Là… Viên mãn Tâm cảnh đạp không phi thiên… siêu cấp cường giả.”
Bọn hộ vệ này tuy rất giỏi lợi dụng thế lực gia tộc nhưng cũng vì vậy ánh mắt nhìn người rất cao, và ngay giờ phút này tất cả biết chuyện lớn đã xảy ra rồi, lập tức run sợ quỳ xuống.
Hờ hững ngước nhìn Viện trưởng lạnh lùng:
-“Về nói cho gia chủ các ngươi một là đem đến đây 5 tử tinh tệ hoặc diệt tộc.”
Thế giới thực lực vi tôn chính là vậy, đơn giản vì dấu ẩn thân phận không thôi một lời kêu gọi bọn ngu ngốc này đã tan biến, tiểu hài tử tranh cãi còn dám đến tận nhà hỏi tội, tuy không giết nhưng giá tiền đó đủ làm gia tộc sụt giảm một nửa thực lực.
Như được tha bỗng, mừng rõ cả bọn ai nấy giữ thân mình bỏ chạy trống không.
Tuy sau ngày đó không còn ai dám động đến Thúy Duy nữa nhưng rồi một tin đồn làm nàng bị cô lập.
Ít ngày sau tại biệt viện nhỏ, Tiểu loli hiếu kì quan sát hỏi:
-“Ai vậy Ông.”
Trước mặt đang là một tiểu cô nương chừng 9 10 tuổi vô cùng xinh mặt trên người bộ áo trắng tinh càng làm tôn nên vẻ đẹp hồn nhiên. Viện trưởng liền giải thích:
-“Đây sau này là tỷ tỷ của con đấy.”
Mừng rỡ tiểu loli hô: “Tỷ có thể chơi với muội sau.”
Ngọc Quý gật đầu đáp:”Tất nhiên rồi. Hì”
**Tiểu loli 7 tuổi-------Tại một quảng trường rộng đang ngước nhìn những hàng dài thiếu niên bước đi.
-“Ông ơi, tỷ tiếp tục bỏ rơi Duy Duy nữa rồi”
-“Không đâu, tỷ con chỉ đi học ở trường thôi, nghĩ hè sẽ vẫn trở về với lại chỉ cần con cố gắng luyện tập rất nhanh sẽ cùng nhập học thôi.”
Vì thế hằng ngày buổi sáng tiểu loli của chúng ta bắt đầu chăm chú hơn tu luyện bí pháp thông mạch, quên dần thời gian và nhưng người xung quanh.
**11 tuổi tiểu loli----------Trong căn nhà quen thuộc sinh sống bấy lâu nay Thúy Duy mừng rỡ ôm lấy ông mình reo hò:
-“Thật sau, tỷ tỷ tuần tới sẽ đến ở cùng con cho tới tận tốt nghiệp tiểu giáo, hi hi…”
Gật đầu chắc chắn, chính ông cũng cực kì vui mừng trong suốt bao nhiêu năm qua khi hôm kia vừa nhận được thông tin từ Ngũ hành tông truyền đến Thánh địa: “Huyết đế đã bị giết chết trên địa cầu.” gánh nặng hoàn toàn buông lõng từ nay ít nhất tại vùng đất này đã không còn ai đe dọa đến cháu gái mình nữa.
Ba tháng trôi qua, tuy nhiên có vẻ gì đó tỷ tỷ mình không còn chơi vui như trước nữa, cảm giác chỉ còn là quan tâm lẫn nhau thôi, đang buồn chán thì một tiểu đội học trưởng ra biển tập luyện mang về một người kì lạ ngập tràng máu đỏ đã khô trên khắp quần áo.
Trong tâm linh như có một chút gì đó tương đồng kéo sự hiếu kì của nàng về phía tên này, nhưng có vẻ vết thương cực kì trần trọng hơn tuần vẫn không thấy tĩnh lại.
Rồi bỗng một buổi sáng bất ngờ nàng thấy cái đầu tên nhóc này hiếu kì quan sát mình luyện tập, mặt hắn cứ dại dại ra nhìn như tên ngu ngơ từ trên trời rơi xuống đành lên tiếng thắc mắc:
-“Ê tên ngốc, trang ngốc đó à.”
Một câu nói một cái gì đó chóm nở, tình bạn xuất phát, nàng cứ thế vui vẻ chọc ghẹo tên kì dị này rồi từ từ mới nhận ra hình như đây mới là lần đầu tiên mình có bạn để chém gió để tâm sự, dù có vẻ tên này rất ngốc, nhất là những lúc nàng lợi dụng quyển trục ẩn thân ra sau lưng hù dọa hắn: “Hi hi… thật vui” (Những diễn biến thì trong bộ chính mình đã diễn tả.)
Rồi một ngày kì lạ xảy ra lúc đang đi học nàng hẹn tên ngốc này ra chơi vì từ lúc hắn chuyển ra ký túc xá chả biết đâu kiếm, hơi muộn đi đến chỗ hẹn thì Vân Phàm đang đứng như trời tròng tại đó mừng thầm lại trang ngốc sau : “hù…haha, có lỗi phải để ngươi chờ lâu” (
Nhưng khi hắn ta quay đầu lại là một ánh mắt lạnh lùng, đây là cái gì? Tại sao lại nhìn ta như vậy, hắn bỏ chạy, lòng nàng như có gì đó mất mát, ta chỉ đến muộn một chút thôi mà.
Sáng hôm sau nàng quyết định đi tìm kiếm hắn xin lỗi nhưng rồi khi chứng kiến hắn đang cười đùa với cô gái khác tự nhiên trong lòng có chút gì đó tức giận nàng hừ lạnh bỏ đi.
Quay trở lại sau đó nàng chú tâm vào tu luyện vì bình cảnh đã đến buộc phải đi vào Thất linh giới thu phục linh thú.
Tại tầng thế giới thứ sáu đồng bằng núi non nàng gặp được một biến dị Kỳ lân linh thú vừa lộc xác thành công nên tuy thu phục được trở về cũng cần rất nhiều thời gian giúp nó bình ổn dù vậy hạn chế vẫn còn là trước khi vào Vân Cảnh không thể ở nơi có Băng, Thủy nguyên tố rậm rạp lâu.
Mọi chuyện trôi qua, nhưng khi nhìn thấy mặt tên ngốc này nàng vẫn còn luôn muốn đi lên xin lỗi tuy nhiên không thể được đành bỏ chạy.
Ầy… cứ thế cho đến một ngày nàng phát hiện tin tên ngốc muốn đi thú triều nhiệm vụ.. hắc hắc… ngay trong buổi sáng đã trốn vào tận buồng điều khiên đại phi thuyền, càng thú vị khi vẻ giật mình Trương Kiệt lúc bước, phủ đầu nàng đe đọa và hứa chắc chắn:
-“Đệ tử chỉ muốn theo xem thôi không ra chiến trường đâu, lão sư cứ yên tâm.”
Biết làm gì hơn hắn đành phải nghe theo vì đây là cháu ruột của lão viện trưởng không chọc nổi.
Nhờ thế nàng nghe được tất cả kế hoạch và lợi dụng quyển trục che giấu khí tức bám theo, tuy nhiên đến lúc Vân Phàm sắp bị giết chết mới vỡ lẽ đây không còn là một cuộc vui đùa nữa bỗng nhiên tự động chân tay không nghe điều khiển, nàng quyết định cứu hắn, “từ nhỏ tới giờ vì sự nhỏ yếu mình đã để mất quá nhiều thứ quan trọng, không thể bỏ thêm bất kì cái nào nữa.”
----- đúng vậy ----- mình không thể chết được, đây chính là lời hứa không biết bao nhiêu lần, mình phải tìm lại ba mẹ.
Choàng mình tỉnh dậy tiểu loli hoảng hốt la to, đây là đâu… im lặng quan sát từng vách đá bị chém, trên đầu là những làn nước lơ lửng của hồ sâu, bên cạnh là: “Vân Phàm, ngươi có sao không tĩnh dậy đi.”
Lay động thật lâu cũng không được nàng quyết định kéo hắn ra khỏi đây. Ngước nhìn đáy hồ xuyên thẳng lên mặt nước kéo cả thân thể tên ngốc đặt lên lưng nàng mặt kệ tất cả bơi lên.
Vèo… Nước bắn tun tóe Thúy Duy cố gắng bò vào bờ lấy lại sức lực rồi nhanh chóng tiếp tục sử dụng la bàn định hướng mà trở về Mỹ An thành trấn khi có vẻ thú triều đã kết thúc.
Chứng kiến hai bóng người mệt mõi bước vào trấn tại một góc cực kì xa một bóng đen đang điên cuồng rống giận, đôi tay bấu chặt tới máu chảy cùng khuôn mặt co rún hét:
-“Tại sao? Từ lúc sinh ra tới giờ không ai có thể trả giá tập luyện nhiều hơn ta, chăm chú cố gắng đổi lại một chữ thiên phú dễ dàng đè ép, ta không cam lòng tầm thường, gia tộc xem thường thì ta cũng chả cần các ngươi, từ nay Tiêu Trác sẽ biến mất mà chỉ còn mình Tà, A a…a…a”.
Bóng đen biến mất cũng là một khởi đầu mới cho một thế lực tà ác trổi dậy. Ngay từ đầu hắn đã không tin vào ai kể cả con chuột đầy mưu mô kia nên có tình ẩn giấu quả nhiên Vân Phàm vẫn còn sống.
Xoẹt thời gian trôi, rất nhanh ba ngày qua, từ lúc Thúy Duy trở lại mọi người như được đại xá, phải biết nếu tiểu công chua mà bỏ mạng trong thú triều lần này cả Trương Kiệt và thành chủ chắc chắn không gánh nổi lửa giận từ viện trưởng, tạ ơn trời lập tức đưa hay ôn thần nhỏ này trở lại học viện.
Tại đây Vân Phàm được cứu chữa sau hậu quả chuyện trạng thái bán thú nhân, còn tiểu loli trở về với tu luyện hằng ngày.
Bỗng vài ngày sau nàng được truyền lời từ Vân Phàm kêu gọi đến.
Đến chỗ hẹn quả nhiên tên ngốc này đang đứng chờ, nàng liền rơi vào trạng thái ẩn tàng khí tức núp ra sau.
Xoạt… “Tiểu loli chi thần kĩ: hù” vừa niệm vui vẻ trong lòng vừa đặt tay lên vai hắn kêu: “hi hi, ta đây nè.”
Quả nhiên đáp lại là vẻ mặt ăn trái đắng của Vân Phàm, hừ… muốn đề phòng bổn cô nương không dễ đâu:
-“Nhìn gì đó có chuyện gì muốn nói với ta à.” Chớp mắt lanh lợi nàng liền nói.
Vân Phàm cũng nhanh chóng bình thường lại:
-“Tất nhiên rồi, đi theo ta.”
Cả hai đi đến phía sau học viện nơi có con suối nhỏ chảy quanh rì rào, khung cảnh thực đẹp.
-“Nhắm mắt lại đi.”
Bên cạnh truyền đến tiếng nói Vân Phàm, nghi hoặc nhưng nàng cố gắng làm theo.
Im lặng một lúc thì tiếng nói tiếp tục: “Một, Hai, Ba.. mở.”
Bụp bụp… giật mình Thúy Duy mở choàng mắt ra, trước mặt là hàng loạt bông tuyết hòa cùng lá thu xinh đẹp bay lượn xung quanh có một hàng người kết thành nắm tay hát một bài hát kì là:
-“Mừng ngày sinh nhật Thúy Duy, mừng ngày sinh nhật đóa hoa, mừng ngày nàng công chúa sinh đẹp ra đời, sinh nhật vui vẻ…”
Lúc này này Vân Phàm bước lên trong tay cầm một chiếc bánh hình thù kì lạ với nhưng thanh đèn cháy lấp lánh vui vẻ nói: “Thổi đi, sinh nhật vui vẻ.”
Đám người lão đại cũng đồng thanh: “Thổi đi..”
Dù chưa hiểu gì nhưng cũng đoán ra dụng ý, nàng liền thổi đi từng ngọn nến: “Đây là?”
Vân Phàm từ tốn giải thích: “Một loại chút mừng sinh nhật mới ta nghĩ, nào chúng ta cùng “hút” Bánh kem rượu đê.”
Một ngày nhí nhố của đám bạn không ngừng đùa giỡn qua đi. Kết buổi Thúy Duy mới sâu kín đến bên cạnh Vân Phàm: “Cám ơn ngươi rất nhiều.”
-“Hắc hắc, thực sự mọi chuyện lỗi bắt đầu từ ta, bạn bè thì cám ơn làm gì nào.”
Đúng vậy à, nàng đã không chọn sai niềm tin hôm nay chắc chắn sẽ là ngày nhớ mãi, hạnh phút nhất từ trước đến nay của nàng.
P/s: cầu nguyệt phiếu.
P/s 2: mình sẽ đỗi tên truyện thành Vô Tận Kiếm Vực, mong mọi người tiếp tục ủng hộ.
........................................................................................................
๖ۣۜThịt ๖ۣۜChuột ๖ۣۜQuê ๖ۣۜKa
Lạnh… Vừa nãy là trong chớp mắt nàng chỉ có thể nhìn được một tia sáng từ trong tay Vân Phàm bắn ra thì toàn bộ cơ thể đã bị nhốt trong một cầu băng.
Hoảng hốt liền đập tay kêu gọi, tên ngốc này làm gì vậy, Băng thì khác gì Nước chứ, cảm giác mệt mỏi từ tâm linh kêu gọi.
Tuy nhiên chưa kịp bao lâu thì tảng băng vỡ vụn, nước tràn vào-“phải làm sao đây, trở lại mặt nước thôi, kệ bọn Huyết thú.”
Nhưng trong thoáng chốc cảm giác bùn ngủ ập tới, cả cơ thể mất dần ý thức chìm vào bóng đen hồ sâu.
-“Ta phải chết rồi sau … không… ông ơi… ba… mama…”-“Không…”
**Tiểu loli 3 tuổi:
-“Không…”
Tiểu cô nương với hai bính tóc tròn cực xinh xắn sợ hãi tĩnh dậy sau cơn ác mộng, lập tức bên cạnh một vị lớn tuổi lão giả với đôi mắt lưỡi liềm quen thuộc đi đến đưa tay ổn định nàng lại:
-“Sau thế Duy Duy, có ngoại ở đây nè.”
Vẻ mặt hiền từ quen thuộc ấy không ai khác chính là Trần viện trưởng đang nhẹ nhàng vổ tay lên vai cháu gái mình, lúc này vẫn chưa ngừng thúc thít khóc:
-“Ông, có phải ba má không cần con nữa không?”
Ánh mắt như có gì đó long lanh, viện trưởng hít một hơi thật sâu vừa siêt chặt hơn nắm tay mới nhẹ nhàng thở ra gượng cười xoa đầu cháu mình an ủi:
-“Ngốc quá, làm gì có truyện cha mẹ nào không thương con mình chứ, chả phải Duy Duy vẫn luôn thích nghe kể chuyện đó sao mà không nhớ được như vậy.”
Gật đầu rồi lắc đầu lia lịa, tiểu loli hít mũi nói ngọng:
-“ hok phải, đêm qua cháu đã thấy cả hai vượt mưa đi cả rồi, chính trong chuyện cũng có nói tình huống này sẽ không bao giờ trở lại… hu..hu..” (hok là do nói ngọng kiểu con nít vừa khóc vừa nói.)
Ách… Viện trưởng đổ mồ hôi, tuy cái lý thuyết này rất sáo rổng nhưng sự thật chính là vậy, đau đớn trổi dậy ngài than thở:
-“Thật ra chúng ta đang sinh sống trong một thế giới đầy nguy hiểm ẩn trên sự hòa bình, mà ba mẹ con đang phải đi chính là để bảo vệ Duy Duy mà thôi.”
Càng gào khóc lớn hơn tiểu loli nói: “Cháu không hiểu, không hiểu…”
Haiz… tuy thế giới này từ một tuổi Huyết tộc đã bắt đầu tiếp nhận truyền thừa ngôn ngữ khai linh trí nhưng để một đứa bé ba tuổi hiểu cuộc sống vất vả vẫn không được, nhưng cũng như trúc được gánh nặng Viện trưởng ôm loli vào lòng:
-“Không hiểu rất tốt, chuyện này chờ Duy Duy lớn lên đã, bây giờ con còn có Ông ngoại nữa mà.”
Vừa dùng âm ba võ kĩ đánh dịu tinh thần vừa hát ru ngủ Viên trưởng buồn bả ngước nhìn những giọt mưa loang lỗ trên tấm kính dày cửa sổ, mấy ngày nay trời cứ thế không ngừng chút nước: “Là ngài đang vui đùa ta đúng không, thiên.”
Ít ngày trôi qua trong căn phòng làm việc quen thuộc tại Thanh Phong, lão viện trưởng đang điên cuồng rống giận: “tại sao? Tại sao chứ.”
Phía bên kia cầu thủy tinh một gương mặt xinh đẹp có phần mệt mõi tiếp tục lên tiếp nói: “Huyết đế đã phản bội thánh địa và giờ di chuyển tới Đông Hải rồi, cha hãy cẩn thận con nghi hắn sẽ phái người bắt Duy Duy đi.”
Nàng vô cùng hoảng sợ để bảo vệ con mình đã phải chia cắt với nó thế mà họ vẫn không buông tha sau.
Cắn răng lão viện trưởng sau một lúc trầm mặt mới lên tiếng: “Con yên tâm ở lại thánh địa đi, chuyện đây cứ để cha lo.”
Xoẹt xoẹt thời gian cứ thế nhanh chóng trôi qua, 1 tuần sau:
Tiểu loli đang đứng cạnh một lão giả trống gậy cùng đôi mắt được che lắp bằng lớp vải đen, nàng thắc mắc hỏi:
-“Ông ngoại sau lại mặc đồ kì hoặc vậy.”
Ngước nhìn vẻ mặt hiếu kì của cháu mình, viện trưởng mĩm cười từ tốn giải thích:
-“Từ nay chúng ta sẽ sinh sống ở đây, không khí biển phía nam rừng già phía bắc, thật dễ chịu đúng không nào.”
Vẫn chưa hiểu nhưng tiểu loli nghe lời gật đầu: “Ông ngoại là nhất rồi, người đi đâu cháu chỉ cần bám theo là được, hì hì…”
-“Uhm, Duy Duy thích là tốt.”
**Tiểu loli 5 tuổi, trường tiểu học:
Vẫn còn hai chiếc búi tóc xinh xắn nhưng giờ phút này tiểu loli đang khoát trên người một bộ đồ nơ hồng hai chân thì đạp lên một núi thịt bốn năm đứa con trai trên mặt đất, tức giận đe dọa:
-“Ta cấm các người lập lại một lần nữa đấy.”
Một cậu nhóc bụ bẫm tròn trịa cố chấp chọc ghẹo:
-“Hừ, buông ta ra, ngươi biết ta là quý tộc không, chả biết sau một con dân thường như ngươi lại được vào đây, không cha không mẹ, lại có một người ông bị mù điêu khắc sống qua ngày.”
Như chạm đến nổi đau, Tiểu loli cuồng loạn đánh bọn này tiếp tục.
Xoẹt xoẹt---không gian chuyển đổi tới buổi tối hôm đó: “Ông ơi nơi đây toàn người xấu, đến trường bọn chúng cứ chọc ghẹo con suốt kìa.”
Ánh mắt lóe sáng lửa giận, viện trưởng từ tốn an ủi: “ Yên tâm đi sẽ không ai trên đời này có thể khinh thường cháu gái ta đâu.”
Xoa diệu cô nàng đi ngủ xong viện trưởng đứng vậy bước ra gian nhà trước, từ nãy tới giờ với cách âm giới nên tiểu loli không nghe thấy nhưng ông thì khác, đang có rất nhiều vị khách tập trung ngoài cửa.
-“Lão già mù sau giờ ngươi mới ra, đừng tưởng xin cho cháu mình vào được lớp quý tộc là ngon, mau đem con nhỏ kia ra xin lỗi thiếu gia chúng ta.” Hộ vệ số một lên tiếng.
Lập tức một tên tay sai khác tiếp lời: “Đúng vậy, nó cũng đánh thiếu gia nhà ta nữa.”
Viện trưởng bước ra không chần chờ nghe tiếp đưa tay cấu vào hư không lập tức răng rắn từng tiền vang lên tất cả tên đang nói đều cả hai tay bị đoạn đức, áo choàng phất phới rồi cả thân thể nhất cao bao vào hư không trong từng tiếng la sợ hãi.
-“Là… Viên mãn Tâm cảnh đạp không phi thiên… siêu cấp cường giả.”
Bọn hộ vệ này tuy rất giỏi lợi dụng thế lực gia tộc nhưng cũng vì vậy ánh mắt nhìn người rất cao, và ngay giờ phút này tất cả biết chuyện lớn đã xảy ra rồi, lập tức run sợ quỳ xuống.
Hờ hững ngước nhìn Viện trưởng lạnh lùng:
-“Về nói cho gia chủ các ngươi một là đem đến đây 5 tử tinh tệ hoặc diệt tộc.”
Thế giới thực lực vi tôn chính là vậy, đơn giản vì dấu ẩn thân phận không thôi một lời kêu gọi bọn ngu ngốc này đã tan biến, tiểu hài tử tranh cãi còn dám đến tận nhà hỏi tội, tuy không giết nhưng giá tiền đó đủ làm gia tộc sụt giảm một nửa thực lực.
Như được tha bỗng, mừng rõ cả bọn ai nấy giữ thân mình bỏ chạy trống không.
Tuy sau ngày đó không còn ai dám động đến Thúy Duy nữa nhưng rồi một tin đồn làm nàng bị cô lập.
Ít ngày sau tại biệt viện nhỏ, Tiểu loli hiếu kì quan sát hỏi:
-“Ai vậy Ông.”
Trước mặt đang là một tiểu cô nương chừng 9 10 tuổi vô cùng xinh mặt trên người bộ áo trắng tinh càng làm tôn nên vẻ đẹp hồn nhiên. Viện trưởng liền giải thích:
-“Đây sau này là tỷ tỷ của con đấy.”
Mừng rỡ tiểu loli hô: “Tỷ có thể chơi với muội sau.”
Ngọc Quý gật đầu đáp:”Tất nhiên rồi. Hì”
**Tiểu loli 7 tuổi-------Tại một quảng trường rộng đang ngước nhìn những hàng dài thiếu niên bước đi.
-“Ông ơi, tỷ tiếp tục bỏ rơi Duy Duy nữa rồi”
-“Không đâu, tỷ con chỉ đi học ở trường thôi, nghĩ hè sẽ vẫn trở về với lại chỉ cần con cố gắng luyện tập rất nhanh sẽ cùng nhập học thôi.”
Vì thế hằng ngày buổi sáng tiểu loli của chúng ta bắt đầu chăm chú hơn tu luyện bí pháp thông mạch, quên dần thời gian và nhưng người xung quanh.
**11 tuổi tiểu loli----------Trong căn nhà quen thuộc sinh sống bấy lâu nay Thúy Duy mừng rỡ ôm lấy ông mình reo hò:
-“Thật sau, tỷ tỷ tuần tới sẽ đến ở cùng con cho tới tận tốt nghiệp tiểu giáo, hi hi…”
Gật đầu chắc chắn, chính ông cũng cực kì vui mừng trong suốt bao nhiêu năm qua khi hôm kia vừa nhận được thông tin từ Ngũ hành tông truyền đến Thánh địa: “Huyết đế đã bị giết chết trên địa cầu.” gánh nặng hoàn toàn buông lõng từ nay ít nhất tại vùng đất này đã không còn ai đe dọa đến cháu gái mình nữa.
Ba tháng trôi qua, tuy nhiên có vẻ gì đó tỷ tỷ mình không còn chơi vui như trước nữa, cảm giác chỉ còn là quan tâm lẫn nhau thôi, đang buồn chán thì một tiểu đội học trưởng ra biển tập luyện mang về một người kì lạ ngập tràng máu đỏ đã khô trên khắp quần áo.
Trong tâm linh như có một chút gì đó tương đồng kéo sự hiếu kì của nàng về phía tên này, nhưng có vẻ vết thương cực kì trần trọng hơn tuần vẫn không thấy tĩnh lại.
Rồi bỗng một buổi sáng bất ngờ nàng thấy cái đầu tên nhóc này hiếu kì quan sát mình luyện tập, mặt hắn cứ dại dại ra nhìn như tên ngu ngơ từ trên trời rơi xuống đành lên tiếng thắc mắc:
-“Ê tên ngốc, trang ngốc đó à.”
Một câu nói một cái gì đó chóm nở, tình bạn xuất phát, nàng cứ thế vui vẻ chọc ghẹo tên kì dị này rồi từ từ mới nhận ra hình như đây mới là lần đầu tiên mình có bạn để chém gió để tâm sự, dù có vẻ tên này rất ngốc, nhất là những lúc nàng lợi dụng quyển trục ẩn thân ra sau lưng hù dọa hắn: “Hi hi… thật vui” (Những diễn biến thì trong bộ chính mình đã diễn tả.)
Rồi một ngày kì lạ xảy ra lúc đang đi học nàng hẹn tên ngốc này ra chơi vì từ lúc hắn chuyển ra ký túc xá chả biết đâu kiếm, hơi muộn đi đến chỗ hẹn thì Vân Phàm đang đứng như trời tròng tại đó mừng thầm lại trang ngốc sau : “hù…haha, có lỗi phải để ngươi chờ lâu” (
Nhưng khi hắn ta quay đầu lại là một ánh mắt lạnh lùng, đây là cái gì? Tại sao lại nhìn ta như vậy, hắn bỏ chạy, lòng nàng như có gì đó mất mát, ta chỉ đến muộn một chút thôi mà.
Sáng hôm sau nàng quyết định đi tìm kiếm hắn xin lỗi nhưng rồi khi chứng kiến hắn đang cười đùa với cô gái khác tự nhiên trong lòng có chút gì đó tức giận nàng hừ lạnh bỏ đi.
Quay trở lại sau đó nàng chú tâm vào tu luyện vì bình cảnh đã đến buộc phải đi vào Thất linh giới thu phục linh thú.
Tại tầng thế giới thứ sáu đồng bằng núi non nàng gặp được một biến dị Kỳ lân linh thú vừa lộc xác thành công nên tuy thu phục được trở về cũng cần rất nhiều thời gian giúp nó bình ổn dù vậy hạn chế vẫn còn là trước khi vào Vân Cảnh không thể ở nơi có Băng, Thủy nguyên tố rậm rạp lâu.
Mọi chuyện trôi qua, nhưng khi nhìn thấy mặt tên ngốc này nàng vẫn còn luôn muốn đi lên xin lỗi tuy nhiên không thể được đành bỏ chạy.
Ầy… cứ thế cho đến một ngày nàng phát hiện tin tên ngốc muốn đi thú triều nhiệm vụ.. hắc hắc… ngay trong buổi sáng đã trốn vào tận buồng điều khiên đại phi thuyền, càng thú vị khi vẻ giật mình Trương Kiệt lúc bước, phủ đầu nàng đe đọa và hứa chắc chắn:
-“Đệ tử chỉ muốn theo xem thôi không ra chiến trường đâu, lão sư cứ yên tâm.”
Biết làm gì hơn hắn đành phải nghe theo vì đây là cháu ruột của lão viện trưởng không chọc nổi.
Nhờ thế nàng nghe được tất cả kế hoạch và lợi dụng quyển trục che giấu khí tức bám theo, tuy nhiên đến lúc Vân Phàm sắp bị giết chết mới vỡ lẽ đây không còn là một cuộc vui đùa nữa bỗng nhiên tự động chân tay không nghe điều khiển, nàng quyết định cứu hắn, “từ nhỏ tới giờ vì sự nhỏ yếu mình đã để mất quá nhiều thứ quan trọng, không thể bỏ thêm bất kì cái nào nữa.”
----- đúng vậy ----- mình không thể chết được, đây chính là lời hứa không biết bao nhiêu lần, mình phải tìm lại ba mẹ.
Choàng mình tỉnh dậy tiểu loli hoảng hốt la to, đây là đâu… im lặng quan sát từng vách đá bị chém, trên đầu là những làn nước lơ lửng của hồ sâu, bên cạnh là: “Vân Phàm, ngươi có sao không tĩnh dậy đi.”
Lay động thật lâu cũng không được nàng quyết định kéo hắn ra khỏi đây. Ngước nhìn đáy hồ xuyên thẳng lên mặt nước kéo cả thân thể tên ngốc đặt lên lưng nàng mặt kệ tất cả bơi lên.
Vèo… Nước bắn tun tóe Thúy Duy cố gắng bò vào bờ lấy lại sức lực rồi nhanh chóng tiếp tục sử dụng la bàn định hướng mà trở về Mỹ An thành trấn khi có vẻ thú triều đã kết thúc.
Chứng kiến hai bóng người mệt mõi bước vào trấn tại một góc cực kì xa một bóng đen đang điên cuồng rống giận, đôi tay bấu chặt tới máu chảy cùng khuôn mặt co rún hét:
-“Tại sao? Từ lúc sinh ra tới giờ không ai có thể trả giá tập luyện nhiều hơn ta, chăm chú cố gắng đổi lại một chữ thiên phú dễ dàng đè ép, ta không cam lòng tầm thường, gia tộc xem thường thì ta cũng chả cần các ngươi, từ nay Tiêu Trác sẽ biến mất mà chỉ còn mình Tà, A a…a…a”.
Bóng đen biến mất cũng là một khởi đầu mới cho một thế lực tà ác trổi dậy. Ngay từ đầu hắn đã không tin vào ai kể cả con chuột đầy mưu mô kia nên có tình ẩn giấu quả nhiên Vân Phàm vẫn còn sống.
Xoẹt thời gian trôi, rất nhanh ba ngày qua, từ lúc Thúy Duy trở lại mọi người như được đại xá, phải biết nếu tiểu công chua mà bỏ mạng trong thú triều lần này cả Trương Kiệt và thành chủ chắc chắn không gánh nổi lửa giận từ viện trưởng, tạ ơn trời lập tức đưa hay ôn thần nhỏ này trở lại học viện.
Tại đây Vân Phàm được cứu chữa sau hậu quả chuyện trạng thái bán thú nhân, còn tiểu loli trở về với tu luyện hằng ngày.
Bỗng vài ngày sau nàng được truyền lời từ Vân Phàm kêu gọi đến.
Đến chỗ hẹn quả nhiên tên ngốc này đang đứng chờ, nàng liền rơi vào trạng thái ẩn tàng khí tức núp ra sau.
Xoạt… “Tiểu loli chi thần kĩ: hù” vừa niệm vui vẻ trong lòng vừa đặt tay lên vai hắn kêu: “hi hi, ta đây nè.”
Quả nhiên đáp lại là vẻ mặt ăn trái đắng của Vân Phàm, hừ… muốn đề phòng bổn cô nương không dễ đâu:
-“Nhìn gì đó có chuyện gì muốn nói với ta à.” Chớp mắt lanh lợi nàng liền nói.
Vân Phàm cũng nhanh chóng bình thường lại:
-“Tất nhiên rồi, đi theo ta.”
Cả hai đi đến phía sau học viện nơi có con suối nhỏ chảy quanh rì rào, khung cảnh thực đẹp.
-“Nhắm mắt lại đi.”
Bên cạnh truyền đến tiếng nói Vân Phàm, nghi hoặc nhưng nàng cố gắng làm theo.
Im lặng một lúc thì tiếng nói tiếp tục: “Một, Hai, Ba.. mở.”
Bụp bụp… giật mình Thúy Duy mở choàng mắt ra, trước mặt là hàng loạt bông tuyết hòa cùng lá thu xinh đẹp bay lượn xung quanh có một hàng người kết thành nắm tay hát một bài hát kì là:
-“Mừng ngày sinh nhật Thúy Duy, mừng ngày sinh nhật đóa hoa, mừng ngày nàng công chúa sinh đẹp ra đời, sinh nhật vui vẻ…”
Lúc này này Vân Phàm bước lên trong tay cầm một chiếc bánh hình thù kì lạ với nhưng thanh đèn cháy lấp lánh vui vẻ nói: “Thổi đi, sinh nhật vui vẻ.”
Đám người lão đại cũng đồng thanh: “Thổi đi..”
Dù chưa hiểu gì nhưng cũng đoán ra dụng ý, nàng liền thổi đi từng ngọn nến: “Đây là?”
Vân Phàm từ tốn giải thích: “Một loại chút mừng sinh nhật mới ta nghĩ, nào chúng ta cùng “hút” Bánh kem rượu đê.”
Một ngày nhí nhố của đám bạn không ngừng đùa giỡn qua đi. Kết buổi Thúy Duy mới sâu kín đến bên cạnh Vân Phàm: “Cám ơn ngươi rất nhiều.”
-“Hắc hắc, thực sự mọi chuyện lỗi bắt đầu từ ta, bạn bè thì cám ơn làm gì nào.”
Đúng vậy à, nàng đã không chọn sai niềm tin hôm nay chắc chắn sẽ là ngày nhớ mãi, hạnh phút nhất từ trước đến nay của nàng.
P/s: cầu nguyệt phiếu.
P/s 2: mình sẽ đỗi tên truyện thành Vô Tận Kiếm Vực, mong mọi người tiếp tục ủng hộ.
........................................................................................................
๖ۣۜThịt ๖ۣۜChuột ๖ۣۜQuê ๖ۣۜKa
Bình luận truyện