Vô Tận Thần Công
Chương 28: Linh quả ẩn chứa nhiều dương khí
Hiện tại Dương Thạc cùng lúc tu luyện Lục Dương Quyết và Huyền Ưng Kình.
Tu luyện Lục Dương Quyết chủ yếu nhất là thu chí dương khí trong thiên địa cho mình dùng, bây giờ Dương Thạc còn chưa đạt tới luyện khí đẳng cấp, toàn thân lỗ chân lông không thể tự do khép mở, không cách nào câu thông thiên chi khí, nhưng hắn có thể hấp thu chí dương khí trong thiên địa.
Cách đơn giản nhất là tu luyện dưới mặt trời.
Dương Thạc cảm giác được khi tu luyện dưới ánh mặt trời thì tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp hai lần.
Ngoài ra khi Dương Thạc tu luyện Lục Dương Quyết thì cũng không quên tu luyện Huyền Ưng Kình, khoanh chân ngồi dưới mặt trời, hắn vẫn cảm ngộ được thần vận Huyền Ưng, lấy Ưng Phục Thức tu luyện.
Hai loại cách cùng tu luyện, tốc độ của Dương Thạc cực nhanh.
Nhưng tốc độ tu luyện nhanh cũng tiêu hao Huyết Tinh Thạch Nhũ không chậm, trong mười ngày ngắn ngủi Dương Thạc gần như tiêu hao hết Huyết Tinh Thạch Nhũ cỡ nửa nắm đấm. Cứ tiếp tục tu luyện, không có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ thì tốc độ sẽ giảm, Dương Thạc không muốn thấy tình huống đó.
- Xem ra phải nghĩ cách lại lấy một ít Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Mặc dù có mãng xà màu xanh kỳ dị canh giữ, Dương Thạc không có khả năng dọn sạch hết Huyết Tinh Thạch Nhũ trong hang lớn. Nhưng nếu cẩn thận một ít, lén vào trong hang trộm chút Huyết Tinh Thạch Nhũ thì không phải không thể.
Lần trước Dương Thạc và Huyền Ưng đã lấy một khối nhỏ Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi, đương nhiên đó là vì mãng xà màu xanh kỳ dị chưa chuẩn bị nên họ mới thành công. Bây giờ mãng xà màu xanh kỳ dị cực kỳ cảnh giác, muốn lại trộm đi Huyết Tinh Thạch Nhũ sợ rằng không dễ như vậy.
Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, mãng xà màu xanh kỳ dị mặc dù sẽ càng thêm cảnh giác, nhưng thực lực của Dương Thạc, Huyền Ưng cũng tăng mạnh hơn. Thực lực của một người một ưng đều tăng lên một bậc, dù không thể ngay mặt chống lại mãng xà màu xanh nhưng tiến vào hang, cầm Huyết Tinh Thạch Nhũ xong bỏ chạy ngay thì chưa chắc mãng xà màu xanh có thể làm gì được Dương Thạc, Huyền Ưng.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Chờ khi giải quyết chuyện bên Trấn Quốc Công phủ xong lập tức tới gần hang tìm Huyền Ưng, liên hợp với nó rồi lại đi ăn cắp Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Bây giờ Dương Thạc chưa thể rời khỏi Trấn Quốc Công phủ quá xa, ở bên này hắn có chuyện càng quan trọng hơn.
- Lý Trung ra phủ gần một tháng không trở về, chắc đã sớm làm ai đó trong phu nghi ngờ, nhưng không biết tại sao không phái ra cao thủ điều tra.
Trấn Quốc Công phủ có vô số cao thủ, trong đó có không ít người sở trường truy tìm tung tích. Nếu đám người đó ra phủ tìm Lý Trung thì nói không chừng sẽ lần tìm tới gốc rễ, tìm được vách núi nơi Lý Trung vùi thân.
Dương Thạc không e ngại đám người đó.
Cho dù họ tìm được vách núi nơi Lý Trung táng thân, thấy xác của lão cũng không sao, dù gì không ai chứng minh được Lý Trung do Dương Thạc giết.
Dương Thạc lo là một số chim muông mà đám người nuôi.
Những người giỏi truy tìm tung tích thường dựa vào chim muông họ nuôi, chúng có cái mũi cực kỳ nhạy, có thể ngửi thấy các loại mùi, bao gồm... Mùi máu.
Đến vách núi kia, lỡ như chim muông nào ngửi được mùi huyết khí của Huyết Tinh Thạch Nhũ, lần theo đó tìm ra cái hang có Huyết Tinh Thạch Nhũ, một khi lộ ra cái hang thì Trình phu nhân sẽ lập tức phái cao thủ đi giết mãng xà màu xanh, lấy hết Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Khi đó Dương Thạc chỉ là thứ tử ti tiện, muốn sử dụng Huyết Tinh Thạch Nhũ gần như là không thể.
Bởi vậy Dương Thạc phải từng giây từng phút quan sát tình hình trong Trấn Quốc Công phủ.
Nếu đám người ra Trấn Quốc Công phủ, tiến vào Yến sơn sẽ tìm tới, khiến bọn họ không thể tìm thấy cái hang. Text được lấy tại Truyện Bất Hủ
- Lúc cần thiết sẽ ra tay giết đám người này.
Dương Thạc biết lúc này đành phụ người.
- Tiếc rằng trong Trấn Quốc Công phủ cho đến bây giờ vẫn không có ai tiến vào Yến sơn.
Dương Thạc đứng trên đỉnh đồi, xa xa nhìn hướng Trấn Quốc Công phủ.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Đang lúc Dương Thạc suy nghĩ thì phía xa nghe tiếng ưng kêu vang bên tai.
- Là Huyền Ưng?
Dương Thạc rất quen thuộc tiếng ưng kêu này, lập tức ngẩng đầu nhìn chân trời hướng bắc.
Phía xa có con ác điểu hình chim ưng xuất hiện ở chân trời phương bắc.
Dương Thạc hú dài khiến ác điểu hình chim ưng chú ý. Ác điểu xa xa thấy Dương Thạc, hưng phấn kêu lên:
- Gru gru gru gru gru!
Ác điểu lao nhanh hướng Dương Thạc.
Trong phút chốc ác điểu đã đáp xuống núi nhỏ nơi Dương Thạc đứng, đúng là hảo hữu của hắn, con Huyền Ưng kia.
Mười ngày không thấy, Dương Thạc phát hiện thân hình của Huyền Ưng lại tăng lớn một vòng, lông chim cũng càng thêm đen bóng, hơn nữa trong lông chim có nhúm lông màu đỏ rực. Nhúm lông chim hình thành hoa văn đỏ tươi trên người Huyền Ưng, trông nó có vẻ càng phấn chấn hơn.
Rất rõ ràng, trong mười ngày này thực lực của Huyền Ưng có tăng tiến.
- Gru gru gru gru gru!
Lần nữa trông thấy Dương Thạc, Huyền Ưng hưng phấn đập cánh kêu to. Huyền Ưng vừa kểu vừa vươn vuốt đưa một thân cây tới trước mặt hắn. Cây dài ba thước, mặt trên có bảy, tám trái cây màu đỏ nhỏ như long nhãn, trái cây tỏa mùi hương kỳ dị.
- Sao ngươi chạy tới đây? Trái cây này là lễ vật ngươi mang đến cho ta?
Dương Thạc và Huyền Ưng đã sớm có ăn ý, mặc dù nghe không hiểu Huyền Ưng nếu, nhưngDương Thạc vẫn biết nó mang trái cây tới là đưa cho hắn.
Huyền Ưng gật đầu, kêu hai tiếng, đẩy trái cây tới trước mặt Dương Thạc.
Dương Thạc mỉm cười nói với Huyền Ưng:
- Đa tạ!
Huyền Ưng thật là nghĩa khí, chiếm được thứ tốt nghĩ đến người thứ nhất là Dương Thạc, hắn thấy cảm động. Lần này Huyền Ưng lại đây tìm Dương Thạc cũng là mạo hiểm rất lớn. May mắn Dương Thạc chặn Huyền Ưng tại đây, chứ nếu nó đến gần Trấn Quốc Công phủ, bị mấy cao thủ trong phủ phát hiện thì khó tránh khỏi vạn mệnh bị bắn giết.
- Huyền Ưng có năng lực bay, ở trong Yến sơn dễ dàng tìm được một ít thiên tài địa bảo, không biết trái cây đỏ này có điểm kỳ dị gì.
Dương Thạc nhìn trái cây đỏ trước mặt, lập tức hái một quả xuống bỏ vào miệng.
Trái cây vào miệng liền tan, biến thành chất lỏng chảy vào bụng Dương Thạc.
Sau đó Dương Thạc cảm thấy chất lỏng trái cây đỏ chảy qua trong người mình như là bị lửa cháy, đau đớn. Nhất là bụng như có lửa, khí nóng cháy bỏng lan tràn.
- Đây là... Hỏa diễm quả? Linh quả kỳ dị ẩn chứa nhiều dương khí?
Dương Thạc cảm nhận khí nóng tràn ngập trong người, lập tức nhận ra trái cây đỏ là thứ gì.
- Dương khí thật hùng hồn!
Mắt Dương Thạc lóe tia hưng phấn, bản năng khoanh chân ngồi, vận chuyển Lục Dương Quyết hấp thu chí dương chi khí trong hỏa diễm quả.
Tu luyện Lục Dương Quyết chủ yếu nhất là thu chí dương khí trong thiên địa cho mình dùng, bây giờ Dương Thạc còn chưa đạt tới luyện khí đẳng cấp, toàn thân lỗ chân lông không thể tự do khép mở, không cách nào câu thông thiên chi khí, nhưng hắn có thể hấp thu chí dương khí trong thiên địa.
Cách đơn giản nhất là tu luyện dưới mặt trời.
Dương Thạc cảm giác được khi tu luyện dưới ánh mặt trời thì tốc độ tu luyện sẽ tăng gấp hai lần.
Ngoài ra khi Dương Thạc tu luyện Lục Dương Quyết thì cũng không quên tu luyện Huyền Ưng Kình, khoanh chân ngồi dưới mặt trời, hắn vẫn cảm ngộ được thần vận Huyền Ưng, lấy Ưng Phục Thức tu luyện.
Hai loại cách cùng tu luyện, tốc độ của Dương Thạc cực nhanh.
Nhưng tốc độ tu luyện nhanh cũng tiêu hao Huyết Tinh Thạch Nhũ không chậm, trong mười ngày ngắn ngủi Dương Thạc gần như tiêu hao hết Huyết Tinh Thạch Nhũ cỡ nửa nắm đấm. Cứ tiếp tục tu luyện, không có Huyết Tinh Thạch Nhũ phụ trợ thì tốc độ sẽ giảm, Dương Thạc không muốn thấy tình huống đó.
- Xem ra phải nghĩ cách lại lấy một ít Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Dương Thạc thầm nghĩ.
Mặc dù có mãng xà màu xanh kỳ dị canh giữ, Dương Thạc không có khả năng dọn sạch hết Huyết Tinh Thạch Nhũ trong hang lớn. Nhưng nếu cẩn thận một ít, lén vào trong hang trộm chút Huyết Tinh Thạch Nhũ thì không phải không thể.
Lần trước Dương Thạc và Huyền Ưng đã lấy một khối nhỏ Huyết Tinh Thạch Nhũ rồi, đương nhiên đó là vì mãng xà màu xanh kỳ dị chưa chuẩn bị nên họ mới thành công. Bây giờ mãng xà màu xanh kỳ dị cực kỳ cảnh giác, muốn lại trộm đi Huyết Tinh Thạch Nhũ sợ rằng không dễ như vậy.
Nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, mãng xà màu xanh kỳ dị mặc dù sẽ càng thêm cảnh giác, nhưng thực lực của Dương Thạc, Huyền Ưng cũng tăng mạnh hơn. Thực lực của một người một ưng đều tăng lên một bậc, dù không thể ngay mặt chống lại mãng xà màu xanh nhưng tiến vào hang, cầm Huyết Tinh Thạch Nhũ xong bỏ chạy ngay thì chưa chắc mãng xà màu xanh có thể làm gì được Dương Thạc, Huyền Ưng.
Dương Thạc thầm nghĩ:
- Chờ khi giải quyết chuyện bên Trấn Quốc Công phủ xong lập tức tới gần hang tìm Huyền Ưng, liên hợp với nó rồi lại đi ăn cắp Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Bây giờ Dương Thạc chưa thể rời khỏi Trấn Quốc Công phủ quá xa, ở bên này hắn có chuyện càng quan trọng hơn.
- Lý Trung ra phủ gần một tháng không trở về, chắc đã sớm làm ai đó trong phu nghi ngờ, nhưng không biết tại sao không phái ra cao thủ điều tra.
Trấn Quốc Công phủ có vô số cao thủ, trong đó có không ít người sở trường truy tìm tung tích. Nếu đám người đó ra phủ tìm Lý Trung thì nói không chừng sẽ lần tìm tới gốc rễ, tìm được vách núi nơi Lý Trung vùi thân.
Dương Thạc không e ngại đám người đó.
Cho dù họ tìm được vách núi nơi Lý Trung táng thân, thấy xác của lão cũng không sao, dù gì không ai chứng minh được Lý Trung do Dương Thạc giết.
Dương Thạc lo là một số chim muông mà đám người nuôi.
Những người giỏi truy tìm tung tích thường dựa vào chim muông họ nuôi, chúng có cái mũi cực kỳ nhạy, có thể ngửi thấy các loại mùi, bao gồm... Mùi máu.
Đến vách núi kia, lỡ như chim muông nào ngửi được mùi huyết khí của Huyết Tinh Thạch Nhũ, lần theo đó tìm ra cái hang có Huyết Tinh Thạch Nhũ, một khi lộ ra cái hang thì Trình phu nhân sẽ lập tức phái cao thủ đi giết mãng xà màu xanh, lấy hết Huyết Tinh Thạch Nhũ.
Khi đó Dương Thạc chỉ là thứ tử ti tiện, muốn sử dụng Huyết Tinh Thạch Nhũ gần như là không thể.
Bởi vậy Dương Thạc phải từng giây từng phút quan sát tình hình trong Trấn Quốc Công phủ.
Nếu đám người ra Trấn Quốc Công phủ, tiến vào Yến sơn sẽ tìm tới, khiến bọn họ không thể tìm thấy cái hang. Text được lấy tại Truyện Bất Hủ
- Lúc cần thiết sẽ ra tay giết đám người này.
Dương Thạc biết lúc này đành phụ người.
- Tiếc rằng trong Trấn Quốc Công phủ cho đến bây giờ vẫn không có ai tiến vào Yến sơn.
Dương Thạc đứng trên đỉnh đồi, xa xa nhìn hướng Trấn Quốc Công phủ.
- Gru gru gru gru gru!
- Gru gru gru gru gru!
Đang lúc Dương Thạc suy nghĩ thì phía xa nghe tiếng ưng kêu vang bên tai.
- Là Huyền Ưng?
Dương Thạc rất quen thuộc tiếng ưng kêu này, lập tức ngẩng đầu nhìn chân trời hướng bắc.
Phía xa có con ác điểu hình chim ưng xuất hiện ở chân trời phương bắc.
Dương Thạc hú dài khiến ác điểu hình chim ưng chú ý. Ác điểu xa xa thấy Dương Thạc, hưng phấn kêu lên:
- Gru gru gru gru gru!
Ác điểu lao nhanh hướng Dương Thạc.
Trong phút chốc ác điểu đã đáp xuống núi nhỏ nơi Dương Thạc đứng, đúng là hảo hữu của hắn, con Huyền Ưng kia.
Mười ngày không thấy, Dương Thạc phát hiện thân hình của Huyền Ưng lại tăng lớn một vòng, lông chim cũng càng thêm đen bóng, hơn nữa trong lông chim có nhúm lông màu đỏ rực. Nhúm lông chim hình thành hoa văn đỏ tươi trên người Huyền Ưng, trông nó có vẻ càng phấn chấn hơn.
Rất rõ ràng, trong mười ngày này thực lực của Huyền Ưng có tăng tiến.
- Gru gru gru gru gru!
Lần nữa trông thấy Dương Thạc, Huyền Ưng hưng phấn đập cánh kêu to. Huyền Ưng vừa kểu vừa vươn vuốt đưa một thân cây tới trước mặt hắn. Cây dài ba thước, mặt trên có bảy, tám trái cây màu đỏ nhỏ như long nhãn, trái cây tỏa mùi hương kỳ dị.
- Sao ngươi chạy tới đây? Trái cây này là lễ vật ngươi mang đến cho ta?
Dương Thạc và Huyền Ưng đã sớm có ăn ý, mặc dù nghe không hiểu Huyền Ưng nếu, nhưngDương Thạc vẫn biết nó mang trái cây tới là đưa cho hắn.
Huyền Ưng gật đầu, kêu hai tiếng, đẩy trái cây tới trước mặt Dương Thạc.
Dương Thạc mỉm cười nói với Huyền Ưng:
- Đa tạ!
Huyền Ưng thật là nghĩa khí, chiếm được thứ tốt nghĩ đến người thứ nhất là Dương Thạc, hắn thấy cảm động. Lần này Huyền Ưng lại đây tìm Dương Thạc cũng là mạo hiểm rất lớn. May mắn Dương Thạc chặn Huyền Ưng tại đây, chứ nếu nó đến gần Trấn Quốc Công phủ, bị mấy cao thủ trong phủ phát hiện thì khó tránh khỏi vạn mệnh bị bắn giết.
- Huyền Ưng có năng lực bay, ở trong Yến sơn dễ dàng tìm được một ít thiên tài địa bảo, không biết trái cây đỏ này có điểm kỳ dị gì.
Dương Thạc nhìn trái cây đỏ trước mặt, lập tức hái một quả xuống bỏ vào miệng.
Trái cây vào miệng liền tan, biến thành chất lỏng chảy vào bụng Dương Thạc.
Sau đó Dương Thạc cảm thấy chất lỏng trái cây đỏ chảy qua trong người mình như là bị lửa cháy, đau đớn. Nhất là bụng như có lửa, khí nóng cháy bỏng lan tràn.
- Đây là... Hỏa diễm quả? Linh quả kỳ dị ẩn chứa nhiều dương khí?
Dương Thạc cảm nhận khí nóng tràn ngập trong người, lập tức nhận ra trái cây đỏ là thứ gì.
- Dương khí thật hùng hồn!
Mắt Dương Thạc lóe tia hưng phấn, bản năng khoanh chân ngồi, vận chuyển Lục Dương Quyết hấp thu chí dương chi khí trong hỏa diễm quả.
Bình luận truyện