Vô Tận Trùng Sinh

Chương 13: Như một đôi tình nhân





***

Trong khung cảnh tiết trời se lạnh, một thiếu nữ ăn mặc có chút động nhân đang nhảy múa, không tránh khỏi có mấy tên nam nhân mang ý nghĩ xấu xa, muốn ve vãn nàng. Mỗi lần có kẻ nào đến gần, Lâm Hinh Nhi lại chạy lại phía Khương Thần, nấp sau lưng hắn, ló đầu ra làm mặt xấu đối với những kẻ đó.

“Tiểu tử, khôn hồn mau tránh, bạn gái ngươi lão tử nhìn trúng, nếu không…”

Một tên nam thanh niên dáng người cao to, so ra có thể to gấp hai lần Khương Thần, bước tới ồm ồm nói. Mắt nhìn Lâm Hinh Nhi hai đùi trắng bóng, lưỡi thè ra khẽ liếm môi, khuôn mặt hiện lên vẻ dâm tà.

“Nếu không…?”Khương Thần lạnh nhạt nói, ánh mắt nhìn tên thanh niên kia có chút trêu tức. Tên thanh niên kia nhếch mép cười khà khà, tay áo vén lên khẽ gồng cơ bắp. Các khớp xương ngón tay kêu lên răng rắc.

“Nếu không…. “Nam thanh niên kia một năm đấm đấm tới: “Lão tử cho ngươi đi bệnh viện chứ sao?”

Phốc.

Nắm đấm chưa đấm tới mặt Khương Thần đã bị một tay hắn chặn lại, tay còn lại một quyền đấm thẳng lên bụng tên thanh niên cao to kia. Khuôn mặt thanh niên cao to đang từ tự tin chuyển sang tím tái, dính một cú đấm này, hắn tưởng như lục phủ ngũ tạng bị đánh rụng.

Một quyền trúng đích, Khương Thần buông nắm đấm của thanh niên kia ra, cũng không tiếp tục ra tay, ánh mắt vẫn luôn có một vẻ trêu tức cùng chế giễu nhìn hắn. Nam thanh niên kia lùi lại hai bước, ánh mắt nhìn Khương Thần tràn đầy vẻ không thể tin được, hắn không tin một thân hình gầy gò ốm yếu như kia lại có thể có một cú đấm mạnh mẽ đến vậy. Dù gì hắn cũng đã từng tập đấm bốc, những cú đấm bình thường không thể khiến hắn cảm thấy đau đớn được, nhưng mới rồi, cú đấm kia thực sự khiến cho hắn tưởng như muốn đi gặp tổ tiên.

“Sao? Còn muốn đánh?”Khương Thần nhếch mép, bàn tay xoa xoa nắm đấm. Trong khi đó, Lâm Hinh Nhi hai mắt tỏa sáng, có chút phấn khích, nàng tính cách vốn nghịch ngợm, cũng từng học qua một chút võ, nhưng thường chỉ để ra oai với Trương Vân Vân, chưa từng dùng võ để đi đánh nhau bao giờ, hiện tại nhìn thấy Khương Thần một đấm khiến cho tên thanh niên hình thể to gấp hai lần hắn phải đau đớn, bỗng nhiên trong đầu nàng lóe sáng lên, tưởng tượng ra mình là một nữ hiệp dùng võ công đánh bại kẻ gian giúp đỡ người nghèo.

“Khô…Không dám…”Nam thanh niên kia hai gối lúc này bủn rủn, ruột gan cồn cào sắp muốn ói ra, tuy nhiên vì sợ Khương Thần nên cố nín nhịn.

“Cút…không có thực lực diễu võ dương oai cái gì.”Khương Thần phẩy tay, sau đó bước đi.

Nam thanh niên như được ân xá, vội vã chạy đi, một tay ôm bụng một tay ôm miệng bộ dáng hết sức chật vật. Chỉ là hắn không hề biết, đêm nay chính là một đêm cuối cùng hắn còn sống trên cõi đời này. Đụng tới Khương Thần, Khương Thần làm sao có thể để cho hắn rời đi dễ dàng như vậy được. Chỉ là thế giới pháp trị, hắn cũng không tiện ra tay giết hại phàm nhân.

“Oa, Khương đại ca, không ngờ ngươi lại khỏe vậy nha, dạy ta võ công đi.”Lâm Hinh Nhi lúc này mới lên tiếng, khuôn mặt hưng phấn đỏ bừng lên, bộ dáng chỉ trực nhảy cẫng. Với bộ dáng này, nếu như Khương Thần đồng ý dạy nàng võ, có lẽ nàng cũng không ngại gọi hắn một tiếng sư phụ.

“Ngươi một nữ hài tử mù học võ cái gì.”Khương Thần một ngón tay chỉ vào trán nàng, đẩy nàng ra xa. Nói đoạn lại bước đi.

Đường phố buổi tối dường như không nhiều người đi lại lắm, chủ yếu chỉ là các đôi tình nhân dắt tay đi dạo hoặc tạt vào các quán ăn ven đường tận hưởng không khí ấm cúng của bếp lò cùng đồ nướng. Khương Thần cùng với Lâm Hinh Nhi trông giống như một đôi tình nhân mới yêu, một người trầm ổn, một kẻ nhí nhảnh đáng yêu. Một năng động tươi trẻ, một lại có vẻ thần bí, lạnh lùng.

“Thanh niên, dẫn bạn gái mua đồ lưu niệm a, ngươi xem chỗ này rất nhiều đồ lưu niệm.”

Một vị bác gái trung tuổi, khuôn mặt phúc hậu, đang đứng sau một sạp hàng di động nhỏ bên vỉa hè, con phố đèn sáng lờ mờ, nhiều quán ven đường toản ra khói đồ nướng khiến cho không gian thêm phần mờ ảo mông lung, giữa không gian đó, sạp hàng này nhìn qua có phần thơ mộng, cổ kính, bóng đèn nhỏ màu đỏ đủ thắp sáng sạp hàng mang đến cảm giác ấm cúng vô cùng.

“Khương đại ca.” Lâm Hinh Nhi hơi chút đỏ mặt, người đi đường mỗi lần đi qua đều nhìn nàng cùng Khương Thần giống như một đôi tình nhân, nàng mặc dù có chút tinh nghịch, cổ linh tinh quái, nhưng đối với chuyện tình yêu nam nữ này coi như vẫn rất thuần khiết, giống như một tờ giấy trắng,. Hiện tại vị bác gái kia lại coi nàng là bạn gái Khương Thần, khiến nàng càng thêm ngượng ngùng, mặc dù đối với Khương Thần nàng chỉ coi như một vị ca ca, cũng một phần do hắn là bằng hữu của Lâm Thải Hân, tuy nhiên hai hôm ở chung hắn đem lại cho nàng một cảm giác an toàn, điều này khiến cho nội tâm thiếu nữ mỗi lần nghĩ đến không khỏi tim đập rộn ràng.

Lén đưa mắt nhìn Khương Thần, hắn khuôn mặt vẫn không có bao nhiêu ba động, khuôn mặt gầy gò đó dường như đối với bất kì chuyện gì đều vẫn không đổi sắc, luôn giữ vẻ lạnh nhạt trầm ổn.

“Sao?” Khương Thần nghiêng đầu nói.

Lâm Hinh Nhi vội vã lắc đầu, sau đó chạy vào sạp hàng lưu niệm kia như để che đi cảm xúc của bản thân, nàng đưa mắt nhìn quanh, sạp hàng của bác gái này có rất nhiều đồ lưu niệm của khu du lịch này, phần lớn là các đồ gốm nhỏ xinh mang hình dáng các con vật, ngẫu nhiên sẽ có một chút đồ gỗ chạm trổ các căn nhà cổ kính.

“Khương đại ca, chúng thật đẹp.” Lâm Hinh Nhi mỉm cười nói, tay lắc lắc một chiếc vòng nhỏ, chiếc vòng có đính những quả chuông bé xíu, mỗi lần lắc lại khẽ kêu leng keng.

Nói đoạn nàng lại cầm lên một chút những con vật bằng gốm. Khuôn mặt vui thích không rời. Nữ nhân cuối cùng chính là không thoát khỏi sức mê hoặc của những đồ vật nhỏ xinh, lúc trước Lâm Thải Hân trên đảo cũng giống như vậy, mặc dù tính cách có chút mạnh mẽ, đôi phần nghịch ngợm, nhưng đối với những vỏ ốc nhỏ xíu xinh xắn, liền chính là yêu thích không rời.

“Thanh niên, ngươi cùng bạn gái đến đây du lịch, cũng nên mua một chút đồ lưu niệm về tặng cho người thân a.” Vị bác gái kia cười hiền từ nói, đối với Lâm Hinh Nhi bộ dáng đáng yêu khả ai, cũng là rất ưa thích, bình thường, những thanh niên nam nữ ăn mặc sang trọng mỗi lần tới sạp hàng của nàng, ánh mắt đều nhìn nàng không mấy thiện cảm, đúng hơn là đến chỗ này mua đồ có phần làm mất thân phận của họ. Cho nên đối với nàng không có bao nhiêu sắc mặt tốt. Tuy nhiên, đối với Lâm Hinh Nhi, vị bác gái này kinh doanh ở đây bao năm rồi, chỉ cần thoáng qua là có thể biết Lâm Hinh Nhi là một đại tiểu thư quyền quý, bộ đồ đang mặc cũng bằng tiền bán hàng của nàng nhiều năm, nhưng thái độ của Lâm Hinh Nhi đối với nàng lại cực kì hòa ái, không có một chút khinh thường chi ý.

Lâm Hinh Nhi vội vã xua tay cười nói: “ Hắn không phải bạn trai ta, ta mới 15 tuổi, ta còn đi học, làm sao đã có bạn trai.”

Vị bác gái kia nhìn bộ dáng nàng xua tay, bật cười gật đầu ngầm thừa nhận. Lại đưa ánh mắt nhìn Khương Thần, vị thanh niên này mặc dù trên người bộ quần áo có vẻ như là đồ vỉa hè, mái tóc có phần kì quặc, nhìn giống như vệ sĩ của thiếu nữ khả ái kia, nhưng khi nhìn vào đôi mắt của hắn, nàng lại giật mình, sau đó vội vã quay đi không dám nhìn nữa. Loại ánh mắt lạnh lùng đó khiến nàng cảm thấy rùng mình. Loại ánh mắt kia không phải lạnh lùng tàn nhẫn như ác thú nhìn con môi, mà lạnh lùng giống như một vị đế vương nhìn xuống chúng sinh, khiến cho bất cứ ai nhìn vào ánh mắt đó cũng trở nên kính sợ.

“Khương đại ca, ngươi có định mua một chút món gì cho Thải Hân tỷ không?” Lâm Hinh Nhi hai tay cầm lên hai món đồ, ngó nghiêng phân vân giữa hai món không biết nên chọn món nào, khẽ nói. Cuối cùng dứt khoát chọn cả hai.

“Không cần, ta đã chuẩn bị từ lâu rồi.”Khương Thần đáp.

Lâm Hinh Nhi khuôn mặt hiện lên vẻ giảo hoạt, miệng tru lên: “Khương đại ca ngươi bất công nha, thế quà của ta đâu?”

Nói đoạn chìa hai tay ra, đôi mắt mở to, khuôn mặt lộ vẻ đáng thương, vòi quà. Nếu như đối diện với khuôn mặt này, chắc hẳn không ai có thể cưỡng lại được mà véo má xoa đầu nàng một chút, đồng thời không ai có thể cưỡng lại được yêu cầu của nàng. Xung quanh, người đi đường nhìn vào, một chút nam tử lộ vẻ sửng sốt, khuôn mặt không tự chủ được xuất hiện vẻ si mê.

Khương Thần đưa tay chỉ vào trán nàng đẩy ra xa, nói: “Không cần lộ vẻ đáng thương trước mặt ta, ngươi xem ta nghèo thế này.”

Hiếm khi hắn mới mở ra một câu nói đùa, Lâm Hinh Nhi nghe vậy, bật cười, hai mắt híp lại cong cong, bộ dáng lại càng đáng yêu.

“Nói đùa ngươi đâu, ngươi xem món nào đẹp hơn.” Lâm Hinh Nhi lại tiếp tục giơ lên hai món lưu niệm, một là một ngôi nhà được trạm trổ từ một khối gỗ rất tinh xảo, sơn qua một lớp dầu bóng, một bên là một con mèo bằng gốm, sơn màu nâu đỏ.

Không để Khương Thần đáp lời, nàng quay lại phía sạp hàng: “ Hay là mua cả quán a, ta thấy món nào cũng đẹp.”

Vị bác gái kia bật cười, nói đoạn vươn tay chọn cho nàng mấy món đồ lưu niệm đẹp nhất.

Hai người sau khi mua một chút đồ lưu liệm xong, Lâm Hinh Nhi lại tung tăng đi trước, tìm kiếm xem có thứ gì gây nên hứng thú sẽ tạt vào. Ví dụ như trên đường đi, nhìn thấy một đám người đốt một đống lửa trên đường rồi ngồi vây quanh từng người hát một đoạn của một bài hát, nàng cũng sà vào xin chơi cùng, dù cho chẳng quen biết ai trong nhóm người đó. Tất nhiên đột nhiên xuất hiện một vị xinh đẹp thiếu nữ như nàng, ai ai cũng chào đón.

Không chỉ dừng lại ở đó, nàng còn xen vào một đám hài tử, chơi các trò chơi của bọn chúng. Khương Thần mỗi lần như vậy chỉ khẽ lắc đầu, không trách Vũ Linh nói nàng rất ham chơi.

Sau cùng, điểm dừng chân là một shop quần áo. Khương Thần không có hứng thú đi lựa chọn quần áo, liền bất đắc dĩ ngồi lại ở ngoài sảnh đợi Lâm Hinh Nhi. Quả nhiên đi dạo phố cùng nữ nhân là một cực hình. Khương Thần tự nhủ, sau này nhất định không cùng nữ nhân đi dạo phố, thời gian đó tu luyện có lẽ còn khiến cho hắn cảm thấy hưng phấn hơn.

Ngồi như pho tượng đợi Lâm Hinh Nhi hơn một tiếng đồng hồ mới thấy nàng ló đầu ra, tay xách nách mang một đống túi xách quần áo của nhiều hãng nổi tiếng, bộ dáng hết sức chật vật, tuy nhiên khuôn mặt lại đỏ bừng lên hiển nhiên đang rất hưng phấn.

Khương Thần khẽ lắc đầu, bước tới đưa tay xách toàn bộ đám quần áo đó, mắt khẽ lườm Lâm Hinh Nhi, nàng chỉ khẽ le lưỡi sau đó cười hì hì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện