Vô Tận Vũ Trang

Chương 154: Phân Liệt (2)




Ỷ vào ưu thế thuộc tính cao, Thẩm Dịch công kích Kinh 12 túi bụi, khiến gã căn bản không tài nào đánh trả. Một mạo hiểm giả sở trường cận chiến bị một mạo hiểm giả chuyên phụ trợ đánh đến nông nỗi này, Kinh 12 cơ hồ xấu hổ và giận dữ muốn chết.
Bất quá hiện tại gã cũng không có quá nhiều thời gian để xấu hổ và giận dữ, bởi vì công kích của Thẩm Dịch đang trở nên càng lúc càng nhanh, tạo thành tổn thương cũng ngày càng nặng.
Gã lùi vội vài bước, xuất ra một bình thuốc khôi phục từ Huyết Tinh văn chương. Đang muốn uống hết, Thẩm Dịch đã đuổi tới như gió, nắm tay phải đánh mạnh lên tay trái Kinh 12.
Một quyền này đánh thẳng bình khôi phục, bình thuốc rơi khỏi tay, Thẩm Dịch bước chân trái về phía trước, đá bay bình thuốc khôi phục.
Kinh 12 hoảng hốt, lui thêm bước nữa, hắn đã không bắt kịp bình thuốc, chỉ có thể từ trong văn chương lấy ra bình thuốc thứ hai. Không nghĩ tới Thẩm Dịch lại vung tay trái, ‘Vampire sờ mó’ xẹt qua cánh tay Kinh 12, đâm trúng bình thuốc, đánh cho bình thuốc thứ hai nát bấy.
Hắn đúng là chủ tâm không cho Kinh 12 cơ hội uống thuốc.
Kinh 12 kêu lên quái dị, lùi lại phía sau, lại lấy ra bình thuốc thứ ba. Chỉ là tốc độ của gã không nhanh bằng Thẩm Dịch, mà Thẩm Dịch lại giống như sớm biết ý định của gã, tay phải như đao hung hăng cắt tới cánh tay trái gã.
Chỉ nghe một tiếng rắc thanh thúy, xương cánh tay của Kinh 12 đã gãy. Kinh 12 đau nhức kêu một tiếng, lại không cầm được bình thuốc thứ ba, để nó rơi xuống lòng bàn tay Thẩm Dịch.
Thẩm Dịch lật tay tiếp nhận, đột nhiên nói: “Cho ngươi.”
Hắn ném chai thuốc tới mặt Kinh 12. Kinh 12 theo bản năng tiếp nhận chai thuốc, quyền trái của Thẩm Dịch cũng đã vụt tới như điện, ‘Vampire sờ mó’ nhô cao từ lòng bàn tay, duỗi ra toàn bộ đầu lưỡi hoàn chỉnh, xuyên thấu tay phải Kinh 12, vậy mà đính cả tay phải lẫn chai thuốc trong tay lên mặt gã.
Kinh 12 phát ra tiếng kêu thống khổ, ‘Vampire sờ mó’ đã cắt đứt tay phải gã, thuận thế trượt tới xẹt qua cổ họng, một vòng huyết hoa bắn ra từ cổ Kinh 12.
Chiêu cắt cổ này, chính là học được từ mạo hiểm giả Bắc Khu nọ.
Bây giờ Kinh 12 có muốn uống thuốc cũng không cách nào uống được nữa.
Gã bụm lấy yết hầu lui vài bước, ánh mắt nhìn Thẩm Dịch đầy khiếp sợ xen lẫn cừu hận, nghĩ nát óc cũng không ra tại sao hắn lại ra tay tàn độc đến thế.
Thẩm Dịch đã lấn người tới, nấm đấm trái phải đồng thời vung lên, liền như đánh bao cát vậy, quyền trút như mưa, điên cuồng đập nện trên người Kinh 12.
Lồng ngực Kinh 12 giống như bị trúng đạn, từng lỗ một phún ra Huyết Tuyền, cả người nháy mắt đã bị chọc thành cái sàng.
Lúc này coi như là thằng ngu cũng biết trong tay Thẩm Dịch giấu giếm vũ khí.
Lữ Đức một bên nhìn phỉ nhổ: “Hèn hạ! Hắn dùng vũ khí!”
Kim Cương cười lạnh: “Hắn có nói không dùng vũ khí à?”
Lữ Đức ngẩn ngơ, lúc này mới nhớ tới Thẩm Dịch dường như đúng thật chưa từng nói không dùng vũ khí.
Chỉ là cách ra tay của hắn khiến tất cả mọi người đều nghĩ lầm đây là một trường đọ sức tay không.
Sau một khắc, Kinh 12 trúng liên tiếp mấy chục đâm, rốt cục không chịu nổi công kích đáng sợ mà sắc bén, ngửa mặt lên trời ngã vật ra sau.
Thân thể gã nặng nề đổ xuống mặt đất, tạo nên khói bụi đầy trời.
Lúc này, tánh mạng gã chỉ còn thừa lại hơn mười điểm đáng thương, chỉ cần nhẹ nhàng ăn thêm một quyền, gã tất sẽ chết.
Thẩm Dịch còn chưa dùng Lôi Đình Nhất Kích, đã nhẹ nhõm đánh gục đối phương.
Nhìn Kinh 12 nằm trong vũng máu, Thẩm Dịch giẫm một cước lên người gã, nhìn gã với ánh mắt thương hại: “Có biết ngươi phạm sai lầm gì không? Đầu tiên là ngươi quá mức ỷ lại kỹ năng. Một mạo hiểm giả cận chiến ưu tú, nếu như chỉ dựa vào kỹ năng giành chính quyền, vậy ý nghĩa đều là thùng rỗng kêu to. Một khi ngươi dùng hết kỹ năng, ngươi sẽ không biết phải đánh thế nào. Thứ hai, ba kỹ năng của ngươi tương đối vẫn có uy hiếp với ta, vấn đề lớn nhất của Thuật Chữa Bệnh chính là thời gian hồi phục hạn chế, cho nên sau khi ta dùng qua lần thứ nhất, trong vòng một phút sẽ không thể sử dụng. Nếu như ngươi có thể kiên trì, như vậy chờ kỹ năng của ngươi làm lạnh, ngươi còn có cơ hội thắng ta, nhưng đáng tiếc ngươi đã không kiên trì đến lúc đó. Thứ ba chính là ngươi khuyết thiếu dũng khí liều mạng. Nếu như mới vừa rồi ngươi không phải vội vã muốn uống thuốc, vậy cho dù ngươi đánh không lại ta, dùng thương đổi thương, ngươi cũng có thể gây ra sát thương nhất định cho ta. Nhưng đáng tiếc, ngươi quá sợ chết, cho nên ngươi cũng chỉ có thể chết.”
Kinh 12 kinh ngạc nhìn Thẩm Dịch, nếu gã có thể sống sót, có lẽ tương lai một ngày, gã có thể chân chánh trưởng thành làm một mạo hiểm giả cận chiến xuất sắc, nhưng đáng tiếc Thẩm Dịch sẽ không cho gã cơ hội đó.
Hòa Thượng nhíu mày, nói ra: “Đủ rồi chứ, Thẩm Dịch? Anh đã đánh hắn nặng như vậy, cho hắn chút ít giáo huấn là được rồi.”
Không nghĩ tới Thẩm Dịch lại cười lạnh nói: “Chưa đủ.”
Nói xong, hắn đột nhiên hung hăng đạp xuống một cước, triệt để đạp gãy cổ Kinh 12.
Kinh 12 chết ngay tại chỗ.
Kỹ năng Cướp Đoạt phát động, Huyết Tinh văn chương truyền đến thanh âm nhắc nhở lạnh như băng: “Kỹ năng Cướp Đoạt thất bại.”
Thẩm Dịch nhún vai, không thèm để ý kết quả này chút nào.
Nhìn lại mọi người, tất cả đều đang đờ đẫn im lặng.
Ai cũng không nghĩ tới Thẩm Dịch sẽ thực sự giết gã đi.
***
Lữ Đức đột nhiên nhấc cao tay kêu lên: “Là hắn giết binh sĩ của ngươi, ta không liên quan gì cả! Thẩm Dịch, hãy cho ta rời đi, ta cam đoan sẽ không tìm ngươi gây chuyện.”
Thẩm Dịch chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lữ Đức, mang theo sát khí hung ác vô tận.
“Ta sợ ngươi không đi được, Ngụy Vũ.” Gã nói.
Nghe được cái tên này, trong lòng Lữ Đức hốt hoảng, gã mạnh mẽ nhảy dựng lên, chạy về phía xa xa.
Một sợi xiềng xích ngang trời bay tới, quấn lấy thân thể Lữ Đức, mạnh mẽ kéo hắn lại.
Đúng là La Hạo!
Ba người Kim Cương, Hồng Lãng, thêm cả Ôn Nhu đồng thời phi thân tới, ra tay với Lữ Đức.
Búa, đao, quyền đồng thời rơi vào người Lữ Đức, đánh cho gã ngửa mặt lên trời kêu thảm, lông tóc toàn thân sôi sục.
Gã hét lớn: “Hòa Thượng! Chu Nghi Vũ! Các ngươi cứ nhìn bọn hắn giết ta sao? Ta chết các ngươi cũng đừng nghĩ sống khá giả!”
“Dừng tay!”
Hòa Thượng mạnh mẽ vọt tới, mái tóc trắng phất phơ đột nhiên vọt lên, quét ra một làn sóng bạc ngang trời.
Chiêu này chính là tuyệt kỹ hộ thân của Jiraiya trong Naruto: Tàng Châm (bản không hoàn chỉnh).
Kỹ năng cấp DD, gây sát thương lên toàn bộ sinh mạng trong phạm vi bán kính hai thước rưỡi quanh thân, cũng có thể dùng để ngăn cản công kích.
Ba ngàn sợi tơ bạc bao phủ như một vầng trăng sáng, thẳng hướng Kim Cương Hồng Lãng, Hòa Thượng kêu to: “Thẩm Dịch, rốt cuộc anh muốn làm gì? Vì một binh sĩ triệu hoán, giết chết Kinh 12 còn chưa đủ sao?”
Linh Hỏa Thương chợt hiện trong tay Thẩm Dịch, chĩa vào Hòa Thượng lạnh nhạt nói: “Hai người bọn họ cùng một giuộc, tôi không muốn lưu lại hậu hoạn cho mình, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, đạo lý này anh hiểu chứ? Hòa Thượng, tôi cảnh cáo anh tốt nhất an phận chút!”
Hòa Thượng trì trệ, Lữ Đức đã kêu to: “Ta cam đoan tuyệt sẽ không đến gây phiền phức cho các ngươi! Các ngươi nhiều người như vậy, ta cũng không thể nào là đối thủ!”
“Ta càng tin tưởng cam đoan của người chết.” Thẩm Dịch lại trả lời lạnh lùng, hắn đột nhiên quát to: “Còn chưa động thủ!”
Sau một khắc, bốn người Kim Cương đồng thời điên cuồng công kích Lữ Đức.
Dù cho chính bọn hắn cũng không rõ nguyên nhân vì sao Thẩm Dịch đột nhiên trở nên hung ác dữ dội đến vậy, cả Lữ Đức cũng muốn giết, nhưng vẫn là nghe lời Thẩm Dịch.
Nếu đổi lại lúc trước, bọn hắn có lẽ còn nghi hoặc, sẽ đặt câu hỏi, nhưng sau khi đã trải qua mấy lần nhiệm vụ, bọn hắn đã học được trước hết nghe mệnh lệnh, sau lại hỏi.
Thành lập quyền uy cần phải có thời gian, nếu như nói trong thế giới X-Men, Hồng Lãng còn dám hét to chất vấn Thẩm Dịch, như vậy hiện tại khả năng này đã giảm xuống vô hạn.
Một mình Hồng Lãng, Lữ Đức còn đánh không lại, chớ nói chi giờ phút này đối mặt bốn người giáp công.
Phá Giáp Kích, Trọng Kích, Gông Cùm Xiềng Xích của Kim Cương, Cường Lực Trùng Kích, Búa Rìu Liên Kích của Hồng Lãng, Quấn Quanh, Loạn Nhận Trảm, Lực Trảm của Ôn Nhu, lại thêm tấm khiên và dây xích của La Hạo, bốn người thay nhau bạo một lượt kỹ năng lên người Lữ Đức. Bốn người này trường kỳ huấn luyện, đã sớm phối hợp khăng khít, Lữ Đức bị đánh cho căn bản vô lực hoàn thủ.
Bất quá bốn người đều lưu lại điểm mấu chốt, chỉ là đánh rớt tánh mạng, cũng không phế bỏ tứ chi, lưu chút ít cơ hội vãn hồi tình thế.
Hòa Thượng bị Thẩm Dịch kiềm chế, mắt thấy Lữ Đức bị đánh phun máu tươi tung toé, sinh mệnh lực ngày một giảm dần, y cũng không dám ra tay, chỉ là ánh mắt nhìn Thẩm Dịch đã tràn đầy bất mãn.
Trên thực tế, không chỉ y, ngay cả Chu Nghi Vũ cũng cau mày xoa trán.
Làm một kẻ mạo hiểm, có khi không những phải học cách đối mặt nhiệm vụ, còn phải học xử lý quan hệ đồng bọn bên cạnh. Nhiệm vụ tuy nguy hiểm, đồng bọn cũng chưa chắc có thể tin hết.
Nhất là loại tình huống trước mắt, lăn lộn cùng một chi đội ngũ đã thành hình, ý nghĩa thực lực bản thân kém xa đối phương, cũng liền ý nghĩa phong hiểm.
Nếu như trong lòng Thẩm Dịch có ác ý, dùng thực lực tiểu đội 641 hoàn toàn có thể tiêu diệt bất cứ người nào ngoài tiểu đội.
Chính bởi như vậy, Chu Nghi Vũ, Hòa Thượng, Kinh 12 còn có Lữ Đức, tâm lý ngược lại càng thêm thân cận. Bởi vì chỉ có bốn người bọn họ đồng lòng, mới có tư cách đối kháng tiểu đội 641 của nhóm Thẩm Dịch. Nếu như bốn người này thiếu một thậm chí hai người, như vậy vấn đề liền nghiêm trọng.
Một khi tiểu đội 641 muốn ra tay với số mạo hiểm giả còn lại, Hòa Thượng và Chu Nghi Vũ tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Chính bởi nguyên nhân này, Hòa Thượng mới phản đối bọn hắn ra tay với Lữ Đức, đó không chỉ là bảo hộ Lữ Đức, kỳ thật cũng là bảo vệ chính mình.
Về phần Kinh 12, Hòa Thượng và Chu Nghi Vũ hoàn toàn là không kịp ngăn cản.
Bởi vì trong quá trình Thẩm Dịch đánh nhau, hắn không hề động tới Terminator, thậm chí không dùng súng, thế nên mới đầu mọi người đều cho là hắn cũng không muốn giết Kinh 12, chỉ là muốn giáo huấn một chút, cho nên cũng không quá để ý, thẳng đến thời điểm Kinh 12 bị thương nặng ngã xuống đất, mọi người cũng đều nghĩ, đến đây là chấm dứt.
Cho nên Hòa Thượng mới nói câu “Đủ rồi chứ” kia.
Trong mắt hắn, sự tình đến đây vốn nên kết thúc.
Không ngờ Thẩm Dịch lại thực sự giết chết Kinh 12, đây là ngoài dự liệu tất cả mọi người đấy.
Kinh 12 vừa chết, tình thế đột nhiên thay đổi, trước khi mọi người làm ra phản ứng, Thẩm Dịch lại hạ lệnh ra tay với Lữ Đức, tốc độ nhanh tới nỗi quả thực không cho người ta cơ hội suy tính.
Chu Nghi Vũ thời khắc này mới cảm giác được sự tình có điểm không đúng, nhưng muốn phản ứng đã không kịp.
Hắn thông minh hơn Hòa Thượng một chút, biết rõ sau khi Kinh 12 chết, tình thế đã hoàn toàn rơi vào tay Thẩm Dịch, dưới loại tình huống này, có phản đối đã không còn ý nghĩa, chẳng thà giữ yên lặng, tận khả năng giảm xuống sát cơ của Thẩm Dịch. Đương nhiên, cân nhắc đến giao tình lúc trước giữa hắn và Thẩm Dịch, Chu Nghi Vũ vẫn tin tưởng Thẩm Dịch sẽ không xuống tay với hắn, dù sao mình cũng đã từng nói muốn gia nhập tiểu đội 641, mặc dù bây giờ còn không phải thành viên đội ngũ, Thẩm Dịch cũng nên không có ác ý với mình, loại tình huống này, càng cần phải bảo trì trung lập mới đúng.
Nhưng cho dù như thế, Chu Nghi Vũ vẫn là ngửi được một chút mùi vị nguy hiểm.
Hắn không biết nguy hiểm này đến từ đâu, nhưng trong nội tâm đã cảm giác được có chỗ không đúng.
Hắn đột nhiên nhớ tới một việc.
Trước khi Thẩm Dịch giết Kinh 12 không có sử dụng Terminator, thậm chí ngay cả Linh Hỏa Thương cũng không sử dụng. Phải biết chính là bởi nguyên nhân này, mới khiến tất cả mọi người đều cho rằng Thẩm Dịch chỉ là tức giận nhất thời muốn xông lên giáo huấn Kinh 12 mà thôi.
Nhưng sự thật chứng minh, Thẩm Dịch hiển nhiên không phải tức giận nhất thời, hắn là có chủ tâm giết người.
Đã có chủ tâm giết người, lại chỉ đánh tay không, gia tăng phiền toái giết người cho mình, đây là vì sao?
Thế chẳng phải nói rõ, những gì hắn làm lúc trước hoàn toàn là để mê hoặc tất cả mọi người?
Nói cách khác hắn kỳ thật căn bản không phải giết Kinh 12 vì gã binh sĩ nọ, đó chỉ là một cái cớ!
Nếu là như vậy, phải chăng bây giờ hắn đối phó Lữ Đức, kỳ thật cũng không phải vì ba mớ lý do trảm thảo trừ căn hắn vừa mới nói kia?
Cũng giống như hắn nói muốn giáo huấn Kinh 12, kỳ thật đều chỉ là ngụy trang!
Một thứ ngụy trang để tiếp tục diệt trừ trợ lực bên người Hòa Thượng và Chu Nghi Vũ…
Hết thảy đều chỉ là lấy cớ!
Một cái cớ có thể giết chết từng người từng người bọn họ, mà không đến mức dẫn tới liên hợp phản kích!
Như vậy sau khi Lữ Đức chết, kế tiếp sẽ tới ai?
Nghĩ vậy, trong lòng Chu Nghi Vũ đột nhiên bốc lên một luồng khí lạnh, cảm giác nguy cơ to lớn lập tức bao phủ toàn thân.
“A!” Một tiếng kêu thảm thê lương đã cắt đứt dòng suy nghĩ của Chu Nghi Vũ, Lữ Đức lúc này đã không chịu nổi bốn người liên hợp công kích, kêu thảm đổ gục xuống đất.
Chỉ cần bổ thêm mấy quyền, Lữ Đức liền chắc chắn phải chết.
Chu Nghi Vũ đột nhiên vọt tới, Hỏa Thần Pháo đã nhắm ngay Thẩm Dịch, kêu to lên: “Lập tức buông hắn ra!”
Hành động của tất cả mọi người đồng thời trì trệ.
Hồng Lãng một cước dẫm nát thân thể Lữ Đức, quay đầu nhìn về phía Chu Nghi Vũ: “Tiểu tử ngươi cmn điên rồi sao? Có phải nhằm vào ngươi đâu…ngươi kích động như vậy làm gì?”
Chu Nghi Vũ cười lạnh: “Ta sợ sau khi hắn chết, kế tiếp sẽ đến phiên Hòa Thượng và ta.”
Hắn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Thẩm Dịch: “Thẩm Dịch, ngươi đây rốt cuộc là ý gì? Nếu quả ta đoán không sai, đợi sau khi Lữ Đức chết, ngươi sẽ dùng danh nghĩa Hòa Thượng bất kính với ngươi mà ra tay đối phó hắn chứ? Sau đó kế tiếp chính là ta. Hết thảy tất cả, đều là cmn lừa gạt, là lấy cớ!”
Kim Cương gào lớn: “Chu Nghi Vũ, ngươi nói quái quỷ gì thế? Thẩm Dịch sẽ không như vậy! Chúng ta chỉ đối phó hai người này thôi, không quan hệ gì đến các ngươi! Ngươi là bằng hữu của chúng ta, chúng ta sẽ không đối phó ngươi đấy!”
“Không!” Thẩm Dịch đột nhiên nói: “Chu Nghi Vũ nói không sai, sau khi Lữ Đức chết, Hòa Thượng sẽ là người kế tiếp. Dù cho không có chuyện Kinh 12 giết chết binh sĩ kêu gọi, tôi cũng sẽ giết bọn hắn! Chuyện binh sĩ kêu gọi, chẳng qua vừa vặn cho tôi một cái cớ để phân tán đối phó bọn hắn mà thôi!”
“Ngươi nói cái gì?” Tất cả mọi người đồng thời không dám tin nhìn Thẩm Dịch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện