Võ Thần Nghịch Thiên: Ma Phi Chí Tôn
Quyển 1 - Chương 23: Đặc quyền
Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Trong thư phòng, nam nhân xem thư tịch trong tay, trên khuôn mặt cương nghị lạnh lùng chứa vẻ khiến người khác không hiểu, trong đôi mắt màu đen kia lộ ra tia thâm thúy.
Đột nhiên, cửa truyền đến động tĩnh khiến ông ngẩng đầu lên, khi trông thấy thiếu nữ xuất hiện ở ngoài cửa, khẽ đóng quyển sách trong tay vào, giọng nói lạnh nhạt không có một tia tình cảm.
“Đã trở lại thì vào đi.”
Giọng nói của nam nhân chứa tia ra lệnh như kiếp trước.
Quân Thanh Vũ không tự chủ được nắm chặt nắm đấm, dùng sức ngăn hận ý kích động ở trong lòng, giờ khắc này, trái tim nàng đều hung hăng run rẩy.
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, kiếp trước là người nam nhân này đạp nàng ở dưới chân, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nếu thân là phế vật, Quân gia ta sẽ không chứa ngươi, lúc ấy để ngươi dọn từ sau núi ra, cũng chỉ là vì Chu Tước Bảo Đỉnh mà thôi, bây giờ Chu Tước bảo đỉnh đã vào tay, ngươi cũng không còn tác dụng nữa, phế vật như ngươi, tha cho ngươi một mạng cũng đã là khoan dung của ta với ngươi, mà ngươi nên làm đó là mang ơn đội nghĩa.”
Bọn họ vì lừa đi Chu Tước Bảo Đỉnh, dùng hết thủ đoạn, rồi sau đó lại đuổi nàng ra khỏi Quân gia, bắt đầu mười năm đuổi giết dài đằng đẵng, cuối cùng nàng lại phải mang ơn đội nghĩa với bọn họ.
Chỉ vì lúc ban đầu, bọn họ cũng không muốn mạng của nàng.
Còn có lý do nào buồn cười hơn sao?
“Ta có nghe nói về tỷ thí gần đây.” Quân Tử Duy lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt thanh lệ của thiếu nữ: “Không nghĩ đến trong khoảng thời gian ta không ở đây, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng ta chỉ muốn nghe một lời giải thích của ngươi, giải thích vì sao che dấu thực lực nhiều năm như vậy.”
Hiển nhiên ông cũng nhận định, những năm gần đây Quân Thanh Vũ vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, dù sao ba tháng đột phá đến Hậu Thiên tứ cấp, loại thiên phú này ngay cả truyền nhân của những môn phái từ nhỏ được tẩy tủy cũng đều không thể làm được.
Khẽ nâng mắt lên, Quân Thanh Vũ không nóng không lạnh nói: “Ta chỉ là tự bảo vệ mình này mà thôi, dù sao ở trong Quân gia ta không phụ không nương, nếu làm một phế vật mà có thể bình yên vô sự mà nói, trở thành phế vật thì sao?”
“Vậy vì sao về sau ngươi lại không tiếp tục che dấu?”
Khi nói lời này, đôi mắt của ông ta không chớp mắt nhìn Quân Thanh Vũ, muốn từ trên mặt nàng phát hiện manh mối gì đó.
Nhưng mà, khuôn mặt của Quân Thanh Vũ luôn bình tĩnh vô thường, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Dù là phế vật, cũng có một ngày không thể chịu đựng được, Quân Nhất Phàm làm việc quá phận, vì sao ta lại phải tiếp tục nhịn nữa?”
Quân Tử Duy khẽ nheo mắt lại, ánh mắt đánh giá thiếu nữ đứng ở trước mặt ông, đột nhiên, ông khẽ cười lên, vừa lòng gật đầu: “Không tồi, không hổ là nữ nhi của tam đệ, đây là lệnh bài tiến vào tầng thứ ba Tàng Thư Các, có nó, ngươi có thể tùy ý ra vào.”
Nhìn lệnh bài đặt ở trên bàn, Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt tươi cười của đối phương.
Nàng thật sự kinh sợ rồi, dựa theo tính cách tàn nhẫn độc ác lục thân không nhận của Quân Tử Duy, sẽ không đi làm loại chuyện vô vị này, ông ta cho mình đặc quyền, nhất định là có âm mưu gì đó.
“Đươc rồi, ngươi có thể đi ra ngoài.” Quân Tử Duy thu khuôn mặt tươi cười lại, khôi phục hình tượng lạnh lùng lần nữa.
Quân Thanh Vũ không do dự nhận lệnh bài, mặc kệ bây giờ ông ta có âm mưu gì, một đời này, đều không thể thao túng vận mệnh của nàng!
“Tề lão, với Quân Thanh Vũ này, ngươi thấy thế nào?”
Quân Tử Duy híp mắt nhìn về phía thiếu nữ rời đi, đôi mắt hiện lên một tia sáng: “Liên Nhi thân là đệ tử của Thanh Minh phái, là không thể trở về kế thừa gia nghiệp, mà Quân Nhất Phàm lại là một phế vật, hơn nữa ăn chơi trác táng thành tính, hơn nữa phụ thân của hắn kia lòng tham không đáy, ta sẽ quyết không giao Quân gia cho nhị phòng, nhưng cũng may Quân Nhất Phàm là một người ăn chơi trác táng, không có mưu lược gì, thực lực lại không đáng sợ, nếu không ta cũng sẽ không để hắn sống đến bây giờ.”
Nói lời này, vốn dĩ chỉ có một mình ông ta ở trong thư phòng, truyền ra một giọng nói khàn khàn già nua.
“Gia chủ nói lời này là ý gì?”
“Quân gia cần một người thừa kế.” Quân Tử Duy lạnh lùng cười: “Hơn nữa là một người thừa kế dễ bị khống chế! Dù ta trăm tuổi, Quân gia này cũng cần phải trở thành bến che chở cho Liên Nhi và tử tôn tương lai của nàng, Quân Thanh Vũ nàng không phụ không mẫu, nhìn mà nói là tương đối dễ khống chế.”
Toàn bộ thư phòng chợt yên tĩnh lại, lát sau, giọng nói già nua mới vang lên lần nữa.
“Vậy vì sao gia chủ không chọn Quân Thanh Hải?”
“Nữ nhân kia tâm kế thâm sâu, dã tâm quá lớn, ta muốn chính là vô dục vô cầu với Quân gia, hơn nữa thuận theo ta vô điều kiện! Mà nếu có một ngày, Liên Nhi muốn Quân gia này, cần phải dâng hai tay! Hơn nữa ở lúc Liên Nhi có nguy hiểm, sẽ dẫn dắt toàn bộ Quân gia lấy mạng bảo vệ cho nàng.”
Nói đúng ra, ông muốn chỉ là một con rối mà thôi, một con rối hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ông, hơn nữa tùy thời có thể vì Quân Mộng Liên từ bỏ tính mạng.
Trong không khí có chút áp lực, hiển nhiên người âm thầm cũng không lý giải được cách làm của ông ta.
“Mặt khác, Tề lão, nếu Quân Nhất Phàm đã trở thành một phế vật, chủ viện Quân gia ta không chứa nổi hắn, ngươi lập tức truyền ra một mệnh lệnh, chuyển hắn đến chỗ Tây viện nhỏ hoang ở, hơn nữa không cho phép nhị đệ kia của ta ra tay trợ giúp.”
“Vâng, gia chủ.”
Nếu có người ở trong thư phòng bây giờ, thì sẽ nhìn thấy sau khi dứt lời, một bóng dáng màu đen đã dùng tốc độ khiến người ta trợn mắt cứng họng lóe ra ngoài……
Tây viện, người hoang vắng, lá cây rơi xuống khắp vườn, chỉ có mấy cây cổ thụ khô lay động ở trong gió.
Nhìn cảnh tượng người đi trà lạnh này, Quân Nhất Phàm khó khăn nuốt nước miếng, nhớ trước đây hắn vinh quang cỡ nào? Đi đến đâu cũng đều có người đi theo làm tùy tùng, nói lời khen đã sớm nghe thấy ghét rồi, chỉ là bây giờ thì sao?
Một trận gió thổi qua, Quân Nhất Phàm nhịn không được run lập cập, bây giờ hắn hiểu rõ mình đáng buồn cỡ nào, từ đầu đến cuối đều không có một bằng hữu thật tình thực lòng.
Tuy lúc trước Quân Thanh Vũ có danh là phế vật, nhưng lại có một Quân béo tốt với nàng……
Nhưng Quân Nhất Phàm vừa nghĩ đến mập mạp, thì nhìn thấy bóng dáng của mập mạp xuất hiện ở trong mắt của hắn.
Sắc mặt của hắn khẽ biến, xoay người muốn rời đi, nhưng sao mập mạp sẽ bỏ qua cơ hội chế giễu hắn tốt như vậy, vênh váo tự đắc đi đến, dùng ánh mắt hung hăng xem thường đối phương một phen.
“Quân Nhất Phàm, béo gia ta lại không phải là quái vật gì, ngươi nhìn thấy ta thì chạy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi khinh thường béo gia ta?”
“Quân béo!” Quân Nhất Phàm hung hăng cắn chặt răng, ánh mắt hung ác nhìn hắn: “Ta cảnh cáo ngươi lập tức rời đi, nếu không thì……”
“Nếu không thì thế nào?” Nâng cằm, mập mạp đắc ý nói: “Đừng quên, bây giờ ngươi mới là phế vật kia! Mẹ nó, lúc trước ngươi đối xử với ta và Quân Thanh Vũ như thế nào, hôm nay ta sẽ trả lại từng chút cho ngươi!”
“Ầm!”
Một quyền hung hăng đánh vào trên bụng Quân Nhất Phàm, đối phương lập tức bay ngược về phía sau, ầm một tiếng ngã trên mặt đất.
“Mẹ nó, đau chết gia gia ngươi.” Mập mạp lắc tay, như mình ăn mệt rất lớn, căm giận nói: “Thì ra ngươi không chỉ có khuôn mặt dày, da trên người cũng dày như vậy, ngay cả tay của gia gia ngươi đều thiếu chút nữa báo hỏng rồi.”
“Tên mập chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, rồi sẽ có một ngày ta sẽ khiến ngươi hối hận không thôi!”
“Câm miệng cho lão tử!” Một chân của mập mạp dẫm lên trên bụng của hắn, đang muốn đá lại cho hắn mấy cái, lại thấy Quân Nhất Phàm vui sướng nói với phía sau hắn.
“Quân Nhiên, mau đánh mập mạp chết tiệt này cho ta, ta sẽ cho ngươi thù lao!”
Mập mạp ngẩn ra một chút, mẹ nó, sao tiểu tử Quân Nhiên kia còn chưa chết? Xem ra lần trước xuống tay quá nhẹ, sớm biết thế nên chết chỉnh hắn.
“Ha ha, béo ca, ngươi bận rộn ở đây nhỉ?”
Quân Nhiên nhìn một cái đã thấy Quân béo, nịnh nọt cười nói: “Chút chuyện này cần gì béo ca ra tay? Các huynh đệ, lên cho ta, đừng để cho Quân Nhất Phàm này có lòng vũ nhục tay của béo ca chúng ta.”
Đừng nói Quân Nhất Phàm, nhay cả bản thân Quân béo cũng đều ngây ngẩn cả người.
Có phải đầu óc của thằng nhóc Quân Nhiên chết tiệt này bị cửa kẹp hay không?
Béo ca?
Đây……
Trong thư phòng, nam nhân xem thư tịch trong tay, trên khuôn mặt cương nghị lạnh lùng chứa vẻ khiến người khác không hiểu, trong đôi mắt màu đen kia lộ ra tia thâm thúy.
Đột nhiên, cửa truyền đến động tĩnh khiến ông ngẩng đầu lên, khi trông thấy thiếu nữ xuất hiện ở ngoài cửa, khẽ đóng quyển sách trong tay vào, giọng nói lạnh nhạt không có một tia tình cảm.
“Đã trở lại thì vào đi.”
Giọng nói của nam nhân chứa tia ra lệnh như kiếp trước.
Quân Thanh Vũ không tự chủ được nắm chặt nắm đấm, dùng sức ngăn hận ý kích động ở trong lòng, giờ khắc này, trái tim nàng đều hung hăng run rẩy.
Nàng vĩnh viễn sẽ không quên, kiếp trước là người nam nhân này đạp nàng ở dưới chân, từ trên cao nhìn xuống nói: “Nếu thân là phế vật, Quân gia ta sẽ không chứa ngươi, lúc ấy để ngươi dọn từ sau núi ra, cũng chỉ là vì Chu Tước Bảo Đỉnh mà thôi, bây giờ Chu Tước bảo đỉnh đã vào tay, ngươi cũng không còn tác dụng nữa, phế vật như ngươi, tha cho ngươi một mạng cũng đã là khoan dung của ta với ngươi, mà ngươi nên làm đó là mang ơn đội nghĩa.”
Bọn họ vì lừa đi Chu Tước Bảo Đỉnh, dùng hết thủ đoạn, rồi sau đó lại đuổi nàng ra khỏi Quân gia, bắt đầu mười năm đuổi giết dài đằng đẵng, cuối cùng nàng lại phải mang ơn đội nghĩa với bọn họ.
Chỉ vì lúc ban đầu, bọn họ cũng không muốn mạng của nàng.
Còn có lý do nào buồn cười hơn sao?
“Ta có nghe nói về tỷ thí gần đây.” Quân Tử Duy lạnh nhạt đảo qua khuôn mặt thanh lệ của thiếu nữ: “Không nghĩ đến trong khoảng thời gian ta không ở đây, đã xảy ra chuyện lớn như vậy, nhưng ta chỉ muốn nghe một lời giải thích của ngươi, giải thích vì sao che dấu thực lực nhiều năm như vậy.”
Hiển nhiên ông cũng nhận định, những năm gần đây Quân Thanh Vũ vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ, dù sao ba tháng đột phá đến Hậu Thiên tứ cấp, loại thiên phú này ngay cả truyền nhân của những môn phái từ nhỏ được tẩy tủy cũng đều không thể làm được.
Khẽ nâng mắt lên, Quân Thanh Vũ không nóng không lạnh nói: “Ta chỉ là tự bảo vệ mình này mà thôi, dù sao ở trong Quân gia ta không phụ không nương, nếu làm một phế vật mà có thể bình yên vô sự mà nói, trở thành phế vật thì sao?”
“Vậy vì sao về sau ngươi lại không tiếp tục che dấu?”
Khi nói lời này, đôi mắt của ông ta không chớp mắt nhìn Quân Thanh Vũ, muốn từ trên mặt nàng phát hiện manh mối gì đó.
Nhưng mà, khuôn mặt của Quân Thanh Vũ luôn bình tĩnh vô thường, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Dù là phế vật, cũng có một ngày không thể chịu đựng được, Quân Nhất Phàm làm việc quá phận, vì sao ta lại phải tiếp tục nhịn nữa?”
Quân Tử Duy khẽ nheo mắt lại, ánh mắt đánh giá thiếu nữ đứng ở trước mặt ông, đột nhiên, ông khẽ cười lên, vừa lòng gật đầu: “Không tồi, không hổ là nữ nhi của tam đệ, đây là lệnh bài tiến vào tầng thứ ba Tàng Thư Các, có nó, ngươi có thể tùy ý ra vào.”
Nhìn lệnh bài đặt ở trên bàn, Quân Thanh Vũ kinh ngạc nhìn về phía khuôn mặt tươi cười của đối phương.
Nàng thật sự kinh sợ rồi, dựa theo tính cách tàn nhẫn độc ác lục thân không nhận của Quân Tử Duy, sẽ không đi làm loại chuyện vô vị này, ông ta cho mình đặc quyền, nhất định là có âm mưu gì đó.
“Đươc rồi, ngươi có thể đi ra ngoài.” Quân Tử Duy thu khuôn mặt tươi cười lại, khôi phục hình tượng lạnh lùng lần nữa.
Quân Thanh Vũ không do dự nhận lệnh bài, mặc kệ bây giờ ông ta có âm mưu gì, một đời này, đều không thể thao túng vận mệnh của nàng!
“Tề lão, với Quân Thanh Vũ này, ngươi thấy thế nào?”
Quân Tử Duy híp mắt nhìn về phía thiếu nữ rời đi, đôi mắt hiện lên một tia sáng: “Liên Nhi thân là đệ tử của Thanh Minh phái, là không thể trở về kế thừa gia nghiệp, mà Quân Nhất Phàm lại là một phế vật, hơn nữa ăn chơi trác táng thành tính, hơn nữa phụ thân của hắn kia lòng tham không đáy, ta sẽ quyết không giao Quân gia cho nhị phòng, nhưng cũng may Quân Nhất Phàm là một người ăn chơi trác táng, không có mưu lược gì, thực lực lại không đáng sợ, nếu không ta cũng sẽ không để hắn sống đến bây giờ.”
Nói lời này, vốn dĩ chỉ có một mình ông ta ở trong thư phòng, truyền ra một giọng nói khàn khàn già nua.
“Gia chủ nói lời này là ý gì?”
“Quân gia cần một người thừa kế.” Quân Tử Duy lạnh lùng cười: “Hơn nữa là một người thừa kế dễ bị khống chế! Dù ta trăm tuổi, Quân gia này cũng cần phải trở thành bến che chở cho Liên Nhi và tử tôn tương lai của nàng, Quân Thanh Vũ nàng không phụ không mẫu, nhìn mà nói là tương đối dễ khống chế.”
Toàn bộ thư phòng chợt yên tĩnh lại, lát sau, giọng nói già nua mới vang lên lần nữa.
“Vậy vì sao gia chủ không chọn Quân Thanh Hải?”
“Nữ nhân kia tâm kế thâm sâu, dã tâm quá lớn, ta muốn chính là vô dục vô cầu với Quân gia, hơn nữa thuận theo ta vô điều kiện! Mà nếu có một ngày, Liên Nhi muốn Quân gia này, cần phải dâng hai tay! Hơn nữa ở lúc Liên Nhi có nguy hiểm, sẽ dẫn dắt toàn bộ Quân gia lấy mạng bảo vệ cho nàng.”
Nói đúng ra, ông muốn chỉ là một con rối mà thôi, một con rối hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của ông, hơn nữa tùy thời có thể vì Quân Mộng Liên từ bỏ tính mạng.
Trong không khí có chút áp lực, hiển nhiên người âm thầm cũng không lý giải được cách làm của ông ta.
“Mặt khác, Tề lão, nếu Quân Nhất Phàm đã trở thành một phế vật, chủ viện Quân gia ta không chứa nổi hắn, ngươi lập tức truyền ra một mệnh lệnh, chuyển hắn đến chỗ Tây viện nhỏ hoang ở, hơn nữa không cho phép nhị đệ kia của ta ra tay trợ giúp.”
“Vâng, gia chủ.”
Nếu có người ở trong thư phòng bây giờ, thì sẽ nhìn thấy sau khi dứt lời, một bóng dáng màu đen đã dùng tốc độ khiến người ta trợn mắt cứng họng lóe ra ngoài……
Tây viện, người hoang vắng, lá cây rơi xuống khắp vườn, chỉ có mấy cây cổ thụ khô lay động ở trong gió.
Nhìn cảnh tượng người đi trà lạnh này, Quân Nhất Phàm khó khăn nuốt nước miếng, nhớ trước đây hắn vinh quang cỡ nào? Đi đến đâu cũng đều có người đi theo làm tùy tùng, nói lời khen đã sớm nghe thấy ghét rồi, chỉ là bây giờ thì sao?
Một trận gió thổi qua, Quân Nhất Phàm nhịn không được run lập cập, bây giờ hắn hiểu rõ mình đáng buồn cỡ nào, từ đầu đến cuối đều không có một bằng hữu thật tình thực lòng.
Tuy lúc trước Quân Thanh Vũ có danh là phế vật, nhưng lại có một Quân béo tốt với nàng……
Nhưng Quân Nhất Phàm vừa nghĩ đến mập mạp, thì nhìn thấy bóng dáng của mập mạp xuất hiện ở trong mắt của hắn.
Sắc mặt của hắn khẽ biến, xoay người muốn rời đi, nhưng sao mập mạp sẽ bỏ qua cơ hội chế giễu hắn tốt như vậy, vênh váo tự đắc đi đến, dùng ánh mắt hung hăng xem thường đối phương một phen.
“Quân Nhất Phàm, béo gia ta lại không phải là quái vật gì, ngươi nhìn thấy ta thì chạy là có ý gì? Chẳng lẽ ngươi khinh thường béo gia ta?”
“Quân béo!” Quân Nhất Phàm hung hăng cắn chặt răng, ánh mắt hung ác nhìn hắn: “Ta cảnh cáo ngươi lập tức rời đi, nếu không thì……”
“Nếu không thì thế nào?” Nâng cằm, mập mạp đắc ý nói: “Đừng quên, bây giờ ngươi mới là phế vật kia! Mẹ nó, lúc trước ngươi đối xử với ta và Quân Thanh Vũ như thế nào, hôm nay ta sẽ trả lại từng chút cho ngươi!”
“Ầm!”
Một quyền hung hăng đánh vào trên bụng Quân Nhất Phàm, đối phương lập tức bay ngược về phía sau, ầm một tiếng ngã trên mặt đất.
“Mẹ nó, đau chết gia gia ngươi.” Mập mạp lắc tay, như mình ăn mệt rất lớn, căm giận nói: “Thì ra ngươi không chỉ có khuôn mặt dày, da trên người cũng dày như vậy, ngay cả tay của gia gia ngươi đều thiếu chút nữa báo hỏng rồi.”
“Tên mập chết tiệt, ngươi chờ đó cho ta, rồi sẽ có một ngày ta sẽ khiến ngươi hối hận không thôi!”
“Câm miệng cho lão tử!” Một chân của mập mạp dẫm lên trên bụng của hắn, đang muốn đá lại cho hắn mấy cái, lại thấy Quân Nhất Phàm vui sướng nói với phía sau hắn.
“Quân Nhiên, mau đánh mập mạp chết tiệt này cho ta, ta sẽ cho ngươi thù lao!”
Mập mạp ngẩn ra một chút, mẹ nó, sao tiểu tử Quân Nhiên kia còn chưa chết? Xem ra lần trước xuống tay quá nhẹ, sớm biết thế nên chết chỉnh hắn.
“Ha ha, béo ca, ngươi bận rộn ở đây nhỉ?”
Quân Nhiên nhìn một cái đã thấy Quân béo, nịnh nọt cười nói: “Chút chuyện này cần gì béo ca ra tay? Các huynh đệ, lên cho ta, đừng để cho Quân Nhất Phàm này có lòng vũ nhục tay của béo ca chúng ta.”
Đừng nói Quân Nhất Phàm, nhay cả bản thân Quân béo cũng đều ngây ngẩn cả người.
Có phải đầu óc của thằng nhóc Quân Nhiên chết tiệt này bị cửa kẹp hay không?
Béo ca?
Đây……
Bình luận truyện