Vô Thiên Đế

Chương 94: Náo loạn



Triệu Lâm đứng một bên ánh mắt âm trầm nhìn hai người nếu việc hôm nay bại lộ hắn chắc chắn sẽ bị tống ra khỏi Triệu gia.

- Lý Thiên Hành người có biết đây là chỗ nào không?

- Nếu ta đoán không lầm thì đây là Triệu phủ.

- Nơi này là cắm địa của Triệu gia người ngoài bước vào đây chỉ có con đường chết, bây giờ người lập tức rời đi ta sẽ nể mặt hoàng gia học viện tha cho người.

- Đa tạ.

Lý Thiên Hành ôm lấy tiểu nha đầu hiên ngang rời đi.

- Đứng lại.

- Có chuyện gì sao?

- Để nàng ta lại.

- Tiểu Linh ta nhất định phải dẫn đi.

- Vậy thì người cũng không cần phải đi, người đâu.

Vài chục hắc y nhân từ bên ngoài xong vào trên tay mỗi người đều cằm một thanh đoản đao ánh mắt đầy sát khí bao vây lấy hai người.

Lý Thiên Hành dùng thần thư quét qua một lần, trước mặt hắn chỉ có 10 tên kim đan kì còn lại đều là trúc cơ, tên đứng giữa tu vi cao nhất đạt tới kim đan trung kì.

- Ca ca hắn ta chính là Lý Thiên Hành.

- Lý đạo hữu lần này là chuyện riêng của Triệu gia, đạo hữu có thể nể mặt ta không xen vào không?

Lý Thiên Hành nhìn nam tử trước mặt có ba phần giống Triệu Lâm chắc là Triệu Kiệt đạo diễn của màng kịch này.

- Ta… tiểu nha đầu tạm thời buôn ra có được không đến khi trở về muốn ôm bao lâu cũng được.

Lý Thiên Hành nhìn Tiểu Linh trong lòng bộ dáng này đúng là làm mất phong độ của hắn.

- Ai thèm ôm tiểu tử thúi người.

Tiểu Linh rời khỏi người hắn gương mặt nhỏ nhắn ửng đỏ cuối đầu đứng một bên.

Lý Thiên Hành tiến lên phía trước chắn trước mặt tiểu nha đầu, mỉm cười nhìn Triệu Kiệt.

- Triệu đạo hữu chuyện này ta nghĩ không chỉ liên quan đến Triệu gia mà còn dính líu đến Bạch gia.

- Cho dù là như vậy cũng không liên quan đến Lý đạo hữu.

- Tại sao lại không liên quan, Triệu đạo hữu có điều không biết cách đây ít lâu Bạch lão gia chủ đã thừa nhận ta là người của Bạch gia chỉ chờ ngày ghi tên vào sổ mà thôi.

- Lý đạo hữu nhất quyết phải xen vào chuyện này sao?

- Không sai.

- Vậy tại hạ đành đắc tội.

Triệu Kiệt giơ tay lên mấy chục tên hắc y nhân đồng loạt xông tới.

- Bắt sống bọn chúng.

Lý Thiên Hành lui ra phía sao trong tay xuất hiện mấy chục viên tam cấp đan dược.

- Tiểu nha đầu bịt hai tai lại.

- Hả?

- Mau lên.

- ẦM… ẦM… ẦM…

Mấy tiếng nổ khủng bố vang lên cả tòa Triệu phủ như rung động, mặt đất đổ sập, vài biệt viện xung quanh bị trấn đến tan nát, cả một vùng mấy chục trượng như hoang tàn.

Lý Thiên Hành thu mai rùa vào giới chỉ sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt liếc nhìn mấy chục tên nằm trên đất mỉm cười hài lòng.

- Tiểu nha đầu xem tỷ phu trả thù cho muội có đã không?

Tiểu Linh ngồi phía sao lưng hắn, nàng được Lý Thiên Hành bảo vệ chỉ cảm thấy mặt đất chấn động vài cái đến khi nhìn lại thật không dám tin đây là một trong 4 toàn phủ đệ lớn nhất vương thành.

- Oa tỷ phu thật lợi hại.

- Tất nhiên nếu không làm sao có thể cưa được biểu tỷ của muội.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Tiểu Linh liên tục gật đầu ánh mắt nàng nhìn mấy chục tên nằm trên đất có chút lo lắng.

- Tỷ phu bọn họ không sao đó chứ?

- Yên tâm bọn chúng không chết đâu.

Đúng lúc này vài bóng đen lăng không bay tới sao đó là mấy chục người cuối cùng là mấy trăm người.

- Bọn diễn viên quần chúng này đến thật đúng lúc.

Một lão già từ trên không bay xuống ánh mắt nhìn mấy tên hộ vệ xung quanh.

- Có chuyện gì xảy ra?

- Đại trưởng lão.

Mấy chục tên hộ vệ đều đồng loạt quỳ xuống, không ai dám mở miệng.

- Kiệt nhi.

Một lão đầu khác lao tới chỗ Triệu Kiệt đỡ hắn đứng lên.

- Kiệt nhi có sao không?

- Phụ thân hài nhi không sao?

Triệu Kiệt sắc mặt đã tái nhợt, trên khóe miệng còn lưu lại một tia máu.

- Ở đây xảy ra chuyện gì?

- Là…

Triệu Kiệt nhìn mọi người xung quanh bộ dạng do dự không nói.

- Vị tiền bối này ta biết ở đây xảy ra chuyện gì.

Lý Thiên Hành kéo Tiểu Linh chạy tới trước mặt mọi người ánh mắt đầy vẻ tội lỗi.

- Lúc này tiểu bối cùng Triệu đạo hữu bàn luận trong lúc cao hứng không thể kiềm chế nên ra tay quá mức.

- Kiệt nhi mọi chuyện là như vậy sao?

Lão đầu nhìn một vòng xung quanh cho dù kim đan cảnh cũng không thể tạo ra chiến tích như thế này.

- Vâng… đúng là như vậy.

- Tiểu Lý đệ ở đây sao? lão ca ta tìm đệ thật vất vã.

- Tống lão ca.

Lý Thiên Hành nhìn thấy cứu tinh của mình đến lập tức tiến lên chào đón.

- Tiểu Lý sao đệ lại ở chỗ này?

- Chỉ là cao hứng bàn luận một chút thôi.

- Bạch tiểu thư cũng ở đây sao?

- Linh nhi tham kiến Tống lão.

Tống Tiền mỉm cười gật đầu, ánh mắt chuyển sang Lý Thiên Hành.

- Tiểu Lý mấy ngày nay đệ có thời gian không tiểu thư muốn tìm đệ học chút đan thuật.

- Chuyện này…

- Vạn bảo các mới nhập về một lô đổ thạch lão ca đã đem mấy viên đệ dặn để ở trong kho.

- Thật sao?

Lý Thiên Hành nghe lão nói hai mắt sáng rực.

- Ngọc Mị tiên tử đã có lời mời tiểu đệ làm sao có thể từ chối.

- Vậy chúng ta mau đi thôi.

- Nhưng mà chuyện ở đây…

Tống lão nhìn một mãnh hoan tàn xung quanh vẻ mặt không có chút gì là kinh ngạc.

- Triệu huynh lần này là tiểu đệ của ta không đúng chi phí tu sửa vạn bảo các sẽ chi trả được không?

- Lần này là do tiểu bối bàn luận xảy ra chuyện cũng là ngoài ý muốn không thể trách ai được.

- Hay là như thế này đi vạn bảo các sẽ chịu một nữa chi phí.

- Vậy xin đa tạ Tống huynh.

Mọi người xung quanh biết không còn chuyện gì để bàn tán liền rời đi, Bạch Tiểu Linh cũng đi theo đoàn người Bạch gia.

- Tỷ phu đa tạ.

Hắn nhìn tiểu nha đầu rời đi trong lòng cảm thấy là lạ, hình như đây là lần đầu tiên nàng nói dễ nghe đến vậy.

- Tiểu Lý chúng ta mau đi thôi.

- Lão ca lúc nãy khi bàn luận linh khí của đệ đã hao tổn gần hết hay là để vài ngày có được không?

- Vậy đệ nên trở về tịnh dưỡng cho tốt khi nào khôi phục phải lập tức đến gặp ta.

- Đa tạ lão ca.

Lý Thiên Hành tám chuyện với lão hồ li một lúc đến khi hắn trở lại đại sảnh thì đoàn người Bạch gia đã rời đi, bây giờ một tiêu đã không còn hắn cũng nên đi thôi.

- Lý công tử thiếu chủ nhà ta muốn gặp công tử.

Lý Thiên Hành nhìn thanh niên trước mặt người này tuy còn trẻ nhưng đã đạt đến trúc cơ đỉnh phong nếu ở bên trong học viện cũng có thể xem như thiên tài vậy mà lại cam tâm nhận người khác làm thiếu chủ.

- Thiếu chủ của người là ai?

- Công tử đến gặp không phải sẽ biết sao?

- Ta không có hứng thú.

- Công tử thiếu chủ không phải ai cũng có thể gặp được nếu lần này công tử không đi nhất định sẽ hối hận.

- Hôm nay ta không khỏe thiếu chủ gì đó của người muốn gặp thì hẹn hôm khác đi, tránh đường.

Lý Thiên Hành trở về phòng liền tiến vào giới chỉ hắn chợt nhớ ra một số thứ cần phải hỏi lão sư phụ của mình.

- Tiểu tử tại sao lúc nãy người không đi theo tên đó?

- Tại sao đệ tử phải đi theo? Loại người thần thần bí bí giấu đầu lồi đuôi đó 9 phần không phải là người tốt.

- Đúng vậy bọn hoàng thân quốc thích đều không phải hạng người tốt lành gì.

- Sư phụ biết chủ nhân tên đó là ai sao?

- Ta chỉ cảm nhận được hoàng khí trên người tên đó rất mờ nhạt có thể là do ở gần với tên hoàng tộc kia.

- Hoàng khí cũng có thể truyền được?

- Hoàng khí cũng là một loại linh khí giống như chính khí, tà khí chỉ cần có điều kiện thì sẽ tu luyện được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện