Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 142: C142: Cái gì



“Ta hiểu rồi, ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ cho ngươi và cô nương Tiên Nhi một câu trả lời thuyết phục”.

Lâm Tương Liễu gật đầu bất đắc dĩ, tuy hắn ta không rõ thực lực của Trần Trường An thế nào nhưng hắn ta đã từng chứng kiến sức mạnh của Đại Hoàng rồi.

Một đám cường giả khiến người khác tán dương.

Huống hồ bây giờ còn có một Cố Tiên Nhi nữa, hiển nhiên Lâm Tương Liễu không có khả năng giết bọn họ, không khiến nàng ta nguôi giận thì đợi đến khi Cố Tiên Nhi trưởng thành sợ là một tên trong Thanh Thủy Lâm gia cũng không thoát chết được.

“Vậy các ngươi tạm trú nơi này của ta trước nhé, ta sẽ phái người đến Thanh Thủy Lâm gia nhanh nhất”.

“Được, chuyện này làm khó ngươi rồi”.

“Trần huynh nói gì thế, nếu ngươi thẳng tay giết Thanh Thủy Lâm gia trước mới khiến khó xử, ta biết ngươi đã cân nhắc cho ta rồi”.

Lâm Tương liễu mỉm cười rồi đi ra ngoài.

Ba ngày sau, Thanh Thủy Lâm gia.

“Cái gì? Lão tổ đột phá tới Bất Tử Cảnh rồi sao?”

“Thật đáng mừng, thật đáng mừng”.


Sau khi Thanh Thủy Lâm gia biết được tin này thì hưng phấn không thôi, nhưng lời truyền đạt tiếp theo từ miệng người của chủ gia đã khiến người trong Thanh Thủy Lâm gia trợn mắt há hốc mồm.

“Cái gì?”

“Ý của các ngươi đây là gì? Bảo chúng ta tự sát à?”

Bầu không khí vốn đang vui vẻ đã biến mất không còn một mảnh trong nháy mắt, lời nói mà dòng chính mang tới rõ ràng là muốn khiến Thanh Thủy Lâm gia bọn họ phải chịu chết.

Trong số những người năm đó đối phó với Trần gia bây giờ đã có không ít người không còn trên đời, nhưng vẫn có không ít người còn sống.

Lại thêm những người tự mình ra tay đối phó với Liễu gia, nếu những người này đều đã chết, Thanh Thủy Lâm gia ít nhất cũng sẽ mất đi một nửa số người.

Quan trọng nhất chính là năm đó đối phó với Trần gia, ba vị trưởng lão này của Thanh Thủy Lâm gia cũng đều ra tay.

Đây là muốn trực tiếp cắt đứt căn cơ của Thanh Thủy Lâm gia, vậy làm sao bọn họ có thể chịu đựng được?. truyện ngôn tình

Lúc này sắc mặt gia chủ Lâm gia cũng vô cùng nghiêm trọng, ba vị trưởng lão đều chau mày.

Tuy nói người của dòng chính cũng không nói chính xác sau khi rời đi sẽ có kết quả gì, nhưng cho dù là kẻ ngốc cũng biết tại sao lại phải phái người như thế này đến đây.


"Trần Trường An và Cố Tiên Nhi kia thật sự có nhiều năng lực như vậy ư?"

"Cho dù lão tổ đã đột phá đến Bất Tử Cảnh cũng phải làm việc theo lời sai bảo của bọn họ sao?"

"Chuyện này... Không thể nào là Cố Tiên Nhi được, nhất định là Trần Trường An".

"Rốt cuộc hắn là ai? Mà ngay cả lão tổ cũng không dám trêu chọc hắn?"

Bây giờ Lâm Hùng vô cùng hối hận, ông ta nghìn tính vạn tính, làm sao cũng không tính được vậy mà Trần gia năm đó lại xuất hiện một người như Trần Trường An.

Nhưng việc đã đến nước này, Lâm Hùng biết rất rõ ràng, cho dù mình không chủ động đi trêu chọc hắn, tìm kiếm hắn, đối phương cũng nhất định sẽ tìm tới cửa.

Dù sao hắn đi vào Lang Gia, mục đích đúng là vì chuyện năm đó.

"Đây là mệnh lệnh của lão tổ, làm sao? Các ngươi muốn làm trái lời của lão tổ ư?"

"Không dám, thế nhưng..."

"Lão tổ đã nghĩ biện pháp để bảo vệ căn cơ của các ngươi, nếu không, ngươi cảm thấy sẽ có hậu quả gì?"

"Đừng dùng mấy chiêu trò khôn vặt, nếu không, lão tổ cũng sẽ không thể cứu được các ngươi".

Nghe thấy lời này, trong lòng Lâm Hùng tràn đầy cảm giác bất lực, lão tổ còn không cứu được, chẳng lẽ nhánh này của Thanh Thủy Lâm gia thật sự phải đi về hướng suy bại sao?

"Ba vị trưởng lão, chúng ta..."

Rơi vào đường cùng, Lâm Hùng chỉ có thể nhìn về phía ba vị trưởng lão, dù sao người cuối cùng đưa ra quyết định vẫn là ba người bọn họ.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện