Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 168: C168: Ta hỏi các ngươi



Trần Trường An nhìn thiếu niên đang cười ngây ngô với mình, trong mắt hẳn hiện lên vẻ rất phức tạp.

Bởi vì khuôn mặt của người này khiến hắn nhớ đến Ngô. Danh Đao, nhưng giữa hai người có quá nhiều điểm khác biệt.

"Ta hỏi các ngươi, các ngươi có quen biết hắn ta không?”

Thấy mấy thiếu niên không trả lời, sắc mặt Trần Trường An tối sầm lại, dọa những người kia sợ đến mức trực tiếp quỳ xuống.

"Chúng ta... chúng ta cũng không biết hắn ta, chúng ta chỉ biết hắn ta là một kẻ ngốc, mỗi ngày lúc không có chuyện gì làm thì đến đây trêu chọc hẳn ta một chút".

"Đại nhân, chúng ta không hề làm hại hẳn ta, hơn nữa mỗi ngày chúng ta đều có cho hắn ta ăn".

"Nhiều nhất... nhiều nhất chúng ta chỉ trêu chọc hẳn ta một chút mà thôi".


Không biết?

Chẳng lẽ hắn ta không phải dân địa phương ở thành Bất Quy sao? Nhưng nếu đúng như vậy, làm sao một kẻ ngốc lại có thể vào tiến vào thành Bất Quy?

Dựa theo quy định của thành Bất Quy, trẻ con ở thành Bất Quy không cần phải trả bất cứ khoản phí nào trước năm mười tám tuổi.

Cho nên, hắn ta nhất định phải sinh ra ở thành Bất Quy, nhưng lưu lạc đến hoàn cảnh như vậy thì chäc hẳn không có gia đình, hoặc là... hắn ta đã bị người nhà bỏ rơi từ khi còn nhỏ.

Trần Trường An chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thiếu niên quen thuộc trước mặt, cười hỏi: "Ngươi có bẵng lòng đi theo ta không?"

Thiếu niên nhìn Trần Trường An, vẫn cười ngây ngô, hoàn toàn không hề có bất cứ phản ứng gì, như thể hẳn ta không nghe thấy những gì Trần Trường An nói vậy.

"Có quần áo mặc, có đồ ăn ngon, sau này sẽ không bị người khác ăn hiếp".


"Ngươi có bằng lòng không?", Trần Trường An cũng không nóng vội, mà dùng giọng điệu dịu dàng hỏi lại.

Lần này, thiếu niên cuối cùng cũng có phản ứng, cũng không biết là vì có quần áo mặc, có đồ ăn ngon, hay vì sẽ không bị người khác ăn hiếp nữa, thiếu niên lại mỉm cười gật đầu với Trần Trường An.

"Nếu bằng lòng thì hãy đi theo ta".

Trần Trường An đứng dậy, thiếu niên cũng đứng lên theo, Trần Trường An vừa quay người thì phát hiện mấy tên thiếu niên kia còn chưa đi, mà đang nơm nớp lo sợ đứng sang một bên.

"Chúng ta, chúng ta có thể đi được chưa?", một thiếu niên trong đó khẩn trương hỏi.

"Vốn dĩ đây cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng thật đáng tiếc...

Trần Trường An liếc nhìn những người này, sau đó vung tay lên, trực tiếp gi ết chết toàn bộ mọi người.

Không đáng tội chết, nhưng bọn họ làm nhục người không nên làm nhục!

"Đi ra ngoài một chuyến, còn nhặt được... một kẻ ăn xin?"



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện