Chương 184: C184: Lưu nham là ai
Lần đầu tiên trong đời hắn ta nhìn thấy nhiều linh thạch cực phẩm đến vậy, hắn ta phấn khích vì quá kích động.
“Ngươi chắc chăn Trần Trường An sẽ thăng cấp thật à?”, quản sự kinh ngạc ra mặt.
“Phải, ta tin tưởng hắn như tin tưởng chính mình”, Trần Trường An cười khẽ, nói.
“Được, vụ cược này ta nhận”.
Một vạn linh thạch cực phẩm, hơn nữa còn kiếm bộn không lo lỗ, mối làm ăn như thế thì ngu gì không làm?
Sau khi đặt cược, lúc này quản sự mới chú ý đến Trần Trường An đeo một tấm huy chương bạch kim trên ngực.
Còn trẻ mà đã sở hữu huy chương bạch kim? Người này là...
“Ngươi, ngươi là Trần Trường An?”
Cuối cùng quản sự cũng hiểu ra, Trần Trường An tự cược mình thắng?
Thảo nào hắn vừa mới nói hắn rất tin tưởng bản thân.
“Báo cho các ngươi chuẩn bị tinh thần trước, chuẩn bị linh thach cực phẩm đi, lát nữa ta sẽ đến đòi nơ”.
Trân Trường An mỉm cười, sau đó đi khỏi khu vực cá cược, đến tầng hai của chiến trường huy chương.
Khi bóng dáng Trần Trường An xuất hiện ở tầng hai của chiến trường, tất cả mọi người đều vô cùng phấn khích.
“Đến rồi! Hahahaha, rốt cuộc Trần Trường An đến rồi!" “Mẹ kiếp, cuối cùng cũng đến, lề mà lề mề, ghét thật!”
“Hắn chính là Trần Trường An à? Trông trẻ thế, tuổi còn trẻ mà đã có được thực lực như vậy rồi sao?”
“Cuối cùng trò hay cũng bắt đầu rồi, ta trông chờ lắm đấy, rốt cuộc Trần Trường An có thể thăng cấp thành công không đây”.
“Tuy ta cảm thấy hắn quá kiêu ngạo, nhưng ta vẫn hy vọng có thể tận mắt chứng kiến một người sở hữu huy chương tử kim xuất hiện”.
“Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế”. So với những khán giả đến hóng chuyện, thái độ của những người có được huy chương bạch kim với Trần Trường
An lại không mấy thân thiện.
Tâm mắt của mọi người đổ dồn về phía Trần Trường An, từng ánh mắt cất giấu những cảm xúc khác nhau.
Có người khinh miệt, có người xem thường, cũng có người nhìn hắn như đang nhìn một người đã chết.
“Diên Hùng, ngươi thật sự không ra tay trước à? Nếu chúng ta không hành động, e rằng không có cơ hội dạy bảo
tiểu tử ấy nữa đâu”, Lưu Nham nhìn Diên Hùng, nói.
Diêu Hùng cười khẩy, nói: “Đối phó với hạng người này mà còn cần ta ra tay à?”
“Ngươi muốn đi thì cứ đi, nhưng tốt nhất là đừng gi ết chết, đùa bốn mới càng thú vị”.
“Được, vậy ta phải chơi đùa với hắn một phen”.
Lưu Nham nhìn về phía Trần Trường An, ý chí chiến đấu hừng hực, hắn vội vàng lên võ đài như không thể chờ đợi thêm.
Ngụy Phong Đường cũng từ từ đứng dậy, bình tĩnh nhìn Trần Trường An, sau đó từ tốn nói: “Không còn sớm nữa, bắt đầu đi”.
“Vâng, Ngụy đại nhân”.
Ngụy Phong Đường nói xong thì người quản lý chiến trường huy chương giơ hai tay kết ấn, mở kết giới xung quanh võ đài.
Thấy kết giới đã được mở ra, Trần Trường An lập tức phi lên võ đài, cùng lúc đó Lưu Nham cũng tức tốc lao tới.
“Gì, sao lại là Lưu Nham? Trận đầu Lưu Nham đã lên luôn à?”
“Lưu Nham là ai?”
“Lưu Nham mà ngươi cũng không biết à? Đó là một trong những người mạnh nhất sở hữu huy chương bạch kim, tu vi đã đạt đến cảnh giới Hóa Thần Cảnh tầng thứ bảy, thực lực cực kỳ mạnh mẽ”.
“Trời đất, người đầu tiên mà đã là Hóa Thần Cảnh tầng thứ bảy? Thế chẳng phải Trần Trường An thua chắc rồi à?”
“Thế mà còn cần nghĩ à? Những người đó không muốn cho Trần Trường An đắc ý quá lâu, trận đầu tiên đã muốn khử hắn luôn”.
“Thế tiền ta đặt cược Trần Trường An hôm nay có thể thắng mười trận chẳng phải là mất trắng à?”
“Mẹ nó chứ, ngươi tin Trần Trường An thế à? Lại còn thắng mười trận, hắn có thể sống sót từ tay Lưu Nham không hãy còn là một ẩn số đấy”.
“Xong đời rồi, ta cược toàn bộ gia sản của mình đấyỊ”
Sự xuất hiện của Lưu Nham khiến không ít người khóc không ra nước mắt, tính tới tính lui cũng không có ai ngờ được ngay trận đấu đầu tiên đã có cường giả như Lưu Nham ra sân.
Tất cả mọi người đều không xem trọng Trần Trường An, tuy rằng khi hắn thăng cấp huy chương bạch kim đã đánh bại một người sở hữu huy chương bạch kim, nhưng người nọ cũng chỉ là Hóa Thần Cảnh tầng thứ nhất vừa mới thăng cấp huy chương bạch kim không lâu.
Tâng thứ nhất và tầng thứ bảy, sự chênh lệch giữa hai cấp bậc rất lớn, Trân Trường An thật sự có thể cười đến cuối cùng chứ?
Lưu Nham nhìn Trần Trường An, không coi đối phương ra gì. “Có thể đi đến nơi này, còn gây ra động tĩnh lớn như thế, ngươi cũng giỏi đấy”.
“Nhưng mà đáng tiếc, cuộc đời của ngươi chỉ có thể dừng bước ở đây!”
Bình luận truyện