Vô Thượng Thần Trúc
Chương 10: Hang động
“Ây... Trái cây đâu?” Trần Quân đột nhiên sững sờ, hắn vừa mới rõ ràng đem trái cây màu đỏ bỏ vào trong miệng mà, thế nhưng là, vì cái gì không có cảm giác được đâu?
Đang lúc Trần Quân ngạc nhiên, bỗng dưng cảm giác được toàn thân trào lên một dòng nước nóng, hướng chảy bốn bộ phận, chạy theo nội phủ, hướng chạy toàn thân kinh mạch điều hòa, một loại cảm giác sảng khoái không tên nhập vào đại não của Trần Quân.
Hắn không biết là ảo giác hay là thật, có thể hay không có chuyện như vậy.
Cảm giác đói bụng hồi nãy vậy mà biến mất tiêu! Liền ngay cả sức lực cũng có rất nhiều! ngay cả thương thế trên người hắn cũng tốt lên trông thấy, chí it không đau đớn như hồi nãy thì phải?
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi, ha ha, chí ít bây giờ ta có thêm hy vọng sống tiếp!” Trần Quân không khỏi vui sướng cười lên.
Trần Quân ngẩng đầu nhìn con chồn nhỏ vẫn luôn đứng chỗ đó cảm kích nói nhỏ: “Ngươi thật sự chính là ân nhân cứu mạng của ta mà. Nếu có kiếp sau ta sẽ đãi ngươi một bữa thịt con sóc!” trong đầu của hắn cũng vang lên ý nghĩ điên rồ. Liền kiếp sau làm Anh em gì gì đó... Trần Quân hơi cảm thấy có chút buồn cười.
"chít chít"
"chít chít"
Chú chồn con có lẽ là cảm giác được Trần Quân đang nhìn nó, lập tức "chít chít" trong miệng kêu lên.
“Ha ha, ngươi có phải đang cùng ta nói chuyện? Hiện tại ta cũng có sức lực liền đứng dạy thử xem ".
" Hả? Đây là cái gì? Giống như từ chân bên dưới leo lên?"
" Khỉ thật, là rắn!” Trần Quân đột nhiên quay đầu, vừa hay nhìn thấy một con rắn hổ mang to bằng nắm tay trẻ em đang nhìn lấy hắn mà lè lưỡi, đang không ngừng bò lên.
"Tê tê tê!"
Rắn hổ mang màu xanh xẩm dường như cảm ứng được nguy hiểm, khàn giọng thanh minh kêu lên.
Đồng thời nó cũng mở cái miệng màu đỏ lớn đưa hai chiếc răng nanh ra hướng phía gương mặt Trần Quân cạp tới.
“Ba”
Một tiếng vang nhỏ
Tay cầm đuôi con rắn hổ mang Trần Quân liền ném đi, khi nó bị ném lên không trung thì liền phun nọc rắn về phía hắn,sau đó nó liền hướng về nồng vụ chỗ sâu bò vào trong.
khi thấy con rắn phun về mình một cỗ nọc độc rắn Trần Quân sắc mặt đại biến. Hắn vừa muốn né tránh đi, đột nhiên nổi lên một trận gió, thổi bay rất nhiều cành lá lắc lư.
Một cỗ Nọc độc rắn này cũng có thể đủ để giết hơn trăm người, cũng bị thổi tan, vẩy vào trên mặt đất. Mặt đất bùn trong chút lát, giống như là bị rút mất sinh mệnh tạo nên một mảng lớn đất khô, cấp tốc biến xám vàng, sau đó nhanh nhanh tróc ra, vỡ vụn.
Một màn này làm Trần Quân bị hù ra một thân mồ hôi lạnh. không có một trận gió quái dị thổi bay đi nọc rắn thì có lẽ hắn tựa như mảng đất kia ăn mòn rơi cả cơ bắp. sau đó chết không thể chết lại được. Ngay cả đất cũng bị vậy thì mình ra sao?
Trần Quân chợt ngây ngẩn cả người!“Vừa rồi con rắn này là ta ném đi sao?”
Trần Quân nhìn hai tay mình trở nên càng rắn chắc
, sững sờ tự nói.
“Đúng rồi, cũng may có cơn gió quái dị kia thổi đi Nọc độc, không thì nó liền phun lên người mình rồi, nếu là chậm đi 1 giây thôi thì mình cũng phải chết khô nơi đây đi. a đúng rồi! con chồn nhỏ kia đâu rồi?” Trần Quân tự nói.
Hắn Ngẩng đầu nhìn, con chồn nhỏ vẫn đứng y nguyên nơi đó không nhúc nhích. lại phát hiện chú chồn nhỏ biểu hiện câu mày ủ rũ đứng ở phía gốc cây, giống như là mất đi một thứ gì đó.
“Chậc chậc! chồn nhỏ ơi chồn nhỏ, lúc nãy ngươi có chút choáng váng đúng không? Thật sự là một cái đồ hèn nhát! Bất quá, nếu là cái kia cỗ nọc độc phun ở trên người của ngươi, chỉ sợ ngươi trong nháy mắt liền hóa thành một con chồn khung xương đi?” Trần Quân chậc chậc hai tiếng, tự giễu cười nói.
Trần Quân không biết vừa rồi là nó cứu hắn.
Thân hình chồn nhỏ không thể nhận ra "rung rung" "lắc lắc" nó nâng lên đầu nhỏ, nhìn thoáng qua Trần Quân.
Lúc này Trần Quân nếu là nhìn kỹ hơn mà nói, nhất định sẽ từ trước mặt chú chồn nhỏ trong mắt nhìn thấy vẻ tức giận. Bất quá, cũng có một khả năng khác:là nó đang Chớp mắt.
Vừa mới nhìn như thật lâu, kỳ thật thời gian cũng mới đi qua một phút đồng hồ nhiều hơn chút mà thôi.
Trần Quân nhìn thoáng qua con chồn nhỏ đang còn rung rẫy, bình phục một ít tâm tình, cảm thấy mình trên người xác thực có chút sức lực, lúc này mới nhấc tay nâng thân mình bò lên.
“xiít. Vẫn là đau thật!” Trần Quân nhếch nhếch miệng, nói thầm một tiếng, sau đó cầm lấy nhánh cây khô gần đó chống người hắn dạy.
Lại tìm trên cây còn nhiều phân nhánh cành cây chưa tìm hết, tại ở giữa lá cây tìm một ít quả, nhìn có thể hay không lại tìm thấy quả nào không.
Đáng tiếc cái cây này toàn là màu đỏ, lá cây cũng như quả đều cùng một màu sắc cho nên đặc biệt khó tìm. Bất quá trời không phụ người có lòng, rất nhanh Trần Quân nhìn thấy bên cạnh con chồn nhỏ màu đen có vài quả, hắn liền muốn bò qua đi hái. Thì bỗng nhiên con chồn nhỏ màu đen liền mở miệng cạp về quả kia hắn đang định lấy.
“ê. Ê. Ê, đó là của ta, của ta mà.. Định mệnh, cứ như vậy ăn sao? Ngươi con thú này, ta làm sao lại có cảm giác ngươi lại muốn cùng ta đối nghịch vậy?” Trần Quân trợn trắng mắt, có chút buồn bực nói nhỏ.
Trần Quân không thể nào nghĩ được, một trái to như bàn tay như vậy nó có thể ăn hết sao? Con chồn nhỏ chỉ to 10 cm mà thôi làm thế nào ăn hết được quả to kia nhỉ?
Trần Quân Khôi phục một chút sức lực, cũng không so đo với con chồn nhỏ màu đen đã cướp đi quả màu đỏ lúc nãy, hắn tiếp tục tại lá đỏ tìm lấy thêm ít trái cây màu đỏ. (...)
Chỉ chốc lát thời gian sau, Trần Quân liền tìm được mười lăm quả trái cây. lại muốn tìm tiếp thì phát hiện căn bản không phải mình bây giờ có thể với tới, bởi vì tay có thể với đến đã bị mình toàn bộ hái xong hết.
Liền xem như có cũng đều tại ngọn cây trên đỉnh chóp, không nói có thể hay không chuyển được thân mình, chỉ riêng nói thân thể của mình, căn bản là trèo không lên nổi.
Trần Quân muốn đem mười lăm quả màu đỏ bỏ vào quần áo trong túi quần, thế nhưng xem xét mới biết được quần áo của mình đã bị nhánh cây kia cho móc rách nát hết. Cái túi tự nhiên cũng liền dùng không được rồi.
Trần Quân trực tiếp dứt khoát cởi những mảnh rách trên áo quần xuống. chọn lấy mấy tấm vải còn xài được, đem mười lăm quả trái cây màu đỏ trân trọng bao bọc lại, ôm vào trong ngực.
ĐÂY chính là ít ỏi đồ ăn về sau duy trì sinh mệnh của hắn , vô cùng quý giá không cẩn thận cũng không được nha.
Trần Quân cảm thấy xung quanh không còn cái gì nữa, lúc này mới quay đầu hướng phía sau lưng xoay qua xoay lại tìm đường. Nếu là có đường vậy cũng tốt!.
Vừa nhìn Trần Quân liền vui sướng:
“Ha ha, nguyên lai ở nơi này có cái hang đá mặc dù không có đường ra nhưng là có cái che gió che mưa xem như nhà ở tạm vậy, dù sao cũng so nằm sấp dưới tàng cây muốn tốt hơn rất nhiều đi!” Trần Quân kích động lẩm bẩm.
Sau đó hắn ném đi trong tay nhánh cây, đem 15 quả trái cây bao bọc lại bên trong. tìm lấy đầu mối vải "cột lại" cố định tại vòng eo trên người, từ từ đi tới.
“Móa nó, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu là ta không có cách đi lên, nếu là lại gặp được hồi nãy con rắn hổ mang, chẳng phải là chết chắc rồi? Không được, phải nghĩ biện pháp mới là quan Trọng!” Nghĩ đến con rắn hổ mang kịch độc thì Trần Quân cũng cảm giác cái ót phát lạnh.
Trần Quân nhìn vách đá trơn bóng, nhíu mày trầm tư.
Trần Quân không có nghĩ ra, dưới vách núi đá làm sao mọc ra một cái cây nhiều quả như vậy?Không có ánh sáng quang hợp mà. Vì sao?
" chít chít"
Trần Quân nghe được tiếng chồn nhỏ, hơi ngẩng đầu xem xét, kém chút không bị tức ngất đi!
Nguyên lai lúc này con chồn nhỏ đã đại khái khôi phục lại dáng vẻ lanh lợi, vậy mà đứng bên trên hang động, giơ chân nhỏ đưa về phía hắn kêu lên "chít chít".
Trần Quân cảm giác nghe như có vẻ bị một loại nào đó chế giễu hắn. Hắn có thể không tức giận sao?
“chồn thúi, ít ở nơi đó phách lối, nếu là ta cũng thể trèo lên như ngươi, ta. Ở đây.....” Trần Quân đột nhiên dừng lại, liền dừng lại không còn nói nữa. Nói đùa nếu là hắn có thể trèo lên, không phải người chồn sao? Cái này cùng mắng chính mình có cái gì khác nhau?
Bỗng nhiên hai con mắt Trần Quân sáng lên, nhìn sau lưng cái cây kia, nhịn xuống vết thương trên người đau nhức liền đi tới, trong chốc lát, Trần Quân liền đi tới gần cái cây, tìm nhánh cây nào dẻo giai. Níu cong xuống tìm ít giây leo đóng cọc dưới đất thuần thục đặt bẫy, để thêm một quả trái cây vào. sau đó lại quay trở về, đi thẳng vào trong hang đá không ngó lại nữa.
Tiến vào hang đá Trần Quân không kịp xem xét xung quanh hoàn cảnh , liền bị xương sườn trên người truyền đến kịch liệt đau nhức, đau khiến cho sắc mặt trắng bệch.
“xiíit! Thật đau!” xương sườn đứt gãy nơi ấy truyền đến kịch liệt đau nhức.
Sau khi tiến vào hang đá Trần Quân kinh dị phát hiện, trong thạch động này cùng thiên địa bên ngoài hoàn toàn không giống nhau. Bên trong cũng không có bao phủ bốn phía nồng vụ.
Mà lại cửa hang cũng không phải rất lớn, cao rộng ước chừng tầm khoảng 5-6 mét.
Theo ánh mắt từ trái đến phải quét hết một lượt, khi thấy trong động hết thảy lúc này, Trần Quân ngây ngẩn cả người.
Hơn 500 mét vuông rộng rãi hang đá. Có 12 cột trụ to xếp vòng tròn đều theo một quy luật nào đó. Trong động tất cả đều là vật liệu làm bằng một loại màu sắc bích ngọc.
"Những thứ này tất cả đều là bích ngọc sao?....."
Đang lúc Trần Quân ngạc nhiên, bỗng dưng cảm giác được toàn thân trào lên một dòng nước nóng, hướng chảy bốn bộ phận, chạy theo nội phủ, hướng chạy toàn thân kinh mạch điều hòa, một loại cảm giác sảng khoái không tên nhập vào đại não của Trần Quân.
Hắn không biết là ảo giác hay là thật, có thể hay không có chuyện như vậy.
Cảm giác đói bụng hồi nãy vậy mà biến mất tiêu! Liền ngay cả sức lực cũng có rất nhiều! ngay cả thương thế trên người hắn cũng tốt lên trông thấy, chí it không đau đớn như hồi nãy thì phải?
“Quá tốt rồi, quá tốt rồi, ha ha, chí ít bây giờ ta có thêm hy vọng sống tiếp!” Trần Quân không khỏi vui sướng cười lên.
Trần Quân ngẩng đầu nhìn con chồn nhỏ vẫn luôn đứng chỗ đó cảm kích nói nhỏ: “Ngươi thật sự chính là ân nhân cứu mạng của ta mà. Nếu có kiếp sau ta sẽ đãi ngươi một bữa thịt con sóc!” trong đầu của hắn cũng vang lên ý nghĩ điên rồ. Liền kiếp sau làm Anh em gì gì đó... Trần Quân hơi cảm thấy có chút buồn cười.
"chít chít"
"chít chít"
Chú chồn con có lẽ là cảm giác được Trần Quân đang nhìn nó, lập tức "chít chít" trong miệng kêu lên.
“Ha ha, ngươi có phải đang cùng ta nói chuyện? Hiện tại ta cũng có sức lực liền đứng dạy thử xem ".
" Hả? Đây là cái gì? Giống như từ chân bên dưới leo lên?"
" Khỉ thật, là rắn!” Trần Quân đột nhiên quay đầu, vừa hay nhìn thấy một con rắn hổ mang to bằng nắm tay trẻ em đang nhìn lấy hắn mà lè lưỡi, đang không ngừng bò lên.
"Tê tê tê!"
Rắn hổ mang màu xanh xẩm dường như cảm ứng được nguy hiểm, khàn giọng thanh minh kêu lên.
Đồng thời nó cũng mở cái miệng màu đỏ lớn đưa hai chiếc răng nanh ra hướng phía gương mặt Trần Quân cạp tới.
“Ba”
Một tiếng vang nhỏ
Tay cầm đuôi con rắn hổ mang Trần Quân liền ném đi, khi nó bị ném lên không trung thì liền phun nọc rắn về phía hắn,sau đó nó liền hướng về nồng vụ chỗ sâu bò vào trong.
khi thấy con rắn phun về mình một cỗ nọc độc rắn Trần Quân sắc mặt đại biến. Hắn vừa muốn né tránh đi, đột nhiên nổi lên một trận gió, thổi bay rất nhiều cành lá lắc lư.
Một cỗ Nọc độc rắn này cũng có thể đủ để giết hơn trăm người, cũng bị thổi tan, vẩy vào trên mặt đất. Mặt đất bùn trong chút lát, giống như là bị rút mất sinh mệnh tạo nên một mảng lớn đất khô, cấp tốc biến xám vàng, sau đó nhanh nhanh tróc ra, vỡ vụn.
Một màn này làm Trần Quân bị hù ra một thân mồ hôi lạnh. không có một trận gió quái dị thổi bay đi nọc rắn thì có lẽ hắn tựa như mảng đất kia ăn mòn rơi cả cơ bắp. sau đó chết không thể chết lại được. Ngay cả đất cũng bị vậy thì mình ra sao?
Trần Quân chợt ngây ngẩn cả người!“Vừa rồi con rắn này là ta ném đi sao?”
Trần Quân nhìn hai tay mình trở nên càng rắn chắc
, sững sờ tự nói.
“Đúng rồi, cũng may có cơn gió quái dị kia thổi đi Nọc độc, không thì nó liền phun lên người mình rồi, nếu là chậm đi 1 giây thôi thì mình cũng phải chết khô nơi đây đi. a đúng rồi! con chồn nhỏ kia đâu rồi?” Trần Quân tự nói.
Hắn Ngẩng đầu nhìn, con chồn nhỏ vẫn đứng y nguyên nơi đó không nhúc nhích. lại phát hiện chú chồn nhỏ biểu hiện câu mày ủ rũ đứng ở phía gốc cây, giống như là mất đi một thứ gì đó.
“Chậc chậc! chồn nhỏ ơi chồn nhỏ, lúc nãy ngươi có chút choáng váng đúng không? Thật sự là một cái đồ hèn nhát! Bất quá, nếu là cái kia cỗ nọc độc phun ở trên người của ngươi, chỉ sợ ngươi trong nháy mắt liền hóa thành một con chồn khung xương đi?” Trần Quân chậc chậc hai tiếng, tự giễu cười nói.
Trần Quân không biết vừa rồi là nó cứu hắn.
Thân hình chồn nhỏ không thể nhận ra "rung rung" "lắc lắc" nó nâng lên đầu nhỏ, nhìn thoáng qua Trần Quân.
Lúc này Trần Quân nếu là nhìn kỹ hơn mà nói, nhất định sẽ từ trước mặt chú chồn nhỏ trong mắt nhìn thấy vẻ tức giận. Bất quá, cũng có một khả năng khác:là nó đang Chớp mắt.
Vừa mới nhìn như thật lâu, kỳ thật thời gian cũng mới đi qua một phút đồng hồ nhiều hơn chút mà thôi.
Trần Quân nhìn thoáng qua con chồn nhỏ đang còn rung rẫy, bình phục một ít tâm tình, cảm thấy mình trên người xác thực có chút sức lực, lúc này mới nhấc tay nâng thân mình bò lên.
“xiít. Vẫn là đau thật!” Trần Quân nhếch nhếch miệng, nói thầm một tiếng, sau đó cầm lấy nhánh cây khô gần đó chống người hắn dạy.
Lại tìm trên cây còn nhiều phân nhánh cành cây chưa tìm hết, tại ở giữa lá cây tìm một ít quả, nhìn có thể hay không lại tìm thấy quả nào không.
Đáng tiếc cái cây này toàn là màu đỏ, lá cây cũng như quả đều cùng một màu sắc cho nên đặc biệt khó tìm. Bất quá trời không phụ người có lòng, rất nhanh Trần Quân nhìn thấy bên cạnh con chồn nhỏ màu đen có vài quả, hắn liền muốn bò qua đi hái. Thì bỗng nhiên con chồn nhỏ màu đen liền mở miệng cạp về quả kia hắn đang định lấy.
“ê. Ê. Ê, đó là của ta, của ta mà.. Định mệnh, cứ như vậy ăn sao? Ngươi con thú này, ta làm sao lại có cảm giác ngươi lại muốn cùng ta đối nghịch vậy?” Trần Quân trợn trắng mắt, có chút buồn bực nói nhỏ.
Trần Quân không thể nào nghĩ được, một trái to như bàn tay như vậy nó có thể ăn hết sao? Con chồn nhỏ chỉ to 10 cm mà thôi làm thế nào ăn hết được quả to kia nhỉ?
Trần Quân Khôi phục một chút sức lực, cũng không so đo với con chồn nhỏ màu đen đã cướp đi quả màu đỏ lúc nãy, hắn tiếp tục tại lá đỏ tìm lấy thêm ít trái cây màu đỏ. (...)
Chỉ chốc lát thời gian sau, Trần Quân liền tìm được mười lăm quả trái cây. lại muốn tìm tiếp thì phát hiện căn bản không phải mình bây giờ có thể với tới, bởi vì tay có thể với đến đã bị mình toàn bộ hái xong hết.
Liền xem như có cũng đều tại ngọn cây trên đỉnh chóp, không nói có thể hay không chuyển được thân mình, chỉ riêng nói thân thể của mình, căn bản là trèo không lên nổi.
Trần Quân muốn đem mười lăm quả màu đỏ bỏ vào quần áo trong túi quần, thế nhưng xem xét mới biết được quần áo của mình đã bị nhánh cây kia cho móc rách nát hết. Cái túi tự nhiên cũng liền dùng không được rồi.
Trần Quân trực tiếp dứt khoát cởi những mảnh rách trên áo quần xuống. chọn lấy mấy tấm vải còn xài được, đem mười lăm quả trái cây màu đỏ trân trọng bao bọc lại, ôm vào trong ngực.
ĐÂY chính là ít ỏi đồ ăn về sau duy trì sinh mệnh của hắn , vô cùng quý giá không cẩn thận cũng không được nha.
Trần Quân cảm thấy xung quanh không còn cái gì nữa, lúc này mới quay đầu hướng phía sau lưng xoay qua xoay lại tìm đường. Nếu là có đường vậy cũng tốt!.
Vừa nhìn Trần Quân liền vui sướng:
“Ha ha, nguyên lai ở nơi này có cái hang đá mặc dù không có đường ra nhưng là có cái che gió che mưa xem như nhà ở tạm vậy, dù sao cũng so nằm sấp dưới tàng cây muốn tốt hơn rất nhiều đi!” Trần Quân kích động lẩm bẩm.
Sau đó hắn ném đi trong tay nhánh cây, đem 15 quả trái cây bao bọc lại bên trong. tìm lấy đầu mối vải "cột lại" cố định tại vòng eo trên người, từ từ đi tới.
“Móa nó, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu là ta không có cách đi lên, nếu là lại gặp được hồi nãy con rắn hổ mang, chẳng phải là chết chắc rồi? Không được, phải nghĩ biện pháp mới là quan Trọng!” Nghĩ đến con rắn hổ mang kịch độc thì Trần Quân cũng cảm giác cái ót phát lạnh.
Trần Quân nhìn vách đá trơn bóng, nhíu mày trầm tư.
Trần Quân không có nghĩ ra, dưới vách núi đá làm sao mọc ra một cái cây nhiều quả như vậy?Không có ánh sáng quang hợp mà. Vì sao?
" chít chít"
Trần Quân nghe được tiếng chồn nhỏ, hơi ngẩng đầu xem xét, kém chút không bị tức ngất đi!
Nguyên lai lúc này con chồn nhỏ đã đại khái khôi phục lại dáng vẻ lanh lợi, vậy mà đứng bên trên hang động, giơ chân nhỏ đưa về phía hắn kêu lên "chít chít".
Trần Quân cảm giác nghe như có vẻ bị một loại nào đó chế giễu hắn. Hắn có thể không tức giận sao?
“chồn thúi, ít ở nơi đó phách lối, nếu là ta cũng thể trèo lên như ngươi, ta. Ở đây.....” Trần Quân đột nhiên dừng lại, liền dừng lại không còn nói nữa. Nói đùa nếu là hắn có thể trèo lên, không phải người chồn sao? Cái này cùng mắng chính mình có cái gì khác nhau?
Bỗng nhiên hai con mắt Trần Quân sáng lên, nhìn sau lưng cái cây kia, nhịn xuống vết thương trên người đau nhức liền đi tới, trong chốc lát, Trần Quân liền đi tới gần cái cây, tìm nhánh cây nào dẻo giai. Níu cong xuống tìm ít giây leo đóng cọc dưới đất thuần thục đặt bẫy, để thêm một quả trái cây vào. sau đó lại quay trở về, đi thẳng vào trong hang đá không ngó lại nữa.
Tiến vào hang đá Trần Quân không kịp xem xét xung quanh hoàn cảnh , liền bị xương sườn trên người truyền đến kịch liệt đau nhức, đau khiến cho sắc mặt trắng bệch.
“xiíit! Thật đau!” xương sườn đứt gãy nơi ấy truyền đến kịch liệt đau nhức.
Sau khi tiến vào hang đá Trần Quân kinh dị phát hiện, trong thạch động này cùng thiên địa bên ngoài hoàn toàn không giống nhau. Bên trong cũng không có bao phủ bốn phía nồng vụ.
Mà lại cửa hang cũng không phải rất lớn, cao rộng ước chừng tầm khoảng 5-6 mét.
Theo ánh mắt từ trái đến phải quét hết một lượt, khi thấy trong động hết thảy lúc này, Trần Quân ngây ngẩn cả người.
Hơn 500 mét vuông rộng rãi hang đá. Có 12 cột trụ to xếp vòng tròn đều theo một quy luật nào đó. Trong động tất cả đều là vật liệu làm bằng một loại màu sắc bích ngọc.
"Những thứ này tất cả đều là bích ngọc sao?....."
Bình luận truyện