Vô Thường

Chương 1228: Dẫn tới



Chắc chắn hắn sẽ không đáp ứng! Nếu như hắn đáp ứng thì mới là đứa ngốc, qua sông đoạn cầu, chuyện tình như vậy không phải Đường Phong không làm được. Nếu như hắn giết chết hai người này, Đường Phong đổi ý thì mặt mũi của Chiến Cuồng sẽ mất hết.

Đường Phong bĩu môi xua tay nói:

- Vậy thì không còn gì để nói nữa!

Chiến Cuồng khẽ cau mày, mở miệng nói:

- Thế này đi, lão phu có một đề nghị, không biết tiểu hữu có muốn nghe một chút không?

- Có rắm cứ phóng!

Đường Phong thực sự không muốn nhiều lời vô ích cùng hắn nữa, nói thêm thì cũng phải đánh, còn không bằng sớm khai hỏa một chút để kết thúc, sau đó quay trở lại Linh Mạch Chi Địa để nghỉ ngơi lấy lại sức.

Chiến Cuồng nói:

- Ta có thể phong bế kinh mạch toàn thân của hai người này để tiểu hữu trông giữ bọn họ, chỉ cần tiểu hữu có thể giúp ta tới được Hư Thiên Đỉnh, thỏa mãn nguyện vọng của ta thì sinh tử của hai người đều nằm trong một ý niệm của tiểu hữu!

Điều kiện này nghe qua rất thành khẩn, nếu như Đường Phong thực sự muốn giết hai người kia thì có chút khó khăn, phong bế kinh mạch của bọn chúng lại thì quả thực sinh tử của bọn chúng nằm trong tay của chính mình.

Thế nhưng, lão già kia khinh chính mình là thằng ngốc hay sao? Trong lòng Đường Phong cười nhạt.

Đề nghị này cùng đề nghị của Đường Phong vừa rồi không khác nhau là mấy, Đường Phong có thể qua sông đoạn cầu, Chiến Cuồng không thể sao? Đến lúc đó người ta không cho Đường Phong giết, nắm tay của hắn cứng hơn, Đường Phong có thể làm gì?

Nói đi nói lại cuối cùng vẫn là không ai tin ai, lời đề nghị này quả thực không có cách nào tiếp tục nữa.

- Haiz...

Chiến Cuồng thở dài một tiếng yếu ớt, vẻ mặt tràn ngập cảm giác tiếc hận:

- Tiểu hữu Đường Phong, lão phu thật tâm muốn làm bằng hữu với ngươi. Nhưng hoa rơi cố ý nước chảy vô tình, lão phu rất thất vọng. Ta cũng không nghĩ đi đối lập với ngươi, bởi vì nói như thế nào đi chăng nữa thì lão phu vẫn có chuyện muốn nhờ ngươi, hỗ trợ địch nhân như lão phu quả không có chút chỗ tốt.

Thần sắc Chiến Cuồng nghiêm túc, ngôn từ thành khẩn.

Hắn để ý tới Đường Phong chỉ là bởi vì Hư Thiên Điện, ở đây có nhiều người như vậy, cảnh giới cao hơn Đường Phong, thực lực mạnh hơn Đường Phong có thể vơ lấy một xấp dầy, nhưng hắn không coi trọng bất kỳ ai tại đây, càng không muốn làm bằng hữu của người khác. Sở dĩ hắn nói thành khẩn như vậy vì đều là giả, tất cả chỉ để phục vị mục đích riêng của hắn.

- Nhưng tiểu hữu gây sự như vậy, quả thực khiến lão phu vô cùng bất đắc dĩ. Lão phu không đủ sức thuyết phục ngươi, có lẽ người khác sẽ có lực thuyết phục.

Chiến Cuồng nhìn thật sâu vào trong mắt Đường Phong:

- Lão phu để tiểu hữu gặp vài người!

Vừa nói, một mặt vỗ tay, nhàn nhạt phân phó:

- Dẫn tới!

Thần sắc Đường Phong đột nhiên thay đổi, trong lòng rung động mạnh, cảm giác tức nghẹn trong cổ họng không thể thở được, không biết vì sao vô cùng hoảng loạn, trong lòng khó chịu.

Loại cảm giác này giống như Tư Đồ Cừu đến truyền lời vào hôm đó, nhưng lại nặng nề hơn vô số lần.

Ánh mắt Đường Phong gắt gao nhìn lên tường thành của phủ đệ Chiến gia, mồ hôi toát ra trong lòng bàn tay.

Lại tỷ nhận thấy được biến hóa của Đường Phong, lén lút đi lên cầm tay hắn, ôn nhu an ủi nói:

- Đừng khẩn trương, không có việc gì.

Đám người Tiểu Nhã cũng vội vàng chạy tới, lo lắng nhìn Đường Phong.

Môi của Đường Phong có chút trắng bệch, hắn mơ hồ suy đoán ra điều gì.

Chiến Cuồng đứng ở giữa không trung nhấp nháy mắt, mỉm cười nói:

- Từ lúc từ biệt tại Hư Thiên Điện, lão phu cố ý tìm người để tìm hiểu một chút tin tức của tiểu hữu, quả thật có được không ít thú vị. Nghe đồn tiểu hữu rất trọng tình trọng nghĩa, nhất là đối với những nữ nhân của chính mình, càng không hề bảo lưu, vốn lão phu không quá tin tưởng, cho rằng tiểu hữu là rồng trong loài người nhất định sẽ không vì nữ nhi tình trường mà phiền não. Nhưng hiện giờ xem ra mấy tin tức đó là sự thực.

Bên người tiểu hữu có vô số người đẹp, lại có thể cùng yên ổn sống chung, hơn nữa mỗi một người đều giống như hoa như ngọc, thủ đoạn ngự nữ của tiểu hữu thật khiến cho lão phu ước ao, chẳng qua hình như nữ nhân bên người tiểu hữu còn không đầy đủ.

Đại đa số người không hiểu Chiến Cuồng đang nói những gì, hắn tốt xấu cũng là lão quái trăm năm trước, miệng nói ra những lời này quả thật có chút cảm giác không biết liêm sỉ.

Chỉ có Đường Phong một lòng dần dần chìm xuống!

Cổ U Nguyệt cũng chau mày, miệng lẩm bẩm nói:

- Không có khả năng a, Chiến Cuồng không có khả năng tìm được các nàng.

Nghe nhạc điệu đoán chương trình, Cổ U Nguyệt suy đoán từ những lời Chiến Cuồng vừa nói ra một tin tức khiến nàng vô cùng kinh hãi, đó chính là hình như đối phương bắt được nữ nhân của Đường Phong làm lợi thế. Nhưng loại sự tình nào sao có thể xảy ra?

Đoạn Vô Ưu cũng vô cùng nghi hoặc không giải thích được, bởi vì loại địa phương như thế kia dù là hắn cũng không thể phát hiện được dễ dàng, đoạn thời gian gần đây Chiến Cuồng vẫn ở bên trong phủ đệ Chiến gia, cũng không có khả năng đi ra ngoài, không có cách để bắt đám nha đầu kia về.

- Đường Phong...

Cổ U Nguyệt lo sợ bất an nhìn Đường Phong, tâm thần không yên, nếu như đám người Mạc Lưu Tô thực sự bị bắt đi thì nàng chắc chắn cả đời này đứng mong được Đường Phong tha thứ, hắn vô cùng coi trọng đối với nữ nhân của chính mình, Cổ U Nguyệt vô cùng rõ ràng. Chỉ vì Chu Tiểu Điệp, hắn dám đơn thân xông vào Trảm Hồn Tông, thậm chí bởi vì việc này mà xảy ra đại hội đồ ma, bị người trong thiên hạ truy sát cũng không thương tiếc, khi đó Chu Tiểu Điệp mới chỉ là đồ đệ của hắn.

- Không liên quan tới chuyện của ngươi.

Đường Phong hít sâu vào một hơi, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt lại:

- Là ta sơ ý! Ta không nghĩ rằng Chiến Cuồng có thể làm được chuyện đó!

Chính vào lúc này, trên tường thành của phủ đệ Chiến gia xuất hiện hai thân ảnh xinh đẹp.

Cổ U Nguyệt khẩn trương nhìn lên phía trên, chờ tới khi nhìn rõ hai người kia, thần sắc không khỏi nghi hoặc, bởi vì nàng phát hiện ra mình căn bản không biết được hai người, tuy rằng các nàng cũng xinh đẹp như hoa nhưng cũng không phải Mạc Lưu Tô, cũng không phải Linh Khiếp Nhan, lại càng không phải Thi Thi.

Nhưng hai nữ tử kia với mới xuất hiện trên tường thành, thân thể của Đường Phong liền run lên một chút.

Hai nàng đứng ở trên tường thành ngắm nhìn chính mình ở phía dưới phảng phất như có chút cảm ứng, trong nháy mắt liền lộ ra một tia tươi cười, trong vẻ tươi cười có hài lòng, cũng có xấu hổ và áy náy vô cùng.

Hài lòng vì là được gặp lại nhau, áy náy là bởi vì bị người khác bắt tới đây trở thành lợi thế để đối phó Đường Phong! Trong nháy mắt, tim của các nàng như bị đao cắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện