Vô Thường

Chương 1243: Kết thúc



Một trận chiến này, tổn thất bên phía Cổ gia, Trảm Hồn Tông, Linh mạch chi địa đều vô cùng nhỏ bé. Vốn tất cả mọi người đều cho rằng cuộc chiến này nhất định rất thảm thiết, tỷ lệ còn sống không phải rất lớn, thế nhưng hiện tại chín thành mọi người đều sống, chỉ còn một phần rất nhỏ vĩnh viễn lưu lại nơi đây.

Mà hết thảy điều này đều phải quy công lao cho các hoạt mạch và linh thú thể hình khổng lồ, nếu không có chúng trợ trận, trận chiến này không có khả năng nhẹ nhàng như vậy.

Giữa sân, một đạo nhân ảnh hiện lên, Đoạn Vô Ưu sắc mặt có chút tái nhợt xuất hiện rồi.

Cổ U Nguyệt và Lệ Khinh Dương bật người chạy tới, khẩn trương hỏi thăm:

- Chiến Cuồng thế nào?

Tuy rằng Chiến gia hầu như đã bị tiêu diệt toàn bộ, nhưng nếu như vị cao thủ cực đạo Chiến Cuồng này không chết mà nói, đối với bất cứ kẻ nào đều là tai họa ngầm, trong thiên hạ ngoại trừ Đoạn Vô Ưu ra không còn ai có thể khống chế hắn, càng không có người nào là địch thủ của hắn.

- Chạy!

Đoạn Vô Ưu có chút phiền muộn, hắn xác thực có thể đánh ngang tay với Chiến Cuồng, thế nhưng nếu đối phương muốn chạy, hắn căn bản không có khả năng lưu lại.

Mọi người vừa nghe, sắc mặt tất cả đều có chút tái nhợt.

Nếu là sau này Chiến Cuồng trốn tại nơi bí mật nào đó hạ thủ đối với Cổ gia và Trảm Hồn Tông mà nói, vậy thì đúng là tai nạn cực lớn.

Giữa lúc tất cả mọi người lo lắng chờ đợi, mặt ủ mày chau, Đường Phong đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên vòng tròn máu trên bầu trời.

Nơi này, có chút không quá thích hợp.

Tâm niệm Đường Phong khẽ động, quang mang vòng tròn máu tỏa rộng, thân ảnh Chiến Cuồng đột nhiên xuất hiện.

Nhận thấy được động tĩnh bên này, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn, vừa lúc nhìn thấy Chiến Cuồng lăng không đứng trên cao, ý đồ muốn chấm mút Thiên Cơ Ấn.

Chiến Cuồng cũng biến sắc, hắn không nghĩ tới hành động của chính mình dĩ nhiên bị bại lộ rồi, trong lúc điện quang đá lửa, Chiến Cuồng cũng bất chấp cái khác, vội vã xông tới định cướp Thiên Cơ Ấn.

Đường Phong nở nụ cười:

- Lão thất phu, nếu như ngươi một lòng muốn chạy trốn, thiên hạ to lớn, khả năng đúng là không có địa phương nào để ngươi đi được, nhưng hiện tại ngươi tự tìm đường chết, không thể trách được ta rồi.

Quang mang vòng tròn máu đột nhiên sáng sủa rất nhiều, thân ảnh Chiến Cuồng đột nhiên biến mất không thấy.

- Đi đâu rồi?

Sắc mặt Đoạn Vô Ưu ngưng trọng, lấy thần thức của hắn cư nhiên không thể điều tra được Chiến Cuồng.

- Tại Hư Thiên Điện!

Đường Phong hắc hắc cười nhạt.

Trong điện thứ sáu, ba đồng tử Thiên Cốc đang đả tọa tu luyện, bỗng nhiên trước mặt có một cỗ ba động linh khí truyền tới, ngay sau đó thân ảnh một người xuất hiện rồi.

- Chiến lão gia chủ?

Trên mặt Phúc đồng tử để lộ vẻ kinh ngạc.

Chiến Cuồng cũng ngẩn ra, hồn nhiên không nghĩ tới chính mình còn đang trong phủ đệ Chiến gia, hiện tại cư nhiên tới Hư Thiên Điện. Thoáng suy nghĩ một chút, cẩn thận tính toán những chuyện đã trải qua, sắc mặt Chiến Cuồng đột nhiên tái nhợt.

Trong hư không, thanh âm bất cận nhân tình của Đường Phong vang lên:

- Ba vị đồng tử, Chiến Cuồng giao cho các ngươi rồi.

Thời điểm gặp lại lần sau, hy vọng hắn đã là người chết!

Sắc mặt Thọ đồng tử lạnh lùng, nhìn chằm chằm không trung nói:

- Ngươi uy hiếp chúng ta?

Đường Phong cười lạnh một tiếng:

- Không dám, chỉ bất quá lúc đầu tranh một trận tại đại hội đồ ma, có người ngăn cản ta không giết Chiến Khôn, hiện tại chỉ là cho các ngươi một cơ hội đền bù!

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Thọ đồng tử và Lộc đồng tử đều ngượng ngùng.

Lúc đầu nếu không phải Lộc đồng tử dùng trận pháp Na Di để kéo Đường Phong đi, ngày hôm đó chỉ sợ Chiến Khôn đã phải chết, lại nói tiếp xác thực chính mình không đúng lắm.

- Các ngươi cũng muốn có thể khám phá bí mật trên Linh giai sao? Ba vị đồng tử yên tâm, chỉ cần ta có thể mở được Hư Thiên Đỉnh, mộng tưởng của các ngươi nhất định có thể thực hiện được!

Thiên Cốc tam đồng tử liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều bất đắc dĩ.

Hư Thiên Điện hiện tại là của Đường Phong, nếu như hắn không muốn để ai tiến vào, chỉ cần một ý niệm trong đầu là được. Ba người đều bị vây tại Linh giai đỉnh phong nhiều năm, chỉ trông mong một ngày có thể đi vào Hư Thiên Đỉnh, hiện tại nếu như đắc tội với Đường Phong, sợ là cả đời này bọn họ không còn cơ hội nữa rồi.

- Ta đã biết!

Phúc đồng tử mỉm cười.

- Ba vị đồng tử!

Sắc mặt Chiến Cuồng thay đổi:

- Lão phu và các ngươi xưa nay không thù không oán, lẽ nào các ngươi cam tâm nghe đầu độc của hắn?

Phúc Đồng Tử lắc đầu:

- Người dưới mái hiên, không thể cúi đầu. Nếu như Đường Phong công tử muốn, ở chỗ này lấy đi tính mệnh của ba người chúng ta cũng không khó khăn.

Lộc đồng tử cười hắc hắc nói:

- Chiến lão gia chủ, một đường đi thông thuận!

Thân thể dần dần lập lòe, chợt hoàn toàn biến mất.

Thọ Đồng Tử càng trực tiếp, sát khí lẫm nhiên ập về phía Chiến Cuồng.

Thấy một màn như vậy, Đường Phong mới nở nụ cười một tiếng. Kỳ thực nếu như ở chỗ này hắn muốn giết chết Chiến Cuồng cũng không phải chuyện gì to tát, nguyên nhân ép buộc ba vị đồng tử động thủ, thứ nhất là áp bách dáng vẻ cao ngạo của bọn họ, Hư Thiên Điện này, hắn mới là chủ nhân! Mặc dù ba đồng tử đối với hắn có ân tình, nhưng hắn không chịu bất cứ kẻ nào bố trí!

Chiến Cuồng hẳn phải chết không cần nghi ngờ rồi, lúc này tâm thần của Đường Phong mới quay lại.

Một đám người khẩn trương nhìn hắn, không dám mở miệng nói, cách đó không xa đột nhiên truyền tới tiếng trẻ con khóc.

Đường Phong biến sắc, ngơ ngác đứng tại chỗ, lắng nghe thanh âm kỳ diệu nhất, tuyệt vời nhất này, trong lúc nhất thời, cảm xúc dâng trào, cư nhiên có chút không kiềm chế được.

- Còn đứng đây làm gì? Hài tử ra đời rồi, hài tử ra đời rồi!

Đường Đỉnh Thiên kích động hô to.

Thân ảnh của Đường Phong đột nhiên biến mất không thấy, chỉ sau một khắc liền xuất hiện trong địa lao dưới mặt đất.

Trong lòng Diệp Dĩ Khô ôm một sinh mệnh nho nhỏ khóc oa oa, con mắt còn chưa mở, tiếng khóc khiến người khác đứt ruột đứt gan.

- Sinh rồi sinh rồi!

Diệp Dĩ Khô kích động nói với Đường Phong.

Đường Phong vội vã nhìn thoáng qua, chịu đựng kích động trong lòng, vội vàng đi tới trước mặt Tiêu Thiên Tuyết, chăm chú cầm tay nàng:

- Khổ cực rồi.

Sắc mặt Tiêu Thiên Tuyết tái nhợt, suy yếu vô cùng, mái tóc trên trán bị mồ hôi làm ướt nhẹp, dính vào với nhau, nghe vậy khẽ lắc đầu:

- Không khổ cực, để ta nhìn hài tử.

Đường Phong nhanh chóng xoay người nhận lấy hài tử, cẩn thận ôm trong lòng, đưa tới trước mặt Tiêu Thiên Tuyết.

Nhìn sinh mệnh nhỏ sinh ra trong trận quyết chiến đẫm máu, Tiêu Thiên Tuyết nở nụ cười, nhìn hài tử trong lòng bàn tay của Đường Phong, nhất thời vui tới mức rơi lệ lã chã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện