Vô Thường

Chương 216: Viện binh ba tông (thượng)



Kiếm quang hiện lên, đầu người rơi xuống, trong nháy máy, cả thiên giai lẫn hai Địa giai đều chết hết.

Hai Địa giai còn lại như tỉnh mộng, kêu to:

- ngươi làm cái gì?

Vừa nói một bên ôm lấy, chặn đối phương lại. Từ lúc Địa giai đột nhiên bạo khởi đến giờ gần như chỉ có một khắc thời gian, không đủ để họ hiểu được đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhanh chóng chạy đến ngăn đối phương lại.

Âm thanh bên trong làm kinh động đến mấy trăm người ở ngoài, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía Sở Phiêu Vân, muốn biết trong phòng kia đã xảy ra chuyện gì.

Từ cửa thôn, Đường Phong mang theo một cỗ hàn khí xuất hiện, hắn đi tới bên này, người còn chưa thấy đã thấy hơn mười phi đao bắn ra.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, toàn bộ thực lực Đường Phong dồn hết vào phi đao, cho dù những người này dùng cương khí hộ thân cũng không thể ngăn cản, huống chi bọn họ đều bị tiếng động bên kia thu hút, căn bản không ai nghĩ đến Đường Phong.

Phi đao này, tất cả đều từ người thứ nhất cắm vào rồi lại bay ra cắm vào người thứ hai, hơn mười phi đao trong nháy mắt tước đi hơn hai mươi mạng người.

những người còn lại cũng bị tiếng kêu thảm thiết kéo lại, khi bọn hắn nhìn thấy Đường Phong. không khỏi hoảng sợ kêu lên:

- Đường Phong. Đường Phong đã đến.

- Thời hạn ba ngày đã hết, kẻ nào còn lưu lại đều phải chết!

Khí lạnh nổi lên, mạng người điêu linh.

Ám khí như xuất quỷ nhập thần, biến hóa khôn lường, Đường Phong tiến vào giữa đám người bắt đầu triển khai thực lực, hắn ra tay không bao giờ lưu tình, hắn không phải dùng trường kiếm, mà là dùng ám khí, hắn là người rất thông hiểu ám khí.

Phi đao, phi châm, phi tiêu, tất cả phóng ra trong màn đêm u tối mang theo hàn khí lạnh như băng. tước lấy tính mạng của mọi người.

Cửu tinh liên châu, họa đích vi lao, thiên y vô phùng, mạn thiên hoa vũ... Ám khí của Đường môn, ở trên tay Đường Phong tỏa sáng kì dị, vô số ám khí đang gào thét, gào thét mà đi, mỗi một ám khí đều có cấu tạo khác nhau, đều có thể làm trọng thương hoặc giết chết người. Mấy trăm đệ tử ba tông liên hợp giống như đất trôi cây úa, trong nhát mắt khủng hoảng hết cả, một thân cương khí bị ám khí đụng vào nháy mắt như bong bóng bị phá vỡ, không chút hiệu quả nào.

Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, Đường Phong giống như thần chết, hủy diệt tất cả mọi người ở đây.

Vô số người hoảng sợ hướng phòng kia kêu gào:

- Sở đường chủ, cứu mạng!

Lúc những người này chen vào trong phòng lại hoảng sợ phát hiện, trong phòng cùng đang đấu nhau, mà người bọn họ hi vọng nhất lúc này - Sở Phiêu Vân không biết vì sao đã chết trong phòng, trên ngực hắn còn phun ra máu tươi chảy dọc trên mặt đất, tụ lại thành dòng chảy nhỏ.

Chẳng những Sở Phiêu Vân đã chết, mà mấy cao thủ địa giai cũng chết luôn, thương của thương, cơ hồ không ai đầy đủ mà chết.

- Sở đường chủ... đã chết!

Một tiếng gào kinh thiên động địa bừng tỉnh đám người này, mấy người mạnh nhất đã chết, mà Đường Phong đã đến đây, nếu không nghe lời rút đi, liệu còn mạng sao?

Đa số mọi người đều nhát gan, nhưng dù sao cũng không ít người hận Đường Phong thấu xương, dù trong lòng khiếp đảm nhưng không có chuyện lâm trận bỏ chạy, thề sống thề chết cùng Đường Phong quyết đấu. Đệ tử ba tông cũng thực rất nam nhân, bọn họ có thể vì huynh đệ của mình, vì tông môn củ mình dù là lên núi đao xuống biển lửa, có chết cũng không tiếc. Nhưng nơi này là chiến trường, nơi này là giết người!

Đối với Đường Phong mà nói, cho dù bọn họ là nam nhân nhưng vẫn là hạng người nhát gan, tất cả đều là địch nhân, mà địch nhân thì phải giết.

không ai có thể tới gần Đường Phong trong vòng năm trượng, phàm là có ý định đều bị phóng ám khí thành con nhím. Dưới huyền giai, không ai có thể làm đối thủ của Đường Phong. Còn có Khiếu Thiên Lang phối hợp tác chiến bên cạnh, những người này có thể nói đến một người giết một người, đến hai người giết hai người.

Một bên giết hai - một bên bị giết hai, đây gọi là tàn sát.

Trăng sáng, gió đêm lạnh như đao, trong chốc lát nhuốm đầy màu đỏ.

Qua nửa nén hương, phân đường Lưu Vân Tông vốn kín người nay lại trở nên yên tĩnh, trên mặt đất có ít nhất hai trăm thi thể, còn lại những người kia đã chạy trối chết.

chỉ còn một mình Đường Phong, cô độc đứng tại chỗ, trong không khí tràn ngập mùi máu tanh, vô số thi thể nằm trên đất, Đường Phong giống như Câu Hồn sứ giả từ địa ngục đi tới.

Sau trận chiến này, không ai còn dám hoài nghi lời nói lúc trước của Đường Phong nữa.

Nơi này là đúng địa bàn của Đường Phong! người của ba tông dám nhúng tay vào thì giết không tha!

Từ trong phòng Sở Phiêu Vân liền chạy ra một cao thủ địa giai cả người toàn máu, cánh tay đã bị chặt đứt, trên bụng cũng trúng một đao, máu tươi tí tách nhỏ giọt, hắn thất tha thất thểu đi tới, nhẹ giọng nói:

- Giết xong phóng hỏa đốt nơi này thì ta sẽ là Đường chủ!

người này dĩ nhiên chính là Địa giai cao thủ đã trúng phải Khôi lỗi Hương, hắn ta tới bây giờ thế mà vẫn chưa chết.

Đường Phong thản nhiên nhìn hắn, nhìn hắn mang đuốc tới, sau đó ném vào trên phân đường Lưu Vân Tông, nháy mắt lửa bốc lên.

Nhưng bản thân cũng bị trọng thương, không đợi hắn đốt hết nơi này, hắn đã gục trên mặt đất, không đứng dậy nổi.

Đến lúc này, phân đường của ba tông đã hoàn toàn bị tiêu diệt! Toàn quân đều chết, cả cao thủ địa giai, cả huyền giai cũng đã chết một ngàn người! Tổn thất vô cùng nặng nề. Ba tông thật vất vả mới có được căn cứ, lại bị Đường Phong trong bốn ngày ngắn ngủi diệt trừ tận gốc.

Đường Phong thở ra một hơi, chuyện này còn chưa kết thúc.

Đây chẳng qua là diệt ba phân đường mà thôi, viện binh của ba tông hẳn cũng sắp tới rồi.

Ngày kế tiếp mới thật sự là chiến đấu.

Diệt phân đường của ba tông, chính là cho bọn họ ăn một sậy, tuy rằng bọn họ sẽ thấy đau đớn nhưng không thương cân động cốt, chỉ có tê liệt hết bọn họ mới không còn là địch của mình nữa, mới không dám làm địch của mình nữa.

người ác ai cũng có thể làm, muốn làm cho địch nhân nghe danh đã sợ mất mật, vậy cần có thực lực.

Chuyện Đường Phong cần làm là khiến cho ba tông mỗi lần nghe thấy tên hắn là sợ run rẩy.

Cúi người xuống nhỏ hết ám khí trên mấy người chết này ra, thuận tiện đem âm hồn cô đọng dọn dẹp sạch sẽ.

Ám khí này đều do Tứ nương cùng Tiếu thúc tạo ra, trên người Đường Phong dù có không ít nhưng không thể làng phí. Giết người thì dễ nhưng xử lí lúc sau lại khó. Đường Phong vất vả một phen mới thu hết ám khí trở về, lại đem âm hồn mấy người này dọn sạch.

Đang định tìm nơi nào đó để hóa giải âm hồn mà hấp thu năng lượng thì bỗng nhiên trên cổ có áp lực từ trên không rơi xuống.

Đường Phong từ bên này nhìn qua chỉ thấy dưới bóng đêm có hai bóng người chạy đến, người còn chưa tới sát khí đã đè ép lại, Đường Phong nhướn mày, nghĩ rằng tới thật nhanh, hai người này không biết là viện binh của tông môn nào, động tác lại nhanh như chuột, hơn nữa tốc độ nhanh như vậy, hai người này chắc chắn là thiên nhai rồi

Vốn muốn tạm tránh sóng to gió lớn, nhưng đối phương cũng chỉ hai người, chỉ cần không cùng cấp bậc với Tiếu thúc, hai thiên giai này căn bản không thể bảo toàn mạng trước Khiếu Thiên Lang.

Các ngươi cũng thật không may, dám chạy đến đây, muốn tặng thuốc bổ cho thiếu gia sao?

-o0o-

Trong lòng Đường Phong mừng thầm, đang muốn nói với Khiếu Thiên Lang một tiếng, chờ địch nhân tới rồi hiện nguyên hình giết bọn hắn, bỗng nhiên phía bên trái truyền đến một cỗ áp lực, thanh âm như sấm rền vang tới:

- Súc sinh Đường Phong đừng chạy, dám diệt phân đường Vô Ảnh Môn ta, Lôi đại gia hôm nay phải lấy mạng chó của ngươi

Chẳng những bên này có người tới, phía bên phải Đường Phong cũng nghe thấy tiếng y phục phần phật, một người cười lạnh nói, thanh âm mềm mại:

- Cúc Hoa Đường ta sẽ vì Khúc đường chủ mà báo thù!

Sắc mặt Đường Phong trầm xuống, không nghĩ đến viện binh ba tông lại đến nhanh đến vậy.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, những người tới đều là thiên giai, nhân số tuy ít nhưng tốc độ lại rất nhanh. Thời gian ba ngày cũng đủ để họ nhận tin chạy tới đây.

Phân đường của ba tông, Vô Ảnh Môn cũng Cúc Hoa Đường đều bị hủy, bọn họ cũng sẽ đến Lưu Vân Tông xem, này vừa lúc nhìn thấy Đường Phong ở đây

Bảy người nháy mắt liền bổ nhào đến .

Phía trước rồi trái phải, ba mặt đều có người, Đường Phong bị vây bên trong.

Khiếu Thiên Lang phủ phục trên mặt đất, nhe răng trợn mắt.

Bảy người này Đường Phong đều biết thông qua kí ức của người khác, trong đó có hai người là trung phẩm thiên giai, năm bậc phẩm thiên giai! giữa hai trung phẩm thiên giai, một là Phó tông chủ của Lưu Vân Tông gọi là Tư Không Thúy, là một nữ nhân. Còn một người là người của Vô Ảnh Môn, là tên nam nhân kêu như sét đánh vừa rồi, Lôi Kinh Thanh.

Lưu Vân Tông cùng Vô Ảnh Môn đều phái hai thiên giai, một là trung phẩm thiên giai, một là bậc phẩm thiên giai.

Mà Cúc Hoa Đường lại phái đến ba, tất cả đều là bậc phẩm thiên giai, vừa rồi nói chuyện mềm mại chính là Phó tổng đường chủ của Cúc Hoa Đường, tên cũng mang cảm giác âm nhu, Nguyệt Cô Minh.

nghe đồn Nguyệt Cô Minh có sở thích long dương, hay trêu ghẹo nam nữ, ở trong Cúc Hoa Đường thường hay mắt đi mày lại với nam đệ tử cùng nữ đệ tử, thanh danh tuy không tốt lắm nhưng thực lực lại rất mạnh.

Bảy người, bảy thiên giai, có thể nói, thiên giai của ba tông đều tập hợp tại đây.

Nếu là người nào đó của tông môn đến tìm Đường Phong thì Đường Phong cũng chẳng e ngại, với thực lực của Khiếu Thiên Lang chắc chắn có thể giết chết toàn bộ.

Nhưng giờ phút này lại cùng nhau đuổi tới đây, như vậy có chút đau đầu. Khiếu Thiên Lang thân là vương giả chi thú, với thực lực của Khiếu Thiên Lang cũng có thể so với thượng phẩm thiên giai, đối mặt với bảy người nay nó không sợ nhưng Đường Phong sợ.

Lúc Khiếu Thiên Lang chiến đấu với bọn họ, lờ như có một hai thiên giai chạy thoát. Đường Phong dù lợi hại thế nào cũng khó tránh khỏi chết.

Trước mặt bảy người này cũng không phải loại thiên giai như Sở Phiêu Vân cùng Tiêu Hàm Trí bị Đường Phong hạ độc, dọa cho sợ chết khiếp. Bọn họ chưa gặp qua Đường Phong, cũng không biết thủ đoạn Đường Phong, chỉ biết lấy cảnh giới mà phán đoán thực lực của hắn.

Huyền giai có gì phải sợ, một cái búng tay cũng đủ giết chết Đường Phong rồi.

Bảy thiên giai lạnh lùng nhìn Đường Phong rồi nhìn qua thảm trạng của Lưu Vân Tông. tất cả đều phát hỏa.

Tư không Thủy quát một tiếng:

- Đường Phong ngươi thật lớn mật. dám ở trong thành giết môn hạ đã chủ của ta, hiện tại còn dám hủy phân đường của ta, quả thật không để Lưu Vân Tông ta vào trong mắt.

Tư Không Thúy nói đến đã chủ, hẳn là trung niên phụ nhân đã bị Đường Phong bỏ lại ở trong Túy Xuân Lâu. Lưu Vân Tông mấy ngày trước cũng biết tin này, vốn đang muốn đi đến Thiên Thú đòi lại công đạo lại không ngờ nơi này sinh ra biến cố, mà còn có quan hệ với Đường Phong, liền đơn giản tìm Đường Phong tính sổ.

Lôi Kinh Thanh giận dữ một bên quát:

- Nói nhiều lời vô nghĩa với hắn làm gì? Trực tiếp giết có phải hơn không

Vừa nói, Lôi Kinh Thanh liền động thủ.

Còn chưa đợt hắn xuất chiêu, từ xa bỗng truyền đến thanh âm phẫn nộ:

- Tiểu tặc Đường Phong có phải ở đây làm bậy hay không?

Vừa nghe lời này, người của ba tông trợn tròn mắt, Đường Phong mắt cũng trợn tròn giống bọn họ.

Tối nay nhất định là đêm náo nhiệt nhất, bảy đại Thiên giai của ba tông môn đến, người còn chưa chuẩn bị gì cư nhiên lại có cao thủ Thiên giai đến. Mà thanh âm cùng khí tức này chứng tỏ đây nhất định là Thiên giai.

Đường Phong trong lòng trầm xuống. nghĩ thầm, chuyện này có chút không đúng, thiếu gia chỉ đắc tội ba tông môn mà thôi, mà địch nhân lần này là người của thế lực nào? Thiếu gia cũng không phải quên mất kẻ thù đi? Như thế nào mà chỉ cần là Thiên giai đều nhắm vào mình vậy?

Đường Phong đang nghi ngờ, bảy Thiên giai của ba tông môn cũng đang rất nghi ngờ, Tư Không Thúy quay đầu nhìn thoáng hướng bên kia, mở miệng hỏi:

- Xin hỏi bằng hữu là người của tông môn nào?

Bên kia truyền đến một thanh âm già nua xen lẫn mười phần ý vị:

- lão phu là Vạn thú đường Thiết Phong Cốt.

Lôi Kinh Thanh giật mình nói:

- Thì ra là Thiết lão nhân, hèn gì thanh âm có chút quen thuộc.

Thật tình hắn cũng không nghĩ tới, lão nhân này tuổi đã cao rồi sao còn theo Vạn Tú Đường đến đây, còn hùng hổ muốn tìm Đường Phong, chẳng lẽ nghe Đường Phong làm xằng làm bậy, thấy chuyện bất bình rút dao tương trợ? Nhưng lão nhân này tâm địa nào tốt thế, huống chi, Vạn thú môn không gần nơi này, lần này cũng không tham gia chuyện tranh đoạt địa bàn Cự Kiếm Môn, cùng Đường Phong không thù không oán.

- Đường Phong đã hủy phân đường Tĩnh An của ta, giết hại đệ tử của ta, tối nay ta nhất định đòi ngươi nợ máu phải trả bằng máu.

Thiết Phong Cốt nộ khí xung thiên.

Bảy Thiên giai của ba tông môn nghe được liền kinh ngạc, Đường Phong đúng là cả gan làm loạn, chẳng những tiêu diệt phân đường của ba tông môn mà còn dám ở Tĩnh An thành tiêu diệt phân đường Vạn Thú Đường.

Đêm đó, Đường Phong đến Túy Xuân Lâu, chuyện Khiếu Thiên Lang huyết tẩy Linh Thú đường liền truyền đi ra ngoài rất nhanh. Nhưng cũng không người nào tin Linh Thú đường là bị một con chó nhỏ màu trắng tiêu diệt, tất cả tội trạng đổ hết cho Đường Phong. người Vạn Thú đường nhận được tin này liền giận tím mặt, Thiết Phong Cốt vốn là Đường chủ của Vạn Thú Đường, thực lực cũng là trung phẩm Thiên giai, nhưng tuổi tác đã cao, mấy năm nữa cũng muốn thoái ẩn, không màng chuyện thế gian. Nhưng lần này Đường Phong ra tay quá ác liệt, khiến lão gia hỏa này đứng ngồi không yên, dẫn theo một đám người lên Thiên Tú hỏi tội, vừa lúc ngang qua nơi này lại đụng tới đệ tử ba tông đang chạy trốn.

Sau khi chặn lại một người hỏi hen, Thiết Phong Cốt mới biết Đường Phong mình đang săn tìm lại ở gần đây.

Như này cũng tốt, đỡ phải nhọc công lên Thiên Tú, nếu hung thủ đã ở nơi này, Thiết Phong Cốt chỉ đơn giản dẫn người theo bên đây, tìm trước đã rồi hẵng giết sau.

người của Vạn Thú đường, mỗi người đều có một linh thú. Mà linh thú của Thiết Phong Cốt là Lôi Vân Báo thực lực đạt đết lục giai, linh thú lục giai tuy rằng không phải loại hoang dã, sức chiến đấu có điểm ít hơn, nhưng đã đứng tuổi, đủ để so với thực lực của cao thủ trung phẩm Thiên giai.

Càng không nói tới, hắn còn dẫn theo nhiều đệ tử Vạn Thú Đường phía sau.

Bốn tông môn, tinh nhuệ đều xuất ra hết, tất cả đều tìm đến Đường Phong báo thù. Cho dù Đường Phong có mạnh đến đâu, cũng không cách nào đối nghịch lại với bốn tông môn được.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện