Vô Thường

Chương 277: Uy hiếp



Phi Tiểu Nhã xoay lại, u ám nhìn Đường Phong, quát nói:

- Còn dám lừa ta sao!

Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng tung chưởng, đánh thẳng tới ngự Đường Phong, một kích này có thể nói là dồn toàn lực, vì thẹn quá nên hóa giận, giờ này chỉ muốn giết ngay Đường Phong mà chẳng cần nghĩ ngợi gì thêm.

Nhưng tay nàng còn chưa đánh tới thân thể đối phương, gã nam nhân kia đã chẳng thèm để ý, tỏ vẻ chẳng màng sống chết, vươn tay ôm chặt eo nàng, dùng thế sét đánh ngang tai, đặt một nụ hôn hướng tới bờ môi nàng

Phi Tiểu Nhã trợn tròn mắt, vốn hùng hổ đánh ra một chưởng, đột nhiên lực đạo tiêu tán hết, dù vậy vẫn mạnh mẽ đánh lên ngực đối phương.

Gã nam nhân đối diện đau đớn kêu lên, tất nhiên là chưa mất mạng, ngược lại hắn không hề lùi bước, thân hình kiên quyết ép nhanh tới gần.

Phi Tiểu Nhã vốn định xoay người né tránh, nhưng tiếc thay eo đã bị người ta ôm chặt, thân thể không khỏi hướng về trước, đầu hai người đập vào nhau “binh” một tiếng

Đường Phong cảm giác như sống mũi mình vẹo đi, nước mắt tràn ra, cố nén cơn đau, đặt môi xuống.

Khoảng khắc này, hai mắt Phi Tiểu Nhã trợn tròn, toàn thân cứng đờ, dường như không còn khống chế nổi. Cảm thấy hơi nóng trên đầu môi, tâm trí nàng thêm lần nữa trở nên trống rỗng, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: lại bị phi lễ rồi, lần này thực sự thê thảm rồi!

Trong đầu không ngừng quay quanh làm cho Phi Tiểu Nhã hoàn toàn không cảm thụ đau đớn khi bị đụng đầu nữa.

Hơi thở màu đỏ vây quanh Phi Tiểu Nhã, hai tay, mặt của Đường Phong, phàm là những chỗ có tiếp xúc với hơi thở màu đỏ kia cũng bắt đầu có dấu hiệu hóa tinh thạch, nhưng là hắn không buông thả ra, lại càng hung hăng đem môi mình ma sát trên môi đối phương, hung hăng tận dụng hết sức, ma sát làm cho đôi môi kia đau rát.

Thì ra hôn môi là cảm giác như vậy, cũng chẳng có gì đặc biệt, ở thời khắc nguy cấp này, Đường Phong còn rảnh rỗi nghĩ ra chuyện này, thật là buồn cười.

Nước mắt chảy ròng trên khuôn mặt của Phi Tiểu Nhã, đau đớn nhưng lại kích thích nàng, nàng thấy cương tâm lực tác dụng trên người của Đường Phong, tình thế cấp bách, nhất thời mở miệng hung hăng cắn môi dưới Đường Phong, ngay sau đó một chưởng đầy hắn ra.

Đường Phong kêu thảm một tiếng, cả người như một con diều đứt dây, đụng phải tường, nặng nề ngã xuống, thật lâu vẫn không có động tĩnh gì

Phi Tiểu Nhã ngây ngốc đứng đó hồi lâu, chợt hồi phục tinh thần, vội vàng hướng Đường Phong chạy tới, nâng hắn từ dưới mặt đất lên, vốn định thử dò xét hơi thở của hắn, không ngờ hắn khẽ mở mi mắt, cười thảm với mình.

- Ngươi không muốn sống nữa sao?

Phi Tiểu Nhã xem xét cánh tay có chút tinh thạch hóa của Đường Phong, nháy mắt đã không thấy kết tinh đâu.

- A… có câu nói như thế nào nhỉ? Chết dưới hoa mẫu đơn, dẫu thành quỷ cũng phong lưu!

Đường Phong thật sự không ngờ bị đánh một chưởng kia, vừa thở vừa nói:

- Ta biết mình làm làm ngươi tức giận, muốn giết không phải nên giết sao, ta đã không có lực phản kháng rồi.

Nước mắt Phi Tiểu Nhã thi nhau rơi xuống đất, nhỏ giọt trên mặt Đường Phong, chảy xuống chỗ máu nơi miệng hắn bị cắn vừa rồi, thần sắc trong mắt khó hiểu.

Hận, nàng hận nam nhân này, hận không nghiền hắn thành tro được! Nhưng tại sao giờ phút này trong lòng có chút do dự, không nhẫn tâm ra tay được.tại sao?

Mọi chuyện không phải hoàn toàn là do hắn sai, nếu mình quá không nói đạo lý, sẽ không bức hắn đến mức này, chính mình cùng hắn lặp đi lặp lại nhiều lần sự tình xấu hổ kia đúng không? Hiện tại tốt rồi, chính mình thực sự bị hắn phi lễ rồi, sát tâm hình như nhạt đi một tí.

Chẳng lẽ bởi hắn là nam nhân đầu tiên tiếp xúc thân mật với mình sao?

Ánh mắt Phi Tiểu Nhã biến ảo, thần sắc suy nghĩ nhăn nhó, Đường Phong thấy trong lòng bất ổn. Chinh phục một nữ nhân đại khái là làm chuyện như thế này, nhưng vạn nhất tiểu nãi nãi này trong cơn tức giận đem mình băm thành tám mảnh thì sao bây giờ? Sớm biết như thế đã cùng Tiếu thúc học thêm chút kĩ năng tán gái rồi, về mặt này Tiếu thúc là chuyên gia, biết làm sao dỗ ngon dỗ ngọt ,có thể lường gạt được nàng cao hứng.

Nhưng giờ thì hay rồi,đừng nói là không có Tiếu thúc,mà thật sự chẳng ai mà hỏi. Còn có Lại tỷ, nếu mình chết ở chỗ này.... chắc chắn nàng sẽ rất thương tâm a? Hai năm ước hẹn còn chưa tới, chỉ sợ mình không có cơ hội đi thành Bạch Đế tìm nàng rồi.

Nhân sinh khổ đoán, thế sự vô thương!

Nhìn vẻ mặt có chút ngây ngây của Đường Phong, lại nhìn vị trí môi bị cắn nát, Phi Tiểu Nhã thở dài một hơi, chậm rãi bế Đường Phong lên giường, sau đó thả hắn vào, đắp chăn cho hắn.

Làm những việc này, ánh mắt Phi Tiểu Nhã có chút trống rỗng, vẻ mặt bất biến.

Hạ thủ không được! Rõ ràng là hận muốn giết chết hắn, nhưng hết lần này tới lần khác không ra tay được! Tại sao?

Là bởi vì mình đánh hắn hai chưởng kia đã trút được hết phẫn nộ ra ngoài sao? Một chưởng kia, mình dùng toàn lực rồi, một Huyền giai không thể nào vô luận thế nào cũng không thể tiếp thêm một chưởng nữa, thế mà hắn lại còn sống, đó là một kỳ tích, căn bản là không thể có chuyện này phát sinh được.

Ngược lại bản thân như muốn bỏ đi khối phẫn nộ này.

Tại sao có thể như vậy? Phi Tiểu Nhã từng hơn một lần hỏi lòng mình như vậy, nhưng mãi vẫn không tìm ra đáp án.

- Ngươi… Không giết ta sao?

Đường Phong nghi ngờ hỏi Phi Tiểu Nhã.

- Giữ lại mạng của ngươi, ta sẽ từ từ hành hạ ngươi.

Phi Tiểu Nhã trầm mặc chốc lát hồi đáp, đúng rồi, nhất định là như vậy, sở dĩ lúc này không muốn giết hắn, chính là nghĩ việc sau này tận tình hành hạ hắn, không phải là cái gì mà không đành lòng, cũng không phải không hạ thủ được.

Nghĩ tới đây, Phi Tiểu Nhã chậm rãi thở ra một hơi, tâm tình cũng buông lòng xuống, nhìn lại hướng Đường Phong, trong mắt không có chút hảo ý nào.

- Mới vừa rồi… Thật sự xin lỗi.

Mặc dù vô cùng lúng túng, Đường Phong cảm thấy vẫn muốn nói xin lỗi nàng ta.

- Ta có chút váng đầu, ngươi đừng để bụng.

- Hừ hừ…

Phi Tiểu Nhã ngoài mặt cười nhưng trong lòng thì không,

- Ta làm sao lại không để bụng chứ? Tiện nghi bị ngươi chiếm sạch sẽ, nhiều một chút ít một chút gì cũng không sao là thế nào.

- Ngươi nghĩ như vậy, ta cũng không có cách nào khác!

Đường Phong giải thích:

- Ngươi đang khi dễ một bệnh nhân, ta không thể dùng sức của một Huyền giai đối kháng với Thiên giai như ngươi, chỉ có thể dùng tư cách một nam nhân đối phó với nữ nhân, mặc dù có chút bỉ ổi.

- Đừng nhiều lời!

Phi Tiểu Nhã hít sâu một hơi, sửa sang lại quần áo, mở miệng nói:

- Lần này, ta cảnh cáo ngươi, chuyện phát sinh giữa chúng ta, nếu ngươi dám tiết lộ ra ngoài nửa câu, ta đảm bảo ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

- Chỉ chuyện này sao?

Đường Phong ngạc nhiên hỏi, đối với hắn thì chuyện này cầu còn không được.

- Chỉ một chuyện này!

Phi Tiểu Nhã gật đầu.

- Ừm, ta sẽ đáp ứng ngươi, đảm bảo không truyền ra ngoài!

- Vậy là được rồi!

Phi Tiểu Nhã xoay người chuẩn bị bước tới cửa, thuận miệng nói:

- Ngươi dưỡng thương cho tốt, chờ thương thế của ngươi lành lại… Ngươi sẽ biết cái gì gọi là nhân gian Luyện ngục …

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện