Vô Thường

Chương 320: Một tin tức tốt, một tin tức xấu



Lúc này đây Phi Tiểu Nhã đang bế quan, tu luyện trong thời gian đủ hai mươi ngày mới xuất hiện một lần nữa.

Chờ khi nàng từ trên thuyền bước xuống, toàn thân khiến người khác cảm giac so với trước kia rất không giống nhau, đó là một loại khí thế và tư thái chỉ có cường giả mới có. Nàng của trước đây tuy rằng cũng là cao thủ Thiên giai trung phẩm, thế nhưng dù sao cũng chỉ là trung phẩm trong cao thủ, còn chưa đạt tới tiêu chuẩn nhất lưu.

Mà hiện tại, sau khi tiến vào Thiên giai thượng phẩm, lại có một đoạn thời gian tu luyện củng cốt, nàng đã triệt để bước chân vào hàng ngũ cao thủ nhất lưu, nàng chỉ chậm rãi từ bờ biển bước về phía chân núi, bước tiến không nhanh không chậm, thế nhưng tốc độ lại nhanh chóng không gì sánh được, chỉ trong chốc lát đã tới chân núi.

Trên người không hề có bất cứ vết tích cương khí bắt đầu khởi động, thế nhưng sau khi bước chân vào giai đoạn thiên nhân hợp nhất sơ cấp, linh khí ngoại giới đã cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể nàng, bình thản mà vững chắc.

Sở Văn Hiên dĩ nhiên sinh ra một loại ý niệm không dám nhìn nàng trực tiếp, đây là điều trước đây căn bản không có khả năng xảy ra.

Chờ khi Phi Tiểu Nhã dừng chân tại chân núi, Mang chấp sự mở miệng hỏi:

- Cảm giác như thế nào?

- Cũng không tệ lắm!

Phi Tiểu Nhã gật đầu, cảnh giới đề cao, theo đó tâm tình nôn nóng bất an ban đầu của nàng cũng có chút bị áp chế xuống dưới đáy tâm linh.

- Tình huống hiện tại như thế nào?

Phi Tiểu Nhã mở miệng hỏi.

Sở Văn Hiên rụt cổ lại, không dám trả lời.

Mang chấp sự lại mở miệng nói:

- Có một tin tức tốt, một tin tức xấu, người muốn nghe tin nào trước?

Đôi lông mày của Phi Tiểu Nhã nhíu sát lại, quát lên:

- Có chuyện gì nói mau, có… Mau phóng!

Mang chấp sự lơ đễnh, tiếp tục nhàn nhạt nói:

- Tin tức tốt là hơn hai mươi ngày trước lúc người bế quan, đám người Thiên Đồ đã tìm được vết tích Đường Phong lưu lại rồi.

- Thực sự?

Trên mặt Phi Tiểu Nhã hiện lên một tia mừng rỡ, vội vàng hỏi:

- Phát hiện cái gì rồi?

- Một kiện y phục!

Mang chấp sự cầm một bộ y phục có chút rách nát ra nói:

- Thiết Đồ đã phát hiện trong băng hỏa phòng thứ mười ba, đây là do Đường Môn tu luyện ném sang một bên, sau đó quên cầm.

Phi Tiểu Nhã tiếp nhận y phục, nét mặt cười đến giống như nở hoa, chậm rãi cầm quần áo đưa lên mũi ngửi, tuy rằng đã cách thật lâu, tuy rằng vị đạo rất không dễ chịu, thế nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận được trong bộ y phục này xác thực có vị đạo của tên tiểu tặc khiến nàng phải lo lắng bao nhiêu ngày kia, vị đạo này khiến nàng cảm giác ấm áp, uh, chỉ là mùi mồ hôi quá nồng một chút.

- Thật tốt quá!

Phi Tiểu Nhã nhẹ nhàng cắn môi, toàn thân thả lỏng.

- Thật tốt quá, hắn quả nhiên bình yên vô sự, như vậy tin tức xấu là gì?

Phi Tiểu Nhã cười tủm tỉm hỏi ra vấn đề này, chỉ cần tiểu tặc kia không có việc gì, mặc kệ là tin tức như thế nào, dù xấu hơn nữa cũng chẳng có vấn đề.

Mang chấp sự nói:

- Đường Môn đi vào đã sắp được bốn tháng rồi!

Nghe câu này, Phi Tiểu Nhã không nhịn được run lên, nụ cười trên mặt cấp tốc thu liễm xuống, ngơ ngác nhìn Mang chấp sự.

Mang chấp sự bất đắc dĩ nói:

- Bảo chủ người hẳn là cũng biết, chưa từng có người nào có thể tu luyện được trong băng hỏa ba mươi sáu phòng quá bốn tháng mà bình yên vô sự! Băng hỏa lưỡng trọng kình tinh thuần tới cực điểm liên tục ăn mòn mặc dù có tác dụng trợ giúp rất lớn đối với người tu luyện, thế nhưng vượt qua kỳ hạn nhất định mà nói, ai cũng không thể chịu đựng được.

Có thể nói, băng hỏa ba mươi sáu phòng có hai loại người một khi tiến vào sẽ bị tử vong. Một loại là cao thủ Thiên giai, một loại khác chính là người tu luyện bên trong vượt qua thời gian giới hạn, mà thời gian bốn tháng chính là kỳ hạn dài nhất.

Trước kia sở dĩ Mang chấp sự nói cho Đường Phong biết trong ba tháng có thể khiến thực lực cấp tốc đề cao tới Địa giai thượng phẩm, chính là bởi vì đại bộ phận mọi người chỉ có thể tu luyện trong thời gian ba tháng là phải rời khỏi băng hỏa ba mươi sáu phòng rồi. Một số rất ít người có cường độ thân thể và kinh mạch mạnh mẽ có thể duy trì được thời gian lâu hơn một chút, thế nhưng tuyệt đối không có người nào vượt qua được bốn tháng.

Mà hiện tại Đường Phong sắp sử dụng hết kỳ hạn này rồi.

- Hơn nữa, chúng ta hiện tại cũng chỉ có thể xác định, Đường Phong tiến vào băng hỏa ba mươi sáu phòng bình yên vô sự, tình huống lúc này thì không thể biết được rồi!

Mang chấp sự lại rót một cậu nước lạnh.

- Ngươi đã từng kiểm tra cường độ thân thể và kinh mạch của hắn, lấy suy đoán của ngươi, còn thời gian bao lâu thì hắn sẽ có nguy hiểm sinh mệnh?

Phi Tiểu Nhã có chút khẩn trương hỏi thăm.

- Lấy cường độ kinh mạch của hắn suy đoán, mặc kệ tu luyện bao lâu cũng không hề có nguy hiểm. Thế nhưng cường độ thân thể của hắn lại chưa đạt tới trình độ này. Mười ngày, qua mười ngày nữa nếu như hắn vẫn chưa chịu ra mà nói, khả năng thực sự vĩnh viễn không thể ra được rồi.

- Mười ngày sao…

Phi Tiểu Nhã thì thào tự nói một tiếng, loại lo được lo mất như thế này khiến nàng lúc thì vui lúc thì buồn bực, quá mức khiến nàng chán ghét rồi.

Tiểu tặc, ngươi nghìn vạn lần phải ra ngoài trong vòng mười ngày a.

Đường Phong lúc này không hề có tâm tình trầm trọng giống như Phi Tiểu Nhã, ngược lại tràn ngập cảm giác thành tựu và hưng phấn chinh phục, vui vẻ đến mức khiến Đường Phong cảm giác toàn thân vui vẻ không tự kìm hãm được, ngốc ngốc đần đần vui vẻ nửa ngày không thoát ra được.

Đúng vậy, chinh phục rồi!

Từ đầu tới lúc chinh phục được băng hỏa ba mươi sáu phòng trong truyền thuyết, Đường Phong chỉ tại thời điểm đột phá Vô Thường Quyết là bước ra ngoài một lần, từ lúc đó trở đi không hề thấy đi ra bất cứ lần nào khác.

Mà thẳng cho tới ngày hôm nay, dưới sự nỗ lực và kiên trì không ngừng của chính mình, bản thân đã triệt để vượt qua được băng hỏa ba mươi sáu phòng, đi tới đầu cùng, đi tới địa phương Tiếu thúc và Đoạn thúc chưa từng đi qua.

Chờ khi chính mình ra ngoài gặp lại hai đại sát thần, nếu như nói cho bọn họ biết chuyện này, bọn họ khẳng định có cảm giác vô cùng thất bại! Vừa nghĩ tới biểu tình uể oải của Tiếu thúc khiến Đường Phong cảm thấy hưng phấn không thôi.

Từ phòng thứ ba mươi, mỗi một phòng tiếp theo chỉ có duy nhất một gian thạch thất. Bởi vì người có thể đi tới nơi này đã thiếu lại càng thiếu hơn, tất cả đều là người tư chất hơn người, là thiên chi kiều tử. Vì vậy thạch thất nhiều hơn nữa thì cũng vô dụng, hơn nữa muốn tạo thành thạch thất cần phải tiêu hao thời gian và tinh lực không nhỏ.

Đường Phong tự hỏi chính mình, tốc độ hoàn thành băng hoa ba mươi sáu phòng không phải rất nhanh, bởi vì có đôi khi chìm đắm trong tu luyện quên mất thời gian. Chờ khi lấy lại tinh thần đã trôi qua vài ngày, lúc này mới nhớ tới việc tiến thêm một phòng.

-o0o-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện