Vô Thường

Chương 414: Khổng gia (thượng,ha)



Một đường hướng về phía trước, tuy rằng đây là lần đầu tiên đến Khổng gia, nhưng có trí nhớ của Khổng gia ác thiếu, Đường Phong đương nhiên sẽ không nhầm đường. Trên đường đụng phải mấy tên sai vặt cùng hộ vệ, chúng đều cung kính hành lễ, ngẫu nhiên thấy vài thị nữ xinh đẹp, Đường Phong còn trêu chọc một phen, thậm chí còn động tay chân khinh bạc, mỗi lần như thế, Thi Thi sẽ kín đáo hung hăng véo hông Đường Phong một cái bày ra bộ dáng khiển trách.

Đường Phong đau muốn chết, đã thế còn phải bày ra bộ dáng không đứng đắn, quả là vất vả.

Những thị nữ bị Đường Phong đùa giỡn kia, thần sắc mỗi người đều khủng hoảng, run run rẩy rẩy cứ như thỏ nhỏ bị mãnh hổ nhìn chằm chằm vậy.

Qua một đoạn đường lớn, cuối cùng cũng đến được nơi của Khổng gia ác thiếu, địa phương này nếu so với Yên Liễu các của Đường Phong còn lớn hơn một chút, một đám thị nữ xinh đẹp đứng hai bên, lặng ngắt như tờ.

Đường Phong đẩy cửa phòng ngủ, mang theo Thi Thi đi vào, tiện tay đóng cửa lại, ngoài miệng cười dâm nói:

- Tiểu nương tử, chúng ta về nhà rồi

Lập tức đem Thi Thi nặng nề ném lên giường, Thi Thi nhịn không được ưm một tiếng, ân điệu của một tiếng này khiến Đường Phong thiếu chút lăn cả ra đất.

Thị nữ ngoài cửa nghe được, nhịn không được thở dài, lại thêm một nữ hài nữa bị thiếu gia chà đạp.

Đối với sự thô bạo của Đường Phong, Thi Thi nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn hắn, tuy nàng biết đây là diễn kịch, nhưng Đường Phong lại diễn quá giống, nếu không phải được Đường Phong mang tới, nàng sẽ hoàn toàn tin tưởng đây là một tên ác thiếu không việc ác nào không làm.

Đường Phong một bên cười dâm đãng một bên hạ giọng nói:

- Tiếp theo theo xảy ra việc gì chắc ngươi đã biết, ngươi có thể kêu vài tiếng không?

Thần sắc Đường Phong chút ngượng ngùng, nhưng dù sao đây cũng là thế bắt buộc.

Mặt của Thi Thi lập tức trở nên đỏ bừng, hai mắt ngập nước, khẽ cắn môi mỏng:

- Thi Thi tuy rằng không còn nơi nương tựa, nhưng dù sao cũng là nử tử trong sạch, muốn ta làm ra những việc đáng xấu hổ kia, Thi Thi làm không được...

Không còn cách nào, Đường Phong bất đắc dĩ gật đầu, lại quay người đi ra ngoài, thò đầu quát bọn thị nữ vẫn đang đứng nguyên ngoài cửa:

- Còn đứng đó làm gì? Có việc thì đi làm đi, đừng quấy nhiễu hảo sự của thiếu gia ta!

- Vâng, thiếu gia.

Một đám thị nữ như được đại xá, vội tản đi không còn một ai.

Giờ thì tốt rồi, rốt cuộc cũng không cần diễn kịch cho người khác xem nữa, Đường Phong nhịn thả lỏng một hơi, phải buộc mình biến thành tính cách của người khác, đối với Đường Phong thật đúng là một loại khảo nghiệm, cũng là một loại tra tấn, hơn nữa đây lại là một tên ác thiếu.

Đường Phong cũng không có giải trừ Dĩ Giả Loạn Chân, thực lực của tên Khổng gia ác thiếu này bất quá chỉ là Luyện Cương thất phẩm thôi, duy trì diện mạo của hắn cũng không tiêu hao quá nhiều cương khí.

Phòng ngủ của Khổng gia ác thiếu, cửa đã đóng chặt, ánh sáng u ám, trong phòng lại tràn ngập mùi hương khiến nam nhân say lòng, Thi Thi ngồi bên giường, quay đầu nhìn quanh, mở miệng hỏi:

- Đây là địa phương nào?

- Nơi ở của đại thiếu gia Khổng gia Định Khang thành, giờ ta đang đóng vai Khổng gia đại thiếu.

Đường Phong vừa nói vừa đi đến bên bàn mang một chén nước đưa đến tay Thi Thi.

Thi Thi cúi đầu, hai mắt dừng tại hai bàn chân xinh xắn của mình, vết hồng trên mặt còn chưa tan hết, lẩm bẩm nói:

- Thiếu gia của Khổng gia sao. . .

Nàng đến Định Khang thành cũng không phải thời gian ngắn, đương nhiên có nghe qua danh tự của Khổng gia ác thiếu, mà giờ xem ra, Đường Phong hình như đã giết chết hắn, về phần Đường Phong làm sao biến thành bộ dáng của hắn, Thi Thi không hỏi, cũng không có hứng thú.

Cô nam quả nữ ở chung một phòng, vốn không khí phải rất xấu hổ, nhưng dù là Đường Phong hay Thi Thi, đều không có chút cảm giác nào. Bởi vì, lúc trước ở trong thôn nhỏ kia, hai người từng ngủ qua một đêm tại phòng riêng của Thi Thi, cho nên Thi Thi cũng không lo Đường Phong sẽ làm gì mình.

- Ngươi sao lại ở Định Khang thành?

Vấn đề này Đường Phong vẫn một mực giấu trong lòng, đã sớm muốn hỏi, nhưng đến giờ, khi đã ổn định rồi mới mở miệng.

Cánh tay nhỏ bé của Thi Thi run lên, chén trà trên tay thiếu chút nữa đã rơi xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn Đường Phong, trong mắt tràn đầy vẻ cô đơn bất lực, có chút thất kinh nói:

- Ta không biết, việc này giống như một cơn ác mộng vậy.

- Không biết?

Đường Phong ngạc nhiên

- Đã xảy ra chuyện gì? Sau khi ta rời đi đã phát sinh chuyện gì, những thôn dân kia không lẽ đã làm gì ngươi?

Thi Thi lắc đầu:

- Không phải, bọn họ đối với ta đều rất tốt. Hơn nữa có con tam giai linh thú ngươi lưu lại cho ta, cũng không ai dám đến tìm ta gây phiền toái. Nhưng là. . Nhưng là. .

Thi Thi lúc nói đến chỗ này liền cau mày, phảng phất như nhớ lại một cơn ác mộng, toàn thân bắt đầu kịch liệt run rẩy.

Đường Phong vươn tay khoác lên vai nàng, quán chú một chút cương khí, khiến tâm tình của nàng trở nên vững vàng hơn, chậm rãi đợi Thi Thi nói tiếp.

- Đại khái từ nửa năm trước, ta thường xuyên vô duyên vô cớ mất đi ý thức của mình, sau khi thanh tỉnh lại hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian đó đã làm ra những chuyện gì, giống như vừa ngủ một giấc vậy. Nhưng lại không phải, vì khi ta tỉnh lại, phát hiện thấy mình đã không còn ở nơi trước khi bị hôn mê nữa.

Cảm xúc của Thi Thi dần ổn định, nhưng chuyện không thể tưởng tượng này lại khiến tay chân nàng có chút luống cuống.

- Hai tháng trước, ta lại lần nữa mất đi ý thức, mà lần này sau khi tỉnh lại, phát hiện mình đã ở trong Định Khang thành, hơn nữa thời gian đã qua hơn một tháng. Ta căn bản không biết làm sao mình lại đến nơi này, thành thị này trước đây ta chưa từng đến bao giờ, sau khi tỉnh lại tìm người nghe ngóng một chút, mới biết được đây là Định Khang thành.

Nghe Thi Thi nói, lông mày Đường Phong cũng nhíu chặt. Nữ nhân trước mặt này không cần thiết phải gạt hắn, nói cho cùng, Thi Thi chẳng qua chỉ là một nữ hài đơn thuần, không có nhiều tâm cơ như vậy, lúc đầu ở Túy Xuân Lâu lưu lại mấy chữ to nhuộm máu, đã biểu đạt hoàn toàn tâm tính của nàng rồi, về sau lúc Đường Phong ở lại thôn nhỏ kia lại cùng nàng tiếp xúc một chút, đương nhiên hiểu rõ nàng là loại nữ nhân gì.

Thế nhưng sự tình như vậy sao có thể phát sinh? Một cô gái yếu ớt như Thi Thi, tốn thời gian một tháng để đi từ thôn nhỏ kia đến Định Khang thành, chưa nói đến việc trong khoảng thời gian này có đến nơi được hay không, nhưng nàng làm sao lại bình yên vô sự đến đây được? Chẳng lẽ có người mang nàng đến đây? Mà sở dĩ nàng thường xuyên mất đi ý thức là do có cao thủ động tay chân lên người nàng?

- Ngươi có cảm giác được bên cạnh có người nào tồn tại không?

- Đường Phong một bên hỏi, một bên thả ra cảm giác xem xét cẩn thận, nhưng không phát hiện ra sự tồn tại của bất cứ cao thủ nào.

- Không có.

Hai tay Thi Thi chăm chú ôm lấy chén trà, đầu ngón tay có chút hơi trắng bệch, chính nàng cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này, mỗi lúc như vậy đều rất khủng hoảng, loại chuyện quỷ dị này phát sinh trên người mình, thật sự khiến nàng tiều tụy tinh lực.

- Vươn tay ra để ta xem một chút.

Đường Phong chuyển ghế ngồi vào thế đối diện Thi Thi .

Thi Thi nhẹ nhàng gật đầu, duỗi cánh tay trắng nõn ra.

Hai ngón tay của Đường Phong khẽ chạm vào cổ tay nàng, một bên xem xét tình huống trong cơ thể, một bên mở miệng nói chuyện phiếm để tản đi lực chú ý của nàng, vì Đường Phong phát hiện nàng có chút khẩn trương, thân thể xinh xắn rất nhanh sẽ sụp đổ.

- Ngươi sao lại đến trà lâu kia làm nhạc công vậy?

Thi Thi cười khổ một tiếng:

- Ta không có tiền ăn cơm, tiền người đưa cho ta lại không mang theo, bên người chỉ có mỗi cây đàn, thế nên chỉ có thể ở lại đó bán rẻ cầm nghệ thôi.

Thật sự khổ cho nàng, tại thôn nhỏ kia sinh hoạt mặt dù không được tốt lắm, nhưng cũng tự cung tự cấp, không phải mua gì, nhưng đây lại là thành thị, hành động không quen, Thi Thi lại không có năng lực đặc biệt nào, muốn sống sót thật chỉ còn cách đó.

Đường Phong một bên tìm chuyện để nói, một bên lại cẩn thận dò xét tình huống trong cơ thể Thi Thi, khiến Đường Phong hơi chút an tâm chính là, trong cơ thể Thi Thi cũng không có chút dấu vết nào bị động tay chân cả, nhưng có một chuyện khiến hắn hơi ngoài ý muốn, đó là thể chất của nàng không phải một nữ tử nhu nhược bình thường có thể có được, có thể nói thể chất của nàng tuy rằng kém mình, nhưng nếu so với những người tu luyện bình thường thì tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa, khiến Đường Phong nghi hoặc là kinh mạch của Thi Thi rõ ràng đã được đả thông, hơn nữa còn có dấu vết bị cương khí rèn luyện qua.

Thi Thi không phải người bình thường sao? Trước kia nghe nàng nói đã từng tu luyện qua, nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả nào cả, đây là chuyện gì? Hơn nữa Đường Phong có xem qua đan điền của Thi Thi một chút, tại đó cũng không có bất kì năng lượng cương khí nào, nhưng xác thực có dấu vết đã từng tu luyện qua, việc này khiến Đường Phong cũng không hiểu tại sao.

Sau khi xem xét nửa ngày không thu hoạch được gì, Đường Phong không thể không buông tha.

- Ở trước mặt ta không cần phải che mặt làm gì, như vậy rất khó chịu?

Đường Phong đứng dậy

- Sắc trời cũng muộn, để ta cho hạ nhân mang chút nước đến cho ngươi tắm rửa trước khi ngủ.

Thi Thi thần sắc liền bối rối, Đường Phong nhịn không được cười lên:

- Đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngươi ngủ trên giường, ta ngủ dưới đất.

- Ân.

Thi Thi cúi đầu, hai mắt mê ly như nước, đầu khẽ gật.

Thò tay tháo màn che mặt ra, Đường Phong liếc nàng một cái, nhịn không được thở dài một tiếng, một cô gái xinh đẹp là thế, nhưng trên mặt lại có một vết sẹo lớn, hoàn toàn đem vẻ xinh đẹp vốn có phá tan không còn một mảnh, nói thật, Thi Thi lúc này còn không hấp dẫn bằng lúc nàng mang màn che mặt.

Nhìn một chút, Đường Phong đột nhiên nghĩ đến chuyện gì:

- Đúng rồi, không phải lần trước ngươi nói có biện pháp tiêu trừ vết bớt của mình sao? Sao một chút hiệu quả cũng không có vậy?

Lần trước khi hai người sống chung một phòng, buổi tối lúc nói chuyện phiếm Đường Phong quả thật đã nghe Thi Thi nói như vậy.

Thi Thi vươn tay vuốt ve má của mình, có chút thất lạc nói:

- Không biết đã xảy ra chuyện gì, mấy tháng trước vết bớt này đã biến mất không còn chút gì, nhưng sau lại xuất hiện.

Một người con gái, dù đạm mạc đến thế nào đi nữa, cũng sẽ chú ý đến dung nhan của mình, nhất là nhưng cô gái vốn có dung mạo tuyệt sắc. Lúc vết bớt được thanh trừ, nội tâm Thi Thi thật muốn Đường Phong nhìn thấy, để hắn thấy được bộ dáng vốn có của mình, nhưng không được một ngày, vết bớt này rõ ràng lại khôi phục hoàn toàn, thật sự đã khiến nàng thất vọng cực độ.

Thứ này, đại khái cả đời cũng đừng mong tiêu trừ.

- Không cần để ý những cái này, kỳ thật ngươi còn xinh đẹp hơn rất nhiều nữ nhân.

Đường Phong an ủi một tiếng.

- Ngưoi lại khinh bạc ta rồi

Thi Thi đại xấu hổ, quay mặt đi, cổ thoáng chống đỏ bừng, nhưng trong lòng lại như nếm mật ngọt.

- Thực, ta nói thật.

Vẻ mặt Đường Phong trở nên nghiêm túc.

Nhìn bóng lưng Đường Phong biến mất trong tầm mắt, ánh mắt Thi Thi trở nên ảm đạm, ngươi đang nghĩ cái gì vậy, trên mặt có một vết bớt lớn như vậy, có tư cách gì mà suy nghĩ những chuyện lung tung chứ?

Ngoài cửa truyền đến âm thanh gầm gừ bén nhọn của Đường Phong:

- Người đâu, chết đâu cả rồi, còn không mau lăn đến hầu hạ bổn thiếu gia đi ngủ.

Chỉ qua một lát, đã có một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới.

Một đống thị nữ chạy đông chạy tây, đem hai người Đường Phong cùng Thi Thi đều phục thị tốt, cả quá trình biểu hiện của Thi Thi thật không tệ, nàng thật giống như một thiếu nữ vô tội bị cướp về làm nô lệ, đối với những thị nữ phục thị kia thề sống thề chết không theo, ngay cả ánh mắt khi nhìn Đường Phong cũng tràn ngập phẫn nộ cùng cừu hận.

Đường Phong rất là thoả mãn.

Đường Phong cũng tận lực phát huy bản sắc của ác thiếu, chỉ thị một đống thị nữ lột đến mức Thi Thi chỉ còn lại nội y, sau đó tắm rửa sạch sẽ ném lên giường, Thi Thi hận không thể tìm cái hố nào mà chui xuống, Đường Phong cũng trợn tròn mắt.

Bất quá việc này thật không còn cách nào, nếu có khả năng, Đường Phong đã không phải đi giày vò Thi Thi như vậy, nhưng hiện giờ hắn lại là Khổng gia ác thiếu, Khổng gia ác thiếu nên có biểu hiện như vậy mới phải.

Đuổi tất cả thi nữ đi, hai người rốt cục cũng không cần phải diễn kịch nữa. Đường Phong tùy tiện lấy một miếng khăn giường trải lên mặt đất, một mặt nhắm mắt dưỡng thần, một mặt lục lọi trí nhớ của tên Khổng gia ác thiếu này.

Trên giường truyền tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt, khiến người khác cảm thấy mơ màng.

Tra tìm trí nhớ của tên Khổng gia ác thiếu một chút, Đường Phong phát hiện tên này nếu không chết đi thì thật đáng tiếc, trong đầu của hắn đều nghĩ đến những chuyện làm sao cưỡng bức dân nữ, cả đầu óc đều do nhưng vật dơ bẩn tạo nên, không những thế, không việc ác nào mà hắn không làm, nếu không phải Khổng gia có một trưởng bối tại Đại Tuyết Cung đảm nhiệm chức vụ trưởng lão, thì bằng vào hành động tạo ác của Khổng gia ác thiếu những năm gần đây, tứ đại gia tộc khác trong thành đã sớm diệt Khổng gia rồi.

Một câu, Khổng gia ác thiếu chính là mười phần bại hoại.

Khổng gia ác thiếu gọi là Khổng Lập, bất quá những người ở Định Khang thành sau lưng đều gọi hắn là ác thiếu, trước mặt thì xưng là Khổng thiếu gia.

Gia tộc Khổng gia này, thực lực cũng không quá mạnh mẽ, cao nhất cũng chỉ là Địa giai thượng phẩm thôi. Chuyện này cũng không có cách nào, bình thường thì những thế lực gia tộc sẽ không có Thiên giai cao thủ tồn tại, bởi vì một khi thế lực gia tộc sinh ra một Thiên giai, cũng sẽ rất nhanh bị những thế lực lớn mời chào.

Ví như trưởng bối kia của Khổng gia đang đảm nhiệm chức vụ trưởng lão tại Đại Tuyết Cung, cũng vì hắn tấn chức Thiên giai, mới có thể được mới chào tiến vào đó.

Bất quá đối với Đường Phong đây lại là một tin tức tốt, người tu luyện Địa giai thượng phẩm ở trước mặt Đường Phong, thật không tính là gì.

Nói cách khác, dù hắn có lộ ra dấu vết, những người ở Khổng gia có thể làm gì được hắn chứ. Huống chi, năng lực Dĩ Giả Loạn Chân được Đường Phong vận dụng rất thuần thục, căn bản không sợ bị người khác phát hiện ra sơ hở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện