Vô Thường
Chương 559: Đoạt thiên tái sinh quả
- Không có phương pháp khác sao?
Phi Tiểu Nhã giang tay bụm chặt gò má, vụng trộm nhìn Thang Phi Tiếu xấu hổ hỏi.
Thang Phi Tiếu chậm rãi lắc đầu.
Trầm mặc thật lâu, Phi Tiểu Nhã mới nói khẽ:
- Việc này... Ta muốn suy nghĩ kỹ một chút.
- Có muốn thuộc hạ đi chuẩn bị một chút hay không?
Thang Phi Tiếu cẩn thận hỏi thăm, bộ dáng đoan chính như một thuộc cấp tốt.
- Điều này... Điều này còn cần chuẩn bị cái gì sao?
Phi Tiểu Nhã cảm thấy trong đầu hỗn loạn, toàn thân nóng hổi, xấu hổ không thôi.
- Đương nhiên phải chuẩn bị.
Thang Phi Tiếu cười hắc hắc.
- Muốn đặt bẫy Phong thiếu, cũng không phải là chuyện đơn giản. Phong thiếu, tâm tính kiên định, chỉ dùng mỹ sắc để mê hoặc hắn sợ rằng không được, cho nên phải có hỗ trợ.
Tiếu thúc hung dữ nói:
- Chuyện này phải chuẩn bị dược tề thật nặng mới được, thể chất Phong thiếu đặc thù, không đủ nặng sẽ không có tác dụng.
- Vậy ngươi... Đi chuẩn bị đi, chờ ta... Cân nhắc một chút rồi nói sau.
Phi Tiểu Nhã không dám thảo luận tiếp, liền khoát khoát tay, cho Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích lui ra.
Đi ra bên ngoài, Thang Phi Tiếu cười hắc hắc không ngừng, cười đến mức Đoạn Thất Xích nổi gai ốc, lại nghe Thang Phi Tiếu thấp giọng nói:
- Phong thiếu ah Phong thiếu, xem ra lão Thang ta sẽ biến ngươi thành nam nhân rồi, nếm thử tư vị trong đó, ta không tin ngươi còn có thể coi thường sắc đẹp! Hừ hừ, luôn ngươi luôn bảo ta háo sắc, chờ đến lúc ngươi đi chung đường với ta, ta muốn xem người còn không biết xấu hổ bảo ta háo sắc nữa không.
Đoạn Thất Xích nghe vậy da đầu run lên.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng khác, Bạch Tiểu Lại cùng Mạc Lưu Tô đang ngồi chung, Lại tỷ ngồi ở vị trí đầu não, Mạc Lưu Tô ngồi ở dưới tay. Tuy hai năm trước nhị nữ đã tiếp xúc qua, nhưng tình huống hai năm sau có chút không giống, ít nhất, hai năm trước Mạc Lưu Tô không như bây giờ, ngồi ở dưới mà cảm xúc rất bất an, không dám uống cả nước trà, che dấu khẩn trương trong lòng mình.
Bạch Tiểu Lại uống một ngụm trà, nói:
- Lưu Tô nha đầu, khổ cực ngươi rồi, từ xa đưa trà tới đây.
- Không khổ cực, Bạch tỷ tỷ khách khí, nếu như tỷ tỷ thích uống, về sau Lưu Tô mỗi ngày sẽ đưa đến.
Mạc Lưu Tô cúi đầu, kiên trì nói ra ba chữ Bạch tỷ tỷ ra khỏi miệng.
Bạch Tiểu Lại mỉm cười:
- Tốt, nhưng cũng không cần phiền toái như vậy, ngày sau ngươi cứ đi tới đây, ở đây có trà, tỷ tỷ cũng có chút tay nghề pha trà, chúng ta có thể cùng tâm sự với nhau.
Mạc Lưu Tô nghe vậy, cảm thấy cảm động, gật đầu nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Nàng thế nào không biết, những lời này của Bạch Tiểu Lại chẳng khác nào cho phép nàng có thể có cớ đến Yên Liễu Các thường xuyên, trong nội tâm làm sao không cảm kích chứ?
- Sớm muộn gì cũng là người một nhà, không cần khách khí.
Bạch Tiểu Lại khẽ cười nói, những lời này ra miệng, Mạc Lưu Tô càng thêm bất an.
Lại tỷ cũng không định làm gì nàng, tâm tư của Mạc Lưu Tô Phi Tiểu Nhã cũng nhìn ra được, làm sao nàng không biết chứ? Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
- A Phong này, cũng không phải không hiểu lòng người, mà hắn quá hiểu lòng người, chỉ cần nhìn sắc mặt, hắn đã có thể đoán được tâm tư của người khác, cho nên không dám biểu hiện gì với ngươi, đều này có chút không công bằng với ngươi.
Mạc Lưu Tô vội vàng khoát tay:
- Bạch tỷ tỷ ngàn vạn đừng nói như vậy, Lưu Tô không muốn cái gì, chỉ cần... Chỉ cần có thể được thường xuyên nhìn thấy sư đệ là được rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt Mạc Lưu Tô vẫn xẹt qua một tia cô đơn.
Nàng cũng là người, nàng cũng có khát vọng đạt được hạnh phúc của mình, nàng yêu cầu cũng không cao, chỉ cần có thể được ở bên cạnh nam nhân mà mình yêu thương là được rồi, trong lòng hắn, không cần chiếm vị trí quá lớn, chỉ cần thời điểm nam nhân này gặp khó khắn, thời điểm bị thương, có thể nhớ tới nàng, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.
Có thể coi đây là một chút yêu cầu, nếu là trước kia cũng là một hi vọng xa vời, chẳng những trước kia, hiện tại cũng là hy vọng xa vời.
Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng giữ chặt tay Mạc Lưu Tô, ôn nhu nói:
- Ngươi yên tâm, nếu lúc trước, Lại tỷ cũng không dám đảm bảo với ngươi cái gì, nhưng hiện tại...
Lời nói đến đây, Bạch Tiểu Lại cười cười:
- Tỷ tỷ cam đoan với ngươi, cái nhà này, tuyệt đối có chỗ của ngươi.
Mạc Lưu Tô ngẩng đầu nhìn nàng, đôi má đỏ hồng, tuy ánh mắt ngượng ngùng, nhưng đã có thêm một tia kiên định, trên mặt lộ ra một tia chờ mong, vành mắt đỏ lên, nức nở nói:
- Tỷ tỷ...
Bạch Tiểu Lại vỗ vỗ tay nàng:
- Ngoan, đừng khóc. Ngươi đối tốt với A Phong, hai năm trước ta đã nhìn thấy, thời gian hai năm đủ để khảo nghiệm tình cảm con người, ngươi có thể không cần hồi báo không cần yêu cầu gì cũng muốn được ở bên cạnh hắn, nếu hắn dám cự tuyệt ngươi, chẳng phải là mắt hắn bị mù rồi sao?
- Là Lưu Tô ích kỷ.
Mạc Lưu Tô nhẹ giọng tự trách nói.
- Chỉ để ý đến yêu thích của mình, không để ý cảm thủ của hắn, cho tới nay còn gây thêm không ít phiền toái cho hắn.
- Nha đầu ngốc.
Bạch Tiểu Lại đau lòng nhìn nàng.
- Trước kia A Phong không thân cận với ngươi, là bởi vì không dám, sợ làm ngươi bị thương, ngươi cho rằng hắn không có cảm giác với ngươi sao? Hắn là nam nhân rất mẫn cảm, ai tốt với hắn, hắn cũng nhìn ra. Vẫn câu nói kia, nếu là lúc trước, tỷ tỷ không cam đoan điều gì với ngươi. Nhưng hiện tại... Hắn đã tiếp nhận một nữ nhân khác ngoài tỷ tỷ, như vậy sẽ có thể tiếp nhận người thứ hai. Hắn có thể cho Phi Tiểu Nhã công đạo, vì sao không thể cho ngươi? Nếu đã có tiền lệ, quan niệm vốn có trong lòng hắn đã cải biến.
Mạc Lưu Tô nghe được, đã minh bạch, minh bạch vì sao mình lại vô duyên vô cớ vui vẻ như vậy.
Lần này Đường Phong trở lại, mang Bạch Tiểu Lại về tự nhiên không đáng trách, nhưng đột nhiên nhiều thêm một Phi Tiểu Nhã, chẳng những Mạc Lưu Tô chẳng không buồn bực tức giận chút nào, ngược lại trong nội tâm rất vui vẻ.
Mấy ngày nay nàng không biết mình vui vẻ vì điều gì, còn tưởng là do sư đệ trở về. Hiện tại nghĩ lại, đó chỉ là một phần của nguyên nhân mà thôi, nguyên nhân lớn nhất là vì sư đệ đã mở lòng để tiếp nhận một nữ nhân khác, tạo ra một tiền lệ mới.
Cũng theo lời Bạch Tiểu Lại đã nói, có lần thứ nhất, tự nhiên sẽ lần thứ hai, quan niệm trong lòng đã phá bỏ, không còn cần thiết để tiếp tục duy trì.
Nguyên lai, đây chính là nguyên nhân mình vui mừng nhất!
- Hơn nữa, nữ nhân trọng yếu nhất chính là danh tiết, hai năm trước, ngươi trên Nguyệt Hiên Thai, đối mặt với mấy ngàn người tự nhận mình là thê tử của Đường Phong, cho dù hắn không muốn nhận cũng không được.
Nhớ tới việc này, Mạc Lưu Tô liền hoảng hốt. Hai năm trước thiếu môn chủ Cự Kiếm Môn dẫn người đến Thiên Tú, môn hạ đệ tử phát sinh xung đột, luận bàn tỷ thí, vào thời khắc mình nguy nan Phong sư đệ nghĩ cách cứu viện, để cho hắn có thân phận để tham gia luận bàn, mình đã phải dùng hạ sách này.
Nhưng mà, lời đã nói ra, giống như bát nước đổ đi, lúc ấy ở trước mặt mấy ngàn người mình đã nói mình là lão bà của Đường Phong, nếu sau này không được ở cùng hắn, nàng phải làm thế nào? Đối với nữ nhân mà nói, một khi liên quan đến danh tiết, tiểu sự cũng biến thành đại sự.
Bạch Tiểu Lại an ủi nàng nói:
- Hơn nữa, không phải trong nội tâm A Phong không phải không có ngươi, chỉ là hắn không dám đối mặt, không muốn thừa nhận.
Vừa nói, Bạch Tiểu Lại lấy ra một cái hộp ngọc, chậm rãi đặt trước mặt Mạc Lưu Tô, nói:
- Thứ này, là lần này A Phong đi ra ngoài vô tình hái được, hắn không dám giao cho ngươi, cho nên nhờ ta chuyển lại dùm.
Bàn tay Mạc Lưu Tô run rẩy, nhẹ nhàng cầm hộp ngọc trong tay, bàn tay bắt đầu lạnh buốt, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, thấp giọng nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
- Mở ra nhìn xem là cái gì.
Bạch Tiểu Lại đương nhiên biết rõ bên trong có gì, tối hôm qua khi Đường Phong giao cái hộp này đã nói qua. Đồ vật trong chỉ có thể cho Mạc Lưu Tô phục dụng, hiệu quả mới có thể phát huy đến mức lớn nhất, những người khác không được. Hơn nữa Đường Phong cũng dặn dò, thứ này không được lưu lại, tốt nhất khi giao phải cho nàng ăn luôn, hắn còn sợ vị sư tỷ của mình không nỡ ăn, một mực giữ lại, nếu làm vậy thì quá lãng phí.
Mở hộp ngọc, bên trong xuất hiện quả nhỏ giống như trứng chim cút, toàn thân trong suốt như ngọc, trắng như tuyết, trái cây xinh đẹp đến cực điểm, đưa mắt nhìn, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng dưới da trái cây đang lưu chuyển, hương thơm ngọt ngào.
- Đây là... Đoạt Thiên Tái Sinh Quả?
Mạc Lưu Tô khinh hô thành tiếng, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.
- Muội muội ngươi có thể nhận ra thứ này, kiến thức thật uyên bác.
Trong mắt Bạch Tiểu Lại hiện ra một tia dị sắc, không khỏi tán thưởng một tiếng, bởi vì ngay cả nàng, thân là thiếu thành chủ Bạch Đế thành kiến thức rộng rãi, nhưng nếu không phải Đường Phong nói cho nàng nghe, nàng cũng không biết quả trái cây này là thứ gì.
- Ân, Lưu Tô không thích tu luyện, chỉ có hứng thú với luyện dược, cho nên đọc không ít sách vở về dược liệu, từng nhìn thấy nó trong một quyển sách, bất quá trong sách nói, Đoạt Thiên Tái Sinh Quả sinh trưởng tại địa phương có linh khí cực kỳ nồng đậm, sớm đã tuyệt tích tại hậu thế, không ngờ sư đệ lại tìm được một quả...
Nói xong nói xong sắc mặt lộ ra một tia lo lắng, nói:
- Chỉ sợ hắn đã gặp phải nguy hiểm a? Phàm là chung quanh thiên tài địa bảo, nhất định sẽ có linh thú hung mãnh thủ hộ.
Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng cười nói:
- A Phong nói thứ này là tiện tay hái xuống, không gặp chút nguy hiểm gì.
Đương nhiên Mạc Lưu Tô sẽ không tin tưởng, tuy thực tế chính là như vậy, nhưng trong nội tâm Mạc Lưu Tô, nhất định Đường Phong sợ mình lo lắng, cho nên mới nói như vậy. Nói không chừng... Vì hái trái cây này, Phong sư đệ đã đại chiến với linh thú bảo vệ một trận, không chừng còn bị thương.
Nghĩ tới đây, Mạc Lưu Tô yêu thương không dứt, vội vàng đem Đoạt Thiên Tái Sinh Quả cất vào trong hộp, đưa trở về, nói:
- Tỷ tỷ, trái cây này quá quý trọng, Lưu Tô không thể nhận. Ngươi mang về cho Phong sư đệ đi, nghe đồn Đoạt Thiên Tái Sinh Quả có công dụng xương trắng sinh thịt, người chết sống lại, hắn bôn ba khắp nơi, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu có trái cây này phòng thân, cho dù bị thương cũng sẽ hồi phục rất nhanh.
Bạch Tiểu Lại lắc đầu nói:
- A Phong quả nhiên quá hiểu ngươi, hắn biết ngươi sẽ cự tuyệt.
Sắc mặt Mạc Lưu Tô đỏ lên, trong lòng mừng rỡ không thôi.
- Bất quá A Phong cũng nói, tuy thứ này quý trọng, nhưng phải cho ngươi phục dụng. Đoạt Thiên Tái Sinh Quả xác thực có công dụng chữa thương, còn có thể gia tăng tuổi thọ, nhưng dùng nó để chữa thương, chính là đại tài tiểu dụng. Người đã nhận biết Đoạt Thiên Tái Sinh Quả, khẳng định biết rõ nó ẩn chứa sinh cơ khổng lồ, có thể rèn luyện cương tâm Thực Vật hệ, có thể đề thăng cương tâm của ngươi. Ngày sau ngươi luyện dược, bất kể là xác suất thành công hai công hiệu của đan dược, sẽ tăng lên một cấp độ. A Phong cho ngươi thứ này, là trông cậy vào tài luyện dược của ngươi ngày sau sẽ giúp đỡ hắn.
Mạc Lưu Tô cắn môi nói:
- Nếu sư đệ nguyện ý, tùy thời đều có thể đến tìm Lưu Tô luyện dược.
- Cho nên, nhận lấy đi, nếu ngươi không thu, A Phong sẽ trách ta làm việc thất trách a.
Mạc Lưu Tô do dự một lát, lúc này mới cầm lấy hộp ngọc, nắm chặt vào trong tay.
Đây là đồ vật đầu tiên mà hắn tặng cho mình!
- Ngươi ngàn vạn lần đừng giữ lại, A Phong phải bắt ngươi phục dụng ngay tại chỗ, bởi vì mấy ngày nữa hắn sẽ tìm ngươi để luyện dược, lần này hắn mang trở về dược liệu trân quý vô cùng a.
Bạch Tiểu Lại đem lời tối qua của Đường Phong thuật lại.
- Ân.
Mạc Lưu Tô gật đầu nói:
- Sau khi trở về, Lưu Tô sẽ bẩm báo sư phó, khi đó sẽ bế quan phục dụng.
- Như vậy là tốt nhất.
Chính sự đã nói xong, Bạch Tiểu Lại cùng Mạc Lưu Tô tiếp tục trò chuyện. Tính cách nhị nữ ôn nhu, lại nói chuyện về chủ đề là Đường Phong, cho nên khi trò chuyện tiếng cười không dứt, Mạc Lưu Tô hỏi thăm rất nhiều về chuyến đi ra ngoài lần này cua Đường Phong, Bạch Tiểu Lại cũng nói lại rất chi tiết.
Khi hai người trò chuyện về thời điểm trên Nguyệt Hiên Thai hai năm trước, ai cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì lúc ấy Mạc Lưu Tô công bố mình là lão bà của Đường Phong, mà Bạch Tiểu Lại lại nói mình là vợ cả của Đường Phong.
Tại lúc ấy, đây là lí do giải vây mà thôi, nhưng không nghĩ tới, hai năm sau việc này sắp thành sự thật.
Nói chuyện một lúc lâu, Mạc Lưu Tô liền cáo từ, Đoạt Thiên Tái Sinh Quả là đồ mà Đường Phong tặng nàng, hơn nữa linh quả này khó có được, trân quý phi thường, tuy bản thân nàng không nỡ phục dụng, nhưng nàng biết nàng phải mau chóng phục dụng, hóa giải dược hiệu, lợi dụng sinh cơ khổng lồ trong linh quả rèn luyện cương tâm, làm cho cương tâm của bản thân tăng trưởng, lúc này mới có thể đạt được hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Sư đệ muốn nàng luyện dược cho hắn, nàng có thể tiếp tục trì hoãn sao?
Mạc Lưu Tô đi rồi, Bạch Tiểu Lại cũng lộ ra chút mệt nhọc, nàng không phải là người thích suy đoán tâm tư, phỏng đoán tâm cơ người khác, hiện tại ở cùng Đường Phong, hơn nữa nam nhân của mình sẽ không chỉ có một nữ nhân, nàng phải cân đối quan hệ giữa chúng nữ với nhau, chuyện này không thể nghi ngờ là khảo nghiệm năng lực của nàng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, duy chỉ có cung chủ đại nhân có chuyện trong lòng, trằn trọc, trắng đêm khó ngủ, nghĩ đến chuyện ngượng ngùng, nằm trên giường nhăn nhó bất an, toàn thân nóng bừng.
Ngày thứ hai, Đường Phong dậy sớm, dùng thân phận thái thượng trưởng lão Thiên Tú tông, triệu tập tông chủ cùng với tứ đại trưởng lão đến nghị sự đường.
Lần trước sau sự kiện Cự Kiếm Môn, Thiên Tú tông vì cảm tạ Đường Phong cùng Thang Phi Tiếu hỗ trợ, cố ý chế tạo khối lệnh bài màu vàng giao cho hắn, cũng cho hai người này có thân phận thái thượng trưởng lão, hai người không cần làm chuyện gì Thiên Tú, nhưng quyền lực lại tương đương với các trưởng lão khác, thậm chí cao hơn các trưởng lão khác một bậc, chỉ dưới mỗi tông chủ, đây là vinh dự mà Thiên Tú ban cho Đường Phong cùng Thang Phi Tiếu. Chỉ có điều Đường Phong hay Thang Phi Tiếu, vẫn chưa bao giờ dùng qua lệnh bài thái thượng trưởng lão này lần nào.
Phi Tiểu Nhã giang tay bụm chặt gò má, vụng trộm nhìn Thang Phi Tiếu xấu hổ hỏi.
Thang Phi Tiếu chậm rãi lắc đầu.
Trầm mặc thật lâu, Phi Tiểu Nhã mới nói khẽ:
- Việc này... Ta muốn suy nghĩ kỹ một chút.
- Có muốn thuộc hạ đi chuẩn bị một chút hay không?
Thang Phi Tiếu cẩn thận hỏi thăm, bộ dáng đoan chính như một thuộc cấp tốt.
- Điều này... Điều này còn cần chuẩn bị cái gì sao?
Phi Tiểu Nhã cảm thấy trong đầu hỗn loạn, toàn thân nóng hổi, xấu hổ không thôi.
- Đương nhiên phải chuẩn bị.
Thang Phi Tiếu cười hắc hắc.
- Muốn đặt bẫy Phong thiếu, cũng không phải là chuyện đơn giản. Phong thiếu, tâm tính kiên định, chỉ dùng mỹ sắc để mê hoặc hắn sợ rằng không được, cho nên phải có hỗ trợ.
Tiếu thúc hung dữ nói:
- Chuyện này phải chuẩn bị dược tề thật nặng mới được, thể chất Phong thiếu đặc thù, không đủ nặng sẽ không có tác dụng.
- Vậy ngươi... Đi chuẩn bị đi, chờ ta... Cân nhắc một chút rồi nói sau.
Phi Tiểu Nhã không dám thảo luận tiếp, liền khoát khoát tay, cho Thang Phi Tiếu cùng Đoạn Thất Xích lui ra.
Đi ra bên ngoài, Thang Phi Tiếu cười hắc hắc không ngừng, cười đến mức Đoạn Thất Xích nổi gai ốc, lại nghe Thang Phi Tiếu thấp giọng nói:
- Phong thiếu ah Phong thiếu, xem ra lão Thang ta sẽ biến ngươi thành nam nhân rồi, nếm thử tư vị trong đó, ta không tin ngươi còn có thể coi thường sắc đẹp! Hừ hừ, luôn ngươi luôn bảo ta háo sắc, chờ đến lúc ngươi đi chung đường với ta, ta muốn xem người còn không biết xấu hổ bảo ta háo sắc nữa không.
Đoạn Thất Xích nghe vậy da đầu run lên.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng khác, Bạch Tiểu Lại cùng Mạc Lưu Tô đang ngồi chung, Lại tỷ ngồi ở vị trí đầu não, Mạc Lưu Tô ngồi ở dưới tay. Tuy hai năm trước nhị nữ đã tiếp xúc qua, nhưng tình huống hai năm sau có chút không giống, ít nhất, hai năm trước Mạc Lưu Tô không như bây giờ, ngồi ở dưới mà cảm xúc rất bất an, không dám uống cả nước trà, che dấu khẩn trương trong lòng mình.
Bạch Tiểu Lại uống một ngụm trà, nói:
- Lưu Tô nha đầu, khổ cực ngươi rồi, từ xa đưa trà tới đây.
- Không khổ cực, Bạch tỷ tỷ khách khí, nếu như tỷ tỷ thích uống, về sau Lưu Tô mỗi ngày sẽ đưa đến.
Mạc Lưu Tô cúi đầu, kiên trì nói ra ba chữ Bạch tỷ tỷ ra khỏi miệng.
Bạch Tiểu Lại mỉm cười:
- Tốt, nhưng cũng không cần phiền toái như vậy, ngày sau ngươi cứ đi tới đây, ở đây có trà, tỷ tỷ cũng có chút tay nghề pha trà, chúng ta có thể cùng tâm sự với nhau.
Mạc Lưu Tô nghe vậy, cảm thấy cảm động, gật đầu nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
Nàng thế nào không biết, những lời này của Bạch Tiểu Lại chẳng khác nào cho phép nàng có thể có cớ đến Yên Liễu Các thường xuyên, trong nội tâm làm sao không cảm kích chứ?
- Sớm muộn gì cũng là người một nhà, không cần khách khí.
Bạch Tiểu Lại khẽ cười nói, những lời này ra miệng, Mạc Lưu Tô càng thêm bất an.
Lại tỷ cũng không định làm gì nàng, tâm tư của Mạc Lưu Tô Phi Tiểu Nhã cũng nhìn ra được, làm sao nàng không biết chứ? Trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói:
- A Phong này, cũng không phải không hiểu lòng người, mà hắn quá hiểu lòng người, chỉ cần nhìn sắc mặt, hắn đã có thể đoán được tâm tư của người khác, cho nên không dám biểu hiện gì với ngươi, đều này có chút không công bằng với ngươi.
Mạc Lưu Tô vội vàng khoát tay:
- Bạch tỷ tỷ ngàn vạn đừng nói như vậy, Lưu Tô không muốn cái gì, chỉ cần... Chỉ cần có thể được thường xuyên nhìn thấy sư đệ là được rồi.
Tuy nói như vậy, nhưng trong mắt Mạc Lưu Tô vẫn xẹt qua một tia cô đơn.
Nàng cũng là người, nàng cũng có khát vọng đạt được hạnh phúc của mình, nàng yêu cầu cũng không cao, chỉ cần có thể được ở bên cạnh nam nhân mà mình yêu thương là được rồi, trong lòng hắn, không cần chiếm vị trí quá lớn, chỉ cần thời điểm nam nhân này gặp khó khắn, thời điểm bị thương, có thể nhớ tới nàng, nàng đã cảm thấy mỹ mãn.
Có thể coi đây là một chút yêu cầu, nếu là trước kia cũng là một hi vọng xa vời, chẳng những trước kia, hiện tại cũng là hy vọng xa vời.
Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng giữ chặt tay Mạc Lưu Tô, ôn nhu nói:
- Ngươi yên tâm, nếu lúc trước, Lại tỷ cũng không dám đảm bảo với ngươi cái gì, nhưng hiện tại...
Lời nói đến đây, Bạch Tiểu Lại cười cười:
- Tỷ tỷ cam đoan với ngươi, cái nhà này, tuyệt đối có chỗ của ngươi.
Mạc Lưu Tô ngẩng đầu nhìn nàng, đôi má đỏ hồng, tuy ánh mắt ngượng ngùng, nhưng đã có thêm một tia kiên định, trên mặt lộ ra một tia chờ mong, vành mắt đỏ lên, nức nở nói:
- Tỷ tỷ...
Bạch Tiểu Lại vỗ vỗ tay nàng:
- Ngoan, đừng khóc. Ngươi đối tốt với A Phong, hai năm trước ta đã nhìn thấy, thời gian hai năm đủ để khảo nghiệm tình cảm con người, ngươi có thể không cần hồi báo không cần yêu cầu gì cũng muốn được ở bên cạnh hắn, nếu hắn dám cự tuyệt ngươi, chẳng phải là mắt hắn bị mù rồi sao?
- Là Lưu Tô ích kỷ.
Mạc Lưu Tô nhẹ giọng tự trách nói.
- Chỉ để ý đến yêu thích của mình, không để ý cảm thủ của hắn, cho tới nay còn gây thêm không ít phiền toái cho hắn.
- Nha đầu ngốc.
Bạch Tiểu Lại đau lòng nhìn nàng.
- Trước kia A Phong không thân cận với ngươi, là bởi vì không dám, sợ làm ngươi bị thương, ngươi cho rằng hắn không có cảm giác với ngươi sao? Hắn là nam nhân rất mẫn cảm, ai tốt với hắn, hắn cũng nhìn ra. Vẫn câu nói kia, nếu là lúc trước, tỷ tỷ không cam đoan điều gì với ngươi. Nhưng hiện tại... Hắn đã tiếp nhận một nữ nhân khác ngoài tỷ tỷ, như vậy sẽ có thể tiếp nhận người thứ hai. Hắn có thể cho Phi Tiểu Nhã công đạo, vì sao không thể cho ngươi? Nếu đã có tiền lệ, quan niệm vốn có trong lòng hắn đã cải biến.
Mạc Lưu Tô nghe được, đã minh bạch, minh bạch vì sao mình lại vô duyên vô cớ vui vẻ như vậy.
Lần này Đường Phong trở lại, mang Bạch Tiểu Lại về tự nhiên không đáng trách, nhưng đột nhiên nhiều thêm một Phi Tiểu Nhã, chẳng những Mạc Lưu Tô chẳng không buồn bực tức giận chút nào, ngược lại trong nội tâm rất vui vẻ.
Mấy ngày nay nàng không biết mình vui vẻ vì điều gì, còn tưởng là do sư đệ trở về. Hiện tại nghĩ lại, đó chỉ là một phần của nguyên nhân mà thôi, nguyên nhân lớn nhất là vì sư đệ đã mở lòng để tiếp nhận một nữ nhân khác, tạo ra một tiền lệ mới.
Cũng theo lời Bạch Tiểu Lại đã nói, có lần thứ nhất, tự nhiên sẽ lần thứ hai, quan niệm trong lòng đã phá bỏ, không còn cần thiết để tiếp tục duy trì.
Nguyên lai, đây chính là nguyên nhân mình vui mừng nhất!
- Hơn nữa, nữ nhân trọng yếu nhất chính là danh tiết, hai năm trước, ngươi trên Nguyệt Hiên Thai, đối mặt với mấy ngàn người tự nhận mình là thê tử của Đường Phong, cho dù hắn không muốn nhận cũng không được.
Nhớ tới việc này, Mạc Lưu Tô liền hoảng hốt. Hai năm trước thiếu môn chủ Cự Kiếm Môn dẫn người đến Thiên Tú, môn hạ đệ tử phát sinh xung đột, luận bàn tỷ thí, vào thời khắc mình nguy nan Phong sư đệ nghĩ cách cứu viện, để cho hắn có thân phận để tham gia luận bàn, mình đã phải dùng hạ sách này.
Nhưng mà, lời đã nói ra, giống như bát nước đổ đi, lúc ấy ở trước mặt mấy ngàn người mình đã nói mình là lão bà của Đường Phong, nếu sau này không được ở cùng hắn, nàng phải làm thế nào? Đối với nữ nhân mà nói, một khi liên quan đến danh tiết, tiểu sự cũng biến thành đại sự.
Bạch Tiểu Lại an ủi nàng nói:
- Hơn nữa, không phải trong nội tâm A Phong không phải không có ngươi, chỉ là hắn không dám đối mặt, không muốn thừa nhận.
Vừa nói, Bạch Tiểu Lại lấy ra một cái hộp ngọc, chậm rãi đặt trước mặt Mạc Lưu Tô, nói:
- Thứ này, là lần này A Phong đi ra ngoài vô tình hái được, hắn không dám giao cho ngươi, cho nên nhờ ta chuyển lại dùm.
Bàn tay Mạc Lưu Tô run rẩy, nhẹ nhàng cầm hộp ngọc trong tay, bàn tay bắt đầu lạnh buốt, nhưng trong lòng cảm thấy rất ấm áp, thấp giọng nói:
- Đa tạ tỷ tỷ.
- Mở ra nhìn xem là cái gì.
Bạch Tiểu Lại đương nhiên biết rõ bên trong có gì, tối hôm qua khi Đường Phong giao cái hộp này đã nói qua. Đồ vật trong chỉ có thể cho Mạc Lưu Tô phục dụng, hiệu quả mới có thể phát huy đến mức lớn nhất, những người khác không được. Hơn nữa Đường Phong cũng dặn dò, thứ này không được lưu lại, tốt nhất khi giao phải cho nàng ăn luôn, hắn còn sợ vị sư tỷ của mình không nỡ ăn, một mực giữ lại, nếu làm vậy thì quá lãng phí.
Mở hộp ngọc, bên trong xuất hiện quả nhỏ giống như trứng chim cút, toàn thân trong suốt như ngọc, trắng như tuyết, trái cây xinh đẹp đến cực điểm, đưa mắt nhìn, thậm chí có thể nhìn thấy chất lỏng dưới da trái cây đang lưu chuyển, hương thơm ngọt ngào.
- Đây là... Đoạt Thiên Tái Sinh Quả?
Mạc Lưu Tô khinh hô thành tiếng, khuôn mặt xinh đẹp biến sắc.
- Muội muội ngươi có thể nhận ra thứ này, kiến thức thật uyên bác.
Trong mắt Bạch Tiểu Lại hiện ra một tia dị sắc, không khỏi tán thưởng một tiếng, bởi vì ngay cả nàng, thân là thiếu thành chủ Bạch Đế thành kiến thức rộng rãi, nhưng nếu không phải Đường Phong nói cho nàng nghe, nàng cũng không biết quả trái cây này là thứ gì.
- Ân, Lưu Tô không thích tu luyện, chỉ có hứng thú với luyện dược, cho nên đọc không ít sách vở về dược liệu, từng nhìn thấy nó trong một quyển sách, bất quá trong sách nói, Đoạt Thiên Tái Sinh Quả sinh trưởng tại địa phương có linh khí cực kỳ nồng đậm, sớm đã tuyệt tích tại hậu thế, không ngờ sư đệ lại tìm được một quả...
Nói xong nói xong sắc mặt lộ ra một tia lo lắng, nói:
- Chỉ sợ hắn đã gặp phải nguy hiểm a? Phàm là chung quanh thiên tài địa bảo, nhất định sẽ có linh thú hung mãnh thủ hộ.
Bạch Tiểu Lại nhẹ nhàng cười nói:
- A Phong nói thứ này là tiện tay hái xuống, không gặp chút nguy hiểm gì.
Đương nhiên Mạc Lưu Tô sẽ không tin tưởng, tuy thực tế chính là như vậy, nhưng trong nội tâm Mạc Lưu Tô, nhất định Đường Phong sợ mình lo lắng, cho nên mới nói như vậy. Nói không chừng... Vì hái trái cây này, Phong sư đệ đã đại chiến với linh thú bảo vệ một trận, không chừng còn bị thương.
Nghĩ tới đây, Mạc Lưu Tô yêu thương không dứt, vội vàng đem Đoạt Thiên Tái Sinh Quả cất vào trong hộp, đưa trở về, nói:
- Tỷ tỷ, trái cây này quá quý trọng, Lưu Tô không thể nhận. Ngươi mang về cho Phong sư đệ đi, nghe đồn Đoạt Thiên Tái Sinh Quả có công dụng xương trắng sinh thịt, người chết sống lại, hắn bôn ba khắp nơi, có thể sẽ gặp nguy hiểm, nếu có trái cây này phòng thân, cho dù bị thương cũng sẽ hồi phục rất nhanh.
Bạch Tiểu Lại lắc đầu nói:
- A Phong quả nhiên quá hiểu ngươi, hắn biết ngươi sẽ cự tuyệt.
Sắc mặt Mạc Lưu Tô đỏ lên, trong lòng mừng rỡ không thôi.
- Bất quá A Phong cũng nói, tuy thứ này quý trọng, nhưng phải cho ngươi phục dụng. Đoạt Thiên Tái Sinh Quả xác thực có công dụng chữa thương, còn có thể gia tăng tuổi thọ, nhưng dùng nó để chữa thương, chính là đại tài tiểu dụng. Người đã nhận biết Đoạt Thiên Tái Sinh Quả, khẳng định biết rõ nó ẩn chứa sinh cơ khổng lồ, có thể rèn luyện cương tâm Thực Vật hệ, có thể đề thăng cương tâm của ngươi. Ngày sau ngươi luyện dược, bất kể là xác suất thành công hai công hiệu của đan dược, sẽ tăng lên một cấp độ. A Phong cho ngươi thứ này, là trông cậy vào tài luyện dược của ngươi ngày sau sẽ giúp đỡ hắn.
Mạc Lưu Tô cắn môi nói:
- Nếu sư đệ nguyện ý, tùy thời đều có thể đến tìm Lưu Tô luyện dược.
- Cho nên, nhận lấy đi, nếu ngươi không thu, A Phong sẽ trách ta làm việc thất trách a.
Mạc Lưu Tô do dự một lát, lúc này mới cầm lấy hộp ngọc, nắm chặt vào trong tay.
Đây là đồ vật đầu tiên mà hắn tặng cho mình!
- Ngươi ngàn vạn lần đừng giữ lại, A Phong phải bắt ngươi phục dụng ngay tại chỗ, bởi vì mấy ngày nữa hắn sẽ tìm ngươi để luyện dược, lần này hắn mang trở về dược liệu trân quý vô cùng a.
Bạch Tiểu Lại đem lời tối qua của Đường Phong thuật lại.
- Ân.
Mạc Lưu Tô gật đầu nói:
- Sau khi trở về, Lưu Tô sẽ bẩm báo sư phó, khi đó sẽ bế quan phục dụng.
- Như vậy là tốt nhất.
Chính sự đã nói xong, Bạch Tiểu Lại cùng Mạc Lưu Tô tiếp tục trò chuyện. Tính cách nhị nữ ôn nhu, lại nói chuyện về chủ đề là Đường Phong, cho nên khi trò chuyện tiếng cười không dứt, Mạc Lưu Tô hỏi thăm rất nhiều về chuyến đi ra ngoài lần này cua Đường Phong, Bạch Tiểu Lại cũng nói lại rất chi tiết.
Khi hai người trò chuyện về thời điểm trên Nguyệt Hiên Thai hai năm trước, ai cũng cảm thấy xấu hổ, bởi vì lúc ấy Mạc Lưu Tô công bố mình là lão bà của Đường Phong, mà Bạch Tiểu Lại lại nói mình là vợ cả của Đường Phong.
Tại lúc ấy, đây là lí do giải vây mà thôi, nhưng không nghĩ tới, hai năm sau việc này sắp thành sự thật.
Nói chuyện một lúc lâu, Mạc Lưu Tô liền cáo từ, Đoạt Thiên Tái Sinh Quả là đồ mà Đường Phong tặng nàng, hơn nữa linh quả này khó có được, trân quý phi thường, tuy bản thân nàng không nỡ phục dụng, nhưng nàng biết nàng phải mau chóng phục dụng, hóa giải dược hiệu, lợi dụng sinh cơ khổng lồ trong linh quả rèn luyện cương tâm, làm cho cương tâm của bản thân tăng trưởng, lúc này mới có thể đạt được hiệu quả và lợi ích lớn nhất.
Sư đệ muốn nàng luyện dược cho hắn, nàng có thể tiếp tục trì hoãn sao?
Mạc Lưu Tô đi rồi, Bạch Tiểu Lại cũng lộ ra chút mệt nhọc, nàng không phải là người thích suy đoán tâm tư, phỏng đoán tâm cơ người khác, hiện tại ở cùng Đường Phong, hơn nữa nam nhân của mình sẽ không chỉ có một nữ nhân, nàng phải cân đối quan hệ giữa chúng nữ với nhau, chuyện này không thể nghi ngờ là khảo nghiệm năng lực của nàng.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người đang nghỉ ngơi, duy chỉ có cung chủ đại nhân có chuyện trong lòng, trằn trọc, trắng đêm khó ngủ, nghĩ đến chuyện ngượng ngùng, nằm trên giường nhăn nhó bất an, toàn thân nóng bừng.
Ngày thứ hai, Đường Phong dậy sớm, dùng thân phận thái thượng trưởng lão Thiên Tú tông, triệu tập tông chủ cùng với tứ đại trưởng lão đến nghị sự đường.
Lần trước sau sự kiện Cự Kiếm Môn, Thiên Tú tông vì cảm tạ Đường Phong cùng Thang Phi Tiếu hỗ trợ, cố ý chế tạo khối lệnh bài màu vàng giao cho hắn, cũng cho hai người này có thân phận thái thượng trưởng lão, hai người không cần làm chuyện gì Thiên Tú, nhưng quyền lực lại tương đương với các trưởng lão khác, thậm chí cao hơn các trưởng lão khác một bậc, chỉ dưới mỗi tông chủ, đây là vinh dự mà Thiên Tú ban cho Đường Phong cùng Thang Phi Tiếu. Chỉ có điều Đường Phong hay Thang Phi Tiếu, vẫn chưa bao giờ dùng qua lệnh bài thái thượng trưởng lão này lần nào.
Bình luận truyện