Vô Thường

Chương 637: Xung đột



Chiêu đánh lén của người kia còn chưa tới, liền vội vã thu trở về, nếu một chưởng có thể đánh vào người của Đường Phong, thì bàn tay của gã cũng sẽ bị một kiếm của Đường Điêm Điêm đâm thủng.

Đường Phong xoay người. lạnh lùng nhìn gã:

- Người không phạm ta, ta chẳng phạm người!

Đến tận lúc này, hai bên mới nhìn rõ mặt đối phương, sắc mặt của người vừa định đẩy chưởng về phía Đường Phong liền biến đổi, cắn răng nói:

- Đệ tử Đường gia!

Đường Phong dù bận tối mắt vẫn ung dung nhìn gã, khéo miệng cười lạnh nói:

- Đệ tử Chung gia!

Đường Phong đều nhận ra mấy người này. Đó là mấy người thanh niên còn trẻ tuổi của Chung gia. Ánh mắt của những người này nhìn về phía Đường Phong như muốn giết chết hắn.

Bọn họ có bốn người. trong đó chỉ có một người là Thiên Giai thượng phẩm, còn lại ba người đều là Thiên Giai trung phẩm. Ánh mắt Đường Phong nhìn tới bên hông của bọn họ. Bên hông mỗi người đều được giắt một thể tài trên có một chữ “Chung”.

Xem ra. những thành viên tham chiến của Chung gia bị đánh chết, Chung Bố Sở cũng chỉ có thể để những đệ tử này thế thân để ra trận. Như vậy so với đội hình gồm năm người Thiên Giai thượng phẩm trước kia mà nói, đã hoàn toàn khiến Chung gia mất đi ưu thế vốn có của mình. Hiển nhiên, muốn đánh bại những đệ tử này tại cuộc tranh tài trong gia tộc thu được được thẻ bài của họ, cũng không quá khó khăn.

Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đôi bên hận thù. khó có thể nhẫn nhịn! Ân oan của Đường gia và Chung gia cũng đã dây dưa hơn hơn hai mươi năm. Tất cả những người ở đây đều được nghe nói qua. Nhất là đại chiến hai nhà Đường Chung hơn hai tháng trước, tinh thần thiên nguyên quả của Đường gia mất tích, đến nay vẫn chưa có tin tức. Trong một đêm, Chung Linh cốc đã tổn thất vô số đệ tử, trong đó thậm chí còn có cả một vị Linh Giai, cấm địa của gia tộc bị hủy, vô số kỳ trân dị bảo bị mất. Đêm hôm đó bị mọi người coi là một đêm vô cùng nhục nhã!

Có thể nói, đại chiến hơn hai tháng trước của hai nhà Đường Chung, đã biến cục diện trở thành không chết không dừng. Chung Bố Sở và Đường Ngạo đều cho rằng, trong Linh Mạch Chi Địa này có Đường không có Chung, có Chung không có Đường!

Phải nói rằng đệ tử hai nhà đụng độ, mà không sinh ra chút xung đột là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Lúc này, những người đang đứng vây quanh nhìn thấy đệ tử Đường gia và đệ tử Chung gia ở cùng một chỗ. tự nhiên biết là sắp có trò hay nhìn, tinh thần đầy hưng phấn. Có người hiểu chuyện còn rất có lớn mật cao giọng la lên:

- Đường gia, diệt đám súc sinh này, thể hiện uy phong đi!

Chắc người này là người vừa rồi bị đệ tử Chung gia ném ra ngoài, bản thân không dám động tới người của Chung gia, chỉ có thể ở bên cạnh khích động hắn mà thôi.

Nghe được tiếng la, người đệ tự của Chung gia lúc nãy định đánh lén Đường Phong liền liếc mắt nhìn về phía âm thanh vừa phát ra. nhưng căn bản không tìm được ai là người vừa mới la lên.

Người nọ lại không ngốc, nếu sinh ra trong gia tộc nhỏ, tự nhiên sẽ không mang họa tới cho gia tộc của mình, sau khi hô xong liền lủi vào trong đám người.

- Ai vừa kêu. đứng ra đây.

Người đệ tử này không hoảng hốt nói.

Đường Phong cười một tiếng đầy giễu cợt:

- Hiện tại Chung người đã thảm hại đến mức chỉ biết khi dễ đệ tử của gia tộc nhỏ hay sao, Thực là đáng thương. Cái này gọi là phượng hoàng bị nhổ lông không bằng gã a!

Đường Điểm Điểm ở bên cạnh nghe được, che miệng vui sướng cười mãi không thôi.

Người đệ tử này bị Đường Phong mỉa mai, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, ánh mắt nhìn phía Đường Phong càng thêm thù địch. Dù sao bản thân cũng là Thiên Giai thượng phẩm, bản thân mình đã sai sẵn. giờ lại đi so đo với một đệ tử của gia tộc nhỏ thì có thực sự là hơi quá đáng.

Người này tên là Chung Lập, là một đệ tử trẻ tuổi ở hàng thứ nhất, thực lực không tồi. Nhưng trước đây, mấy người đệ tử khác lợi hại hơn. cho nên thành viên đại biểu cho gia tộc xuất chiến tại cuộc tranh tài trong gia tộc tự nhiên là không có phần của hắn. Việc hắn được tham chiến tại cuộc tranh tài trong gia tộc lần này, cũng phải nói là nhờ phúc của Đường Phong.

Trong lòng Chung Lập tức giận, hận không thể đánh Đường Phong chết ngay tại chỗ. Nhưng ở đây không phải là Chung Linh cốc, mà là Bố gia trang.

Có mấy người đệ tử của Bố gia nghe tiếng mà đến, hiện đang đứng ở bên cạnh. Tuy vì thể diện của hai nhà Đường Chung mà không tiện ra mặt thuyết giáo, nhưng nếu thực sự động thủ, khẳng định mấy người đệ tử Bố gia sẽ không bằng quan đứng nhìn.

Chức trách của bọn họ chính là giữ gìn trật tự trong khu giao dịch, không để nảy sinh xung đột.

Trong lòng Chung Lập tức giận, nhưng lại không dám ra tay. Hắn là một Thiên Giai thượng phẩm, bị Đường Phong - một Thiên Giai hạ phẩm làm nhục như vậy, đâu có thể cam tâm? Khóe mắt vừa lúc nhìn yêu bài lộ ra cạnh hông của Đường Phong, ánh mắt Chung Lập liền sáng ngời, mở miệng nói:

- Chỉ bằng vào thực lực của ngươi mà cũng là thành viên tham chiến của Đường gia sao? Ha ha ha, Đường gia quả nhiên không có người tài, mới có thể để một người Thiên Giai hạ phẩm cũng phải tham chiến.

Nói xong, giọng điệu trở lên lạnh như băng, lớn tiếng đe dọa:

- Đừng để ta gặp ngươi trong cuộc tranh tài gia tộc, bằng khhắn nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!

- Ta sẽ đợi!

Đường Phong nhìn về phía hắn gật đầu.

Nghe vậy, đám người đang đứng vây quanh xem không khỏi thổn thức tản ra. Chung Lập trở mình nói như vậy, hiển nhiên là tìm cho mình một bậc thang để đi xuống. Tất nhiên, hiện tại mọi người đều hiểu rằng đệ tử hai nhà sẽ không đánh nhau, nên không khỏi có chút thất vọng.

- Đường gia, trong cuộc tranh tài hãy đánh cho hắn thành đầu heo đi!

Lại có một tiếng kêu truyền đến từ trong đám người.

- Được.

Vẻ mặt Đường Phong rất nghiêm túc, gật đầu:

- Đến lúc đó còn thỉnh chư vị chứng kiến, chớ bỏ lờ trò hay!

- Ai vừa hét đấy, ai vừa hét?

Chung Lập thẹn quá hóa giận, bị một người Thiên Giai hạ phẩm làm nhục còn chưa tính, dù sao người ta cũng là Thiên Giai, nhưng ngay cả một đệ tử của gia tộc nhỏ cũng thuận thế khi dễ trèo lên đầu hắn, thì thật sự không thể nhịn được nữa. Đáng tiếc căn bản là hắn không tìm ra được người nào vừa kêu trong đám người đó.

Đường Phong và Chung Lập cùng đôi co ở đây, nhưng cuối cùng khổ nhất vẫn là ông chủ bán la ngọc thạch. Đại hán râu dài thoạt nhìn tuy rằng có khí thế bất phàm, nhưng dù sao thật sự cũng không có bản lĩnh gì, hắn ta ngồi trước một đống đá, nơm nớp lo sợ, chỉ ước gì Đường Phong cùng Chung Lập cút đi càng xa càng tốt.

- Ta nhớ kỹ ngươi.

Chung Lập quá... Oán hận quay đầu nhìn Đường Phong.

Đường Phong cười nói:

- Cách đây không lâu, lão thất phu Chung Sơn cũng đã nói với Đường mỗ những lời này, mấy tháng sau thì buhắny rời khỏi nhân gian, chỉ sợ huynh đài sẽ là người kế tiếp.

Nhất thời, sắc mặt Chung Lập trở nên tái mét. Trong gia tộc tổn thất một vị Cao thủ Linh Giai, điều này đối với bất cứ kẻ nào mà nói đều không thể tiếp thu được.

Oán hận địa nhìn Đường Phong một lát, chắn chắn với tài ăn nói của Chung Lập thực sự không thể chiếm được tiên nghi nào đối với Đường Phong, có nói gì đi nữa, kẻ có hại cũng vân là mình, chỉ có thể cố nén lửa giận.

Quay đầu lại, Chung Lập nhìn Đại hán râu dài đại hán nói:

- Những tảng đá của ngươi, ta mua toàn bộ, đỡ mất công ngươi ngồi ở chỗ này hứng gió phơi sương, cực khổ bán hàng.

Đại hán râu dài nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, mở miệng nói:

- Muốn mua toàn bộ sao?

- Mua toàn bộ!

Chung Lập bình tĩnh nói.

Đại hán râu dài vui vẻ lại gần Chung Lập tính toán:

- La ngọc thạch một vạn lượng một khối, nơi này có...

Không đợi ông nói xong, Chung Lập lấy từ trong người ra một chồng ngân phiếu, đặt ở trước mặt đại hán râu dài:

- Chỗ này có mười vạn lượng, đủ để ngươi mua được một ít đan dược.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện