Vô Thường

Chương 803: Người hay ma quái?



Hơn nữa, đây là Vạn Ma Quật a! Nàng tiến vào đây bằng cách nào?

Đường Phong còn chưa trả lời, Linh Khiếp Nhan lạnh lùng nhìn Trang Tú Tú nói:

- Ngươi câm miệng! Ta cùng Phong ca ca nói chuyện, ngươi xen vào làm gì!

Mồ hôi lạnh trên trán Đường Phong ứa ra. Xong, xem ra sau khi nha đầu thôn phệ kiếm linh của Âu Dương Vũ , đã có tính cách bá đạo.

- Ngươi...

Trang Tú Tú cũng không phải đèn cạn dầu, vừa nói một chữ, thân hình Linh Khiếp Nhan đã biến mất, xuất hiện sau lưng Trang Tú Tú.

Đường Phong kinh hãi, vội vàng hô:

- Nha đầu!

Linh Khiếp Nhan cười ngọt ngào với Đường Phong, một tay nắm ở vòng eo Trang Tú Tú, một tay đặt trên mặt Trang Tú Tú, nói nhỏ vào tai nàng:

- Đây là hồn phách hóa thân phải không? Tiểu cô nương, một câu ta sẽ không nói hai lần, lần sau ta và Phong ca ca nói chuyện hy vọng cô đừng nên mở miệng, bằng không sẽ làm người ta mất hứng, nói không chừng sẽ lưu lại chút kỷ niệm trên hồn phách của ngươi.

Trang Tú Tú tức giận toàn thân phát run, nhưng vẫn không dám có bất cứ động tác nào, nàng nhìn thấy móng tay trên hai bàn tay trắng nõn xinh đẹp vừa lóe lên hàn quang, nếu thật sự chọc giận nàng, chỉ sợ nàng sẽ thật sự ra tay với mình.

Lần này thảm!

Đường Phong khóc không ra nước mắt, Linh Khiếp Nhan chẳng những có tính tình bá đạo, còn am hiểu tinh túy của độc ác. Sau khi trở về nhất định phải tìm Âu Dương Vũ tính sổ, một tiểu nha đầu tốt như vậy, sau khi thôn phệ kiếm linh của hắn thì tính tình đại biến.

Nhưng lần này tiểu nha đầu thôn phệ tinh hồn tốn thời gian rất dài a, lần thứ nhất thôn phệ chỉ mất một hai tháng, lần thứ hai dùng hơn một năm. Bây giờ chỉ còn thiếu mỗi Vũ Mị, nha đầu sẽ khôi phục lại trạng thái toàn thịnh, nhớ tới Vũ Mị, Đường Phong lại nhớ tới Thi Thi, không biết nữ nhân này hiện giờ đang ở nơi nào?

Thật vất vả mới kéo được Linh Khiếp Nhan và từ người Trang Tú Tú ra, đầu Đường Phong hiện giờ to như cái đấu. Trước kia nha đầu không có bộ dạng này, trước kia là tiểu cô nương, nàng muốn làm gì Đường Phong cũng không cấm kỵ, nhưng bây giờ nàng biến thành một đại cô nương, muốn dáng người có dáng người, muốn dung mạo có dung mạo, nếu ngày sau vẫn ở trong cương tâm của mình, chỉ sợ mình có nhiều bất tiện.

Nói thí dụ như cùng Lại tỷ các nàng...

Để ngừa nhị nữ xung đột, Đường Phong vội vàng chuyển hướng chủ đề, hỏi thăm làm cách nào mà Linh Khiếp Nhan có thể tiến vào đây, Đường Phong nhớ rõ tinh hồn của nàng không thể rời xa Bất Phôi Giáp hoặc cương tâm của mình, trừ phi có thân thể phụ thể.

Nha đầu giải thích một phen, lúc này mới giải thích nghi hoặc trong lòng Đường Phong.

Vừa rồi ba người Đường Phong vừa chân trước tiến vào nơi này, chân sau là nàng đã tỉnh lại, cả người Đường Phong nằm ở trong thạch quan, làm nàng kêu gọi thế nào cũng không được đáp lại, Linh Khiếp Nhan có chút thất kinh, trong cơ thể Đường Phong tìm kiếm cả buổi, nhưng không cách nào tìm ra được hồn phách của hắn. Sau khi nghi hoặc liền chạy ra xem, kết quả nhìn thấy ánh sáng màu đỏ yêu dị.

Linh Khiếp Nhan vốn là hóa thân tinh hồn, tự nhiên có thể thông qua ánh sáng màu đỏ tới đây. Về phần tại sao nàng hiện giờ có thể ly khai Bất Phôi Giáp, cũng là bởi vì cường độ tinh hồn gia tăng thật lớn.

Đường Phong cũng đem mục đích đến đây nói cho Linh Khiếp Nhan.

- Nguyên lai là muốn rèn luyện cường độ hồn phách, biện pháp này quả thật không tệ.

Nha đầu nghe liền gật đầu.

- Chúng ta muốn đi tìm ma quái luyện tập, thì ngươi xuất hiện.

Đường Phong nhìn nàng như bây giờ có chút không quen, cũng có thể hơn một năm không gặp, trong nội tâm có chút chờ mong.

- Cái gì ma quái?

Linh Khiếp Nhan đã nổi hiếu kỳ lên, Đường Phong đem hình dáng của tên ma quái trước đây tả cho nàng nghe, nha đầu nghe như lọt vào trong sương mù, bởi vì lấy kiến thức uyên bác của nàng cũng chưa từng nghe nói đến tồn tại như vậy.

- Đi tìm một hỏi sẽ minh bạch, bây giờ nói cũng không rõ ràng.

Đường Phong đề nghị, vừa đi chưa được mấy bước, lại quay đầu nhìn lại Trang Tú Tú hỏi:

- Này Tú Tú, Trang Vô Lượng bị thương trở về, có thể làm gì thân thể của chúng ta không?

Đường Phong lo lắng tên tiểu nhân như Trang Vô Lượng sẽ thừa cơ phá hư thạch quan, hủy diệt thân thể của mình.

Trang Tú Tú trốn ở sau lưng Đường Phong, sợ hãi dò xét một cái, Linh Khiếp Nhan đã để lại trong lòng của nàng một bóng mờ, lúc này mới nói khẽ:

- Thạch quan không thể dùng sức người mà phá hủy được, Trang Vô Lượng lại bị trọng thương, cho nên chúng ta rất an toàn.

Có được đáp án này, Đường Phong yên tâm không ít.

Vì để cho Linh Khiếp Nhan minh bạch ma quái là cái dạng gì, ba người phí một phen công phu tìm kiếm, đây là nơi dã ngoại hoang vu, ít ai lui tới nên không thể tìm thấy bóng dáng của ma quái.

Đi một lúc lâu mà vẫn không có thu hoạch được gì, Linh Khiếp Nhan thân mật kéo cánh tay Đường Phong đi song song với hắn, Trang Tú Tú đi theo phía sau hai người, giống như con ghẻ ký sinh, trong nội tâm rất ủy khuất và xấu hổ.

Tại sao lại có một nữ nhân ngang ngược không biết từ đâu nhảy ra như vậy chứ? Trang Tú Tú nghĩ muốn nổ tung đầu cũng không ra.

- Nha đầu, ngươi không biết bộ dạng của chúng ta lúc này vào buổi trưa rất nóng không?

Cái nhìn của Đường Phong đối với Linh Khiếp Nhan chỉ dừng lại ở giai đoạn một tiểu cô nương, kết quả hiện tại bị nàng kéo tay, cánh tay khẽ động một chút, cùi chỏ liền đụng đến một thứ mềm mại co dãn, rất không quen.

Nếu là chúng nữ, Đường Phong được tiện nghi sẽ chiếm tiện nghi, nhưng đối với Linh Khiếp Nhan thì hắn luôn có cảm giác tội ác, nàng chỉ là tiểu cô nương a, đột nhiên biến thành đại cô nương, làm sao hắn kịp tiếp nhận chứ?

- Không phải ngươi luôn thích chúng nữ làm như vậy sao?

Linh Khiếp Nhan không có buông tay, ngược lại còn ôm chặc hơn.

- Hay là...

Sắc mặt Linh Khiếp Nhan trở nên băng lãnh, nhìn ra phía sau.

- Chẳng lẽ Phong ca ca muốn nữ nhân kia ôm ngươi.

- Không phải như vậy, ta là một nam nhân chính trực thì làm sao có cách nghĩ như vậy chứ.

Đường Phong chém đinh chặt sắt phủ nhận.

- Trong lòng ngươi dám nghĩ như vậy, ta sẽ giết nàng! Đừng cho rằng ta không biết, thời điểm trước kia ngươi và nàng tình chàng ý thiếp, toàn bộ ta đều nhìn thấy.

Linh Khiếp Nhan nghiến răng nghiến lợi uy hiếp.

- Ồ, phía trước có động tĩnh!

Lỗ tai Đường Phong khẽ động, vội vàng chuyển chủ đề, tuy hắn vẫn đang đi đường, nhưng thần thức đã bao trùm phạm vi mười dặm xung quanh, trong phạm vi mười dặm có bất kỳ gió thổi cỏ lay đều không thoát khỏi tra xét của hắn.

Phía trước xác thực có động tĩnh, cũng không phải Đường Phong kiếm cớ. Trong cảm giác của thần thức, có bảy tám cổ cương khí chấn động từ bên kia truyền đến, cẩn thận lắng nghe, có thể nghe thấy một ít tiếp đao kiếm đụng nhau.

Lực lượng tinh hồn của Linh Khiếp Nhan cường đại, chỉ giương mắt nhìn một cái, liền chắc chắc nói:

- Có hai người bị vây công, đối thủ có sáu người, hai người này chống đỡ được không bao lâu.

- Là ma quái.

Đường Phong nhắc lại.

- Đi xem náo nhiệt.

Vừa dứt lời, liền cùng Linh Khiếp Nhan và tiến tới, trong lòng Trang Tú Tú buồn bực đuổi theo, thần thức của nàng không bằng Đường Phong và cường đại như Linh Khiếp Nhan, cho nên cái gì cũng không phát giác.

Không lâu sau, ba người đã đến nơi, phóng nhãn nhìn quanh, chỉ thấy một khoảng sân bãi không xa có bảy tám ma quái có diện mạo dữ tợn đánh nhau, có hai ma quái bị bao vây lúc này nỏ mạnh hết đà, cố sức chống đỡ, không hề có lực hoàn thủ.

Sáu ma quái còn lại hình như kiêng kỵ cái gì đó, không dám hạ tử thủ với bọn họ, một đao một kiếm đánh cẩn thận đến cực điểm, hy vọng từ từ tiêu hao chết bọn họ.

Thời điểm bọn người Đường Phong đến quan sát không tới mười tức thời gian, hai ma quái chính giữa bị vây công liền thụ vài đạo kiếm thương, máu chảy không ngớt.

- Đó chính là ma quái, nhìn rõ ràng chưa?

Đường Phong chỉ về phía trước nói với Linh Khiếp Nhan.

Linh Khiếp Nhan nghiêm túc nhìn, đột nhiên che miệng cười không ngừng, cười run rẩy hết cả người.

- Có chuyện gì sao?

Đường Phong thấy nàng cười liền phiền muộn, ngay cả Trang Tú Tú cũng mê man nhìn Linh Khiếp Nhan.

Thật lâu, Linh Khiếp Nhan mới ngưng cười, chỉ vào phía trước nói:

- Phong ca ca, ngươi nói những thứ này là ma quái?

- Đúng vậy a, ngươi nhìn diện mạo của chúng xem, cái răng nanh kia, đúng là làm cho người ta sợ hãi, thiếu gia còn chưa thấy qua cái gì xấu như vậy cả.

Đường Phong miêu tả một chút.

- Ồ? Ma quái cũng có phân chia nam nữ, hai tên bị vây công kia, chính là một nam một nữ, nam cao lớn một chút, nữ nhỏ hơn một chút.

- Phong ca ca có bị sốt không?

Sắc mặt Linh Khiếp Nhan nghiêm chỉnh, duỗi bản tay trắng nõn đặt lên trán của Đường Phong.

Đường Phong nghiêng đầu qua một bên:

- Đây là hồn phách hóa thân, cũng không phải thân thể, sờ cái gì? Lại nói, dù là ta nhìn lầm, chẳng lẽ Tú Tú cũng nhìn lầm sao? Nhiều đệ tử Trang gia nhìn lầm như vậy sao?

Trang Tú Tú ở bên cạnh gật đầu.

Linh Khiếp Nhan nheo nheo mắt, giống như con mèo nhỏ đánh giá Đường Phong, nghiêm túc nói:

- Phong ca ca, ta nhìn thấy, chính là người! Không phải là ma quái như ngươi nói a.

- Cái gì?

Đường Phong ngạc nhiên.

- Tất cả đều là người! Sáu người vây công hai người, Phong ca ca ngươi nói không sai, bị vây công xác thực là một nam một nữ, nữ nhân kia rất xinh đẹp a.

Xinh đẹp. . . Đường Phong đưa mắt nhìn lại, như nhưng không cách nào liên hệ một khuôn mặt xanh nanh vàng có quan hệ gì với hai chữ xinh đẹp.

- Chỉ sợ, các ngươi nhìn thấy là ảo giác!

Linh Khiếp Nhan phán đoán nói.

- Ta không biết các ngươi dùng phương pháp gì tiến vào đây, nhưng có lẽ loại phương pháp này tác động lên hai mắt các ngươi, làm cho những gì mà các ngươi nhìn thấy không phải là chân thật. Mà ta. . . Là trực tiếp tiến vào, không sử dụng phương pháp của các ngươi, cho nên ta có thể thấy rõ ràng.

Linh Khiếp Nhan không cần lừa gạt mình, nàng nói người kia đều là người, vậy chính là người!

Nếu thật sự là như vậy, chỉ có thể nói rõ trận pháp trong thạch quan có huyền cơ, có thể làm cho hồn phách xuất khiếu, còn có ẩn chứa một ít mê hoặc.

Tại sao lại làm thế? Nơi lịch lãm rèn luyện của Trang gia che giấu bí mật? Đường Phong không rõ ràng cho lắm.

Đường Phong không rõ, Trang Tú Tú càng mê mang, nàng đã tới đây rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói những ma quái kia chính là người.

- Đem địa điểm nói ra, tha các ngươi khỏi chết, nếu không hôm nay sẽ cho các ngươi đồng mệnh uyên ương!

Đang lúc Đường Phong đang trầm tư, bên kia đột nhiên truyền đến một tiếng nói u ám.

Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong chiến trường, thấy hai người ma quái bị vây công, hai người càng lúc càng khó khăn, khó chống đỡ nổi, dù thực lực hai người không tệ, nhưng đối phương ỷ vào người đông thế mạnh, không có liều mạng, không ngừng tạo ra vết thương nhỏ cho bọn họ, một kích đắc thủ, không để cho bọn họ có cơ hội phản kích và rút lui, đánh đến bây giờ, trên người một nam một nữ tràn ngập máu tươi, máu tươi chảy đầm đìa, bước chân nam nhân phù phiếm, thất tha thất thểu, hiển nhiên đã đến lúc nỏ mạnh hết đà.

- Si tâm vọng tưởng!

Nam nhân cố gắng ngăn cản một chiêu.

- Dù hôm nay hai phu thê chúng ta chết, cũng không để các ngươi thực hiện được!

- Tại sao phải khổ như vậy? Ngươi nói địa điểm ra, ta thả các ngươi rời đi, tất cả đều vui vẻ, đừng nên rượu mời không uống thích uống rượu phạt chứ.

- Ha ha ha!

Nam nhân cười to thê lương.

- Giết hài nhi của ta, ta với Tiểu Trọng Môn đã kết thành mối thù bất cộng đái thiên! Muốn ta nói ra, chết tâm này đi! Hai phu thê ta đã giết mười tên đệ tử của các ngươi, cũng xem như đã tự tay báo thù, chỉ tiếc cho hài nhi của ta, nó mới chín tuổi thôi.

- Sở Hoài Thiên, ngươi nên hiểu, ngươi chết không quan trọng, nếu phu nhân của ngươi rơi vào trong tay của chúng ta, ngươi nghĩ xem nàng sẽ có kết cục gì?

Tên nói chuyện lúc trước đe dọa.

Sở Hoài Thiên biến sắc, nữ tử bên cạnh hắn hoa dung thất sắc, hai phu thê nhìn nhau, trong lòng xuất hiện một cảm giác gọi là tuyệt vọng.

- Nguyệt Nhi, ngươi đi trước, ta sẽ theo sau!

Sở Hoài Thiên trầm giọng nói.

Nữ tử bên cạnh gật đầu, xoay lợi kiếm trên tay, bức lui một địch nhân, sau đó đâm vào cổ mình.

- Cứu người!

Nghe đến bây giờ, Đường Phong đã hiểu ra một chút, trước mặt là bảy tám tên có diện mục dữ tợn a. . . Người dù có chút đáng sợ, dù hai người trước mắt có tao ngộ đáng thương, nhưng hành hiệp trượng nghĩa không phải bổn phận của Đường Phong, hắn tới nơi này chỉ để rèn luyện hồn phách mà thôi, cho nên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào.

Đường Phong nói xong, người còn chưa động, bên cạnh có một bóng trắng lao ra, tốc độ nhanh vô cùng, trong chớp mắt liền đã xuất hiện trong chiến trường, thò tay ra, nắm lấy lợi kiếm trên cổ nữ tử kia.

Linh Khiếp Nhan đột nhiên xuất hiện, làm cho tất cả mọi người sững sờ, một nữ tử có gương mặt như tranh vẽ một đầu tóc bạc tung bay, khuôn mặt băng hàn, giống như một tòa băng sơn tuyên cổ bất hóa, làm cho tất cả mọi người nhịn không được rùng mình một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện