Vô Thường
Chương 811: Nhất mạch linh nhũ
Cơ hội tốt, tiến vào!
Hai mắt Sở Hoài Thiên tỏa sáng, vội vàng nói một tiếng, cùng phu nhân cấp tốc lao về phía trước, Đường Phong cùng Trang Tú Tú theo sát phía sau.
Bốn người nhảy vào trong nước, giữa không trung gập thân lại, bay thẳng vào trung tâm vị trí vòng xoáy.
Từ bên ngoài nhìn lại, vòng xoáy xoay tròn với tốc độ cực nhanh, uy hiếp rất lớn, nhưng khi tiến vào trung tâm vòng xoáy, lại phát hiện ở đây rất an toàn, thậm chí một giọt nước sông cũng không có.
Phạm vi trung tâm vòng xoáy, hoàn toàn là khu vực chân không.
Thân thể cấp tốc hạ xuống, Đường Phong không khỏi sợ hãi thán phục chiều sâu của dòng sông. Hạ gần trăm trượng, Đường Phong có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh nhỏ bé yêu ớt đang nhảy múa, mái tóc bạc trên đầu như tinh linh đang nhảy múa, làm cho nước sông xoay tròn, mở một thông đạo an toàn cho mọi người.
Nha đầu kia bây giờ nhìn rất mê người! Đường Phong nghĩ thầm.
Sau khi phu thê Sở Hoài Thiên hạ xuống đáy sông, liền chui vào một cửa động, lập tức biến mất, Trang Tú Tú cũng như thế, trước khi Đường Phong đi vào liền nắm lấy vòng eo Linh Khiếp Nhan, mang theo nàng triển khai bộ pháp đuổi theo.
Khi xuống đáy sông, Linh Khiếp Nhan liền phát hiện, hơn nữa phát hiện vị trí chế tạo vòng xoáy rất xảo diệu, trong ám đạo dưới hấp lực cường đại đem nước trong thông đạo hấp khô, cho nên thời điểm mọi người tiến vào thông đạo chỉ cần cẩn thận một chút, không cần lo lắng dính chút dơ bẩn nào.
Nha đầu nhu thuận giống như con mèo nhỏ, tùy ý cho Đường Phong ôm, còn cười khanh khách không ngừng, một đoàn khí tức nhuyễn hương thổi tới bên tai Đường Phong, làm cho hắn cảm thấy ngứa ngứa.
- Đừng làm rộn!
Đường Phong biết rõ cô nương này cố ý, không khỏi trách cứ một câu.
Linh Khiếp Nhan hừ lạnh một tiếng, hai tay như nguyễn xà quấn lấy cổ Đường Phong, càng dán chặc hơn.
Trong bóng tối, Đường Phong không biết đi về phía trước bao lâu, chỉ biết ám đạo này phải rẽ bảy tám lần, từ phía trên đi xuống, rất giày vò thần kinh.
Đi một lát, phía trước thông đạo trở nên khô ráo, Đường Phong đoán ở đây đã rời xa đáy sông, cho nên không có nước sông thấm ướt, mà thông đạo cũng trở nên hẹp hơn rất nhiều, chỉ lọt một người đi qua.
Trang Tú Tú quỳ trên mặt đất, học bộ dạng bò sát như Tô Túy Nguyệt phía trước, không để ý, có cảm giác như bờ mông có người đang nhìn.
- Đường Phong ngươi chậm một chút.
Sắc mặt Trang Tú Tú đỏ bừng.
Đường Phong ho một tiếng, vội vàng dừng lại.
Đột nhiên Linh Khiếp Nhan cười hắc hắc một tiếng, Đường Phong nghe ra trong tiếng cười kia ẩn dấu một ít hương vị gian tà, đang muốn quay đầu hỏi thăm, thì thấy dưới nách mình có một bàn tay nhỏ bé xuyên qua, sau đó chộp vào kiều đồn ngạo nghễ của Trang Tú Tú.
Trang Tú Tú hét lên một tiếng kinh hãi, Đường Phong nhìn thấy rất rõ ràng, bộ vị bị chộp kia biến hình. Tròng mắt Đường Phong thiếu chút nữa rơi xuống, cả hai đều là nữ nhân, chuyện này có thể tính là lưu manh đùa nghịch hay không?
Trang Tú Tú quay đầu nhìn lại, mắt nước mắt lưng tròng nhìn Đường Phong, sắc mặt vừa ủy khuất lại vừa đỏ bừng.
- Phong ca ca ngươi thật là hoại tử, tại sao lại làm thế?
Vẻ mặt Linh Khiếp Nhan nghiêm túc và phỉ nhổ nói.
- Nếu ta nói ta không làm, ngươi tin không?
Vẻ mặt Đường Phong chân thành địa nhìn Trang Tú Tú, nàng gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu.
Nhưng bùn đất trên đũng quần, nên giải thích như thế nào.
Trang Tú Tú quay đầu lại bò tiếp, nhưng lần này tốc độ của nàng rất nhanh, bò hai ba cái đã bỏ xa Đường Phong.
- Tại sao làm thế?
Đường Phong quay đầu lại nhìn Linh Khiếp Nhan nhẹ giọng hỏi, đây chẳng phải làm hãm hại thiếu gia ta làm việc bất nghĩa sao?
- Không có làm gì cả.
Linh Khiếp Nhan cười hì hì một cái.
- Ta muốn làm cho nàng ghét ngươi.
Đường Phong dở khóc dở cười.
Đám người rất nhanh đã bò qua thông đạo chật vật vừa rồi, thời điểm trước mặt xuất hiện một điểm sáng, Đường Phong phát hiện nơi này là một động thiên, chui ra khỏi thông đạo, đưa mắt nhìn quanh, động này có diện tích không lớn, chỉ khoảng hơn mười trượng mà thôi, nhưng lại cực kỳ khô ráo, thậm chí có chút ít mát mẻ.
Một đường đi tới, Đường Phong đoán được đoàn người bọn họ ở vị trí cách mặt đất ít nhất mấy trăm trượng, nói cách khác động này nằm ở dưới đáy sông vừa rồi.
Trong động chẳng có gì, trừ mấy cây cột đá chắc chắn kết nối với nhau, không có đồ vật gì đặc thù cả. Ở bên cạnh, có một ít dụng cụ sinh hoạt, xem ra đây là chỗ sinh hoạt của phu thê Sở Hoài Thiên.
Hít sâu một hơi, Đường Phong cảm giác được một cổ linh khí tinh thuần đến cực điểm xông vào mũi, cả người của hắn cảm giác rất khoan khoái dễ chịu, khi tới nơi này Đường Phong đã cảm giác linh khí ở đây nồng động cực kỳ, mà đến nơi đây, cảm giác này càng lớn hơn.
- Mời các vị qua bên này.
Sở Hoài Thiên đi qua một hướng, ánh mắt nóng rực nhìn về phía trước
Đường Phong vội vàng chạy qua, đứng bên cạnh hắn, nhìn cảnh trước mắt hắn cảm thấy ngẩn ngơ.
Trước mặt là một ao nước đầy chất lỏng màu ngà sữa, cái ao nước này dài khoảng một trượng, rộng hai trượng, nước trong ao có màu ngà sữa như sữa trâu, một mùi thơm bay vào mũi làm cho người ta nhịn không được muốn uống một ngụm.
Nhưng Đường Phong biết rõ, thứ này không thể tùy tiện uống một ngụm, linh nhũ là thứ cao cấp hơn cả linh thạch, dù không thể so sánh với đỉnh cấp linh thạch, thì đây cũng là thứ quý giá trong cả thiên địa, một giọt đã có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt nếu thật sự uống một ngụm, dù là Linh giai cao thủ chỉ sợ cũng không thể chịu nổi năng lượng chứa trong nó.
Mà ở trước mặt, là một ao linh nhũ!
- Đây là linh nhũ sao? Thật xinh đẹp!
Trang Tú Tú nhịn không được liếm liếm bờ môi
- Chính là thứ này.
Trong mắt Linh Khiếp Nhan tràn đầy cuồng nhiệt, bao nhiêu năm rồi, nàng luôn mơ ước có được thân thể của mình, Tái Sinh Thạch đã tìm được, vốn nàng nghĩ phải tìm Vạn Niên Thạch Nhũ, nhưng không nghĩ tới trời đất đưa đẩy lại làm cho nàng tìm được linh nhũ, thứ này tốt hơn Vạn Niên Thạch Nhũ rất nhiều!
Chỉ cần đem một chút thứ này ra khỏi đây, lấy một ít Đường Phong Huyết, mộng tưởng của nàng sẽ thành sự thật, tâm nguyện hơn cả ngàn năm sắp thành hiện thực, dù là Linh Khiếp Nhan cũng không thể khống chế cảm xúc của mình.
- Đây là linh nhũ.
Sở Hoài Thiên thở dài một tiếng, hai phu thê bọn họ vì có được linh nhũ mà thoát thai hoán cốt, dùng tư chất bình thường trở thành cao thủ Thiên giai thượng phẩm nhưng cuối cùng cũng vì thứ này mà tan nhà nát cửa, phúc này, họa này, ai có thể nói rõ ràng?
- Các vị báo thù thay cho phu thê chúng ta, phu thê chúng ta không có báo đáp, hiện tại liền dựa theo ước định trước đây, dùng ao linh nhũ này làm vật cảm tạ."
Tuy Sở Hoài Thiên có chút đau lòng, nhưng hắn là nam nhân nói một không hai.
- Đa tạ.
Đường Phong ôm quyền nói. Giúp phu thê họ báo thù, chẳng qua là tiện tay mà thôi, nhưng bây giờ đạt được lợi ích lớn như thế, quả nhiên thiện hữu thiện báo.
- Những đồ dùng sinh hoạt bên kia, đều lưu lại cho các vị, Sở mỗ cáo từ.
Hiện tại linh nhũ đã đổi chủ, hai phu thê Sở Hoài Thiên không tiện lưu lại.
Tô Túy Nguyệt thi lễ với bọn họ, liền đi theo Sở Hoài Thiên đi ra ngoài.
Hiện tại bọn họ không thể ly khai đáy sông, nhưng cũng muốn ra ngoài lối đi chờ đợi thời cơ, đợi vòng xoáy xuất hiện sẽ rời đi.
Trong động chỉ còn lại ba người Đường Phong đang si mê nhìn linh nhũ, Đường Phong liếc nhìn Linh Khiếp Nhan khẽ thở dài một cái:
- Thả bọn họ rời đi thôi.
Linh Khiếp Nhan có chút ngượng ngùng liếc Đường Phong:
- Ta cũng nghĩ vậy.
- Sau này loại chuyện lấy oán trả ơn không nên nghĩ tới nữa.
Đường Phong trừng mắt liếc nàng, Linh Khiếp Nhan chu mỏ nói:
- Biết rồi.
Nha đầu này, sau khi thôn phệ kiếm linh đã bị ảnh hưởng không nhỏ bởi tính cách độc ác và bá đạo, vừa rồi hai phu thê Sở Hoài Thiên ly khai lập tức, Đường Phong cảm nhận được sát cơ trên người Linh Khiếp Nhan phát ra.
Nàng muốn giết người diệt khẩu! Linh nhũ quá quý trọng, thứ này càng ít người biết rõ càng tốt. Tuy Sở Hoài Thiên là một trang nam tử, nhưng ai có thể bảo chứng ngày sau khi gặp phải nguy hiểm chó bán tin tức này ra không? Chỉ sợ họ cũng phát giác ra sát cơ của Linh Khiếp Nhan, cho nên hai phu thê Sở Hoài Thiên mới vội vàng rời đi.
Mỗi một chữ khi Đường Phong và Linh Khiếp Nhan đối thoại đều lọt vào tai Trang Tú Tú, Trang đại tiểu thư cũng không phải là người hồ đồ, nghe xong liền minh bạch chuyện gì xảy ra, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Linh Khiếp Nhan, nàng không nghĩ tới nữ nhân này lại độc ác như vậy.
Linh Khiếp Nhan nhìn nàng cười cười, ôn nhu nói:
- Trở về Trang gia, nếu dám đem chuyện này tiết lộ nửa chữ, ta sẽ diệt môn Trang gia các ngươi!
Ngữ khí nhu hòa, nhưng lại sát khí đằng đằng.
Trang Tú Tú vội vàng trốn đến sau lưng Đường Phong, nàng đã tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Linh Khiếp Nhan, hai Linh giai hạ phẩm bị nàng đùa giỡn, lấy thực lực Trang gia bây giờ, không có khả năng cản được công kích của nữ nhân này.
- Đem thứ này rời đi thôi.
Đường Phong xoa tay.
Trang Tú Tú giội một chậu nước lạnh xuống:
- Đồ vật ở đây không thể mang ra ngoài.
- Cái gì?
Đường Phong ngạc nhiên.
- Chúng ta dùng hồn phách tiến vào nơi này, thời điểm trở về chỉ có thể dùng hồn phách trở về, bất kỳ đồ vật nào ở đây cũng không thể mang theo.
- Nhưng ta có thể cầm được mà.
Để chứng minh cho lời nói của mình, Đường Phong còn thò tay nhặt một hòn đá trên mặt đất, cong tay bắn ra, ném vào vách tường thủng một lỗ lớn.
- Ta biết rõ, ngươi có thể cầm, có có thể mang theo linh nhũ này, nhưng không thể mang ra khỏi Vạn Ma Quật, hiểu ý ta chứ?
Đường Phong cùng Linh Khiếp Nhan há hốc mồm. Bận rộn lâu như vậy, không mang theo được linh nhũ thì làm sao nàng có thân thể? Bận rộn lâu như vậy được gì chứ?
- Sao ngươi không nói sớm?
Đường Phong buồn bực muốn chết.
- Ngươi không hỏi ta mà.
Trang Tú Tú rất vô tội.
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể ngắm nó sao?
Đường Phong chỉ vào ao linh nhũ trước mặt.
Thần sắc Linh Khiếp Nhan ảm đạm, hi vọng ở ngay trước mắt, nhưng không làm được gì, dù là ai cũng khó chịu.
Nhẹ nhàng thở dài, Linh Khiếp Nhan mở miệng nói:
- Xem ra ta không có duyên phận với ao linh nhũ này rồi.
- Đừng nói lời nhụt chí như thế, không thử thì làm sao biết không mang ra được?
Đường Phong an ủi.
- Không cần thử, trước khi nàng nói ta đã nghĩ đến rồi, chỉ không dám hỏi...
Linh Khiếp Nhan nhẹ nhàng cười.
- Tuy không thể mang nó đi, nhưng không phải nó không có tác dụng với chúng ta.
- Tác dụng gì?
Trang Tú Tú hỏi.
- Xuống dưới thì biết.
Linh Khiếp Nhan nói, ra tay nhanh như thiểm điện chế trụ Trang Tú Tú, làm nàng kinh ngạc, liền ném nàng vào trong ao linh nhũ, xong việc còn vỗ vỗ tay nói:
- Tiện nghi cho ngươi.
Trang Tú Tú đang tràn đầy hoảng sợ, không biết tại sao Linh Khiếp Nhan đột nhiên ra tay với nàng, nhưng sau khi tiến vào trong linh nhũ, sắc mặt nàng biến đổi, trở nên vui vẻ, thậm chí nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ một hồi.
Âm thanh vừa phát ra, sắc mặt Trang Tú Tú đỏ đến tận mang tai, liền lặn vào trong linh nhũ.
- Phong ca ca ngươi cũng tới.
Linh Khiếp Nhan kéo Đường Phong nhảy vào trong linh nhũ, Đường Phong vừa tiến vào liền biết rõ vì sao Trang Tú Tú lại biến thành như vậy.
Linh nhũ bao quanh người, liền có một cảm giác rất khoan khoái dễ chịu, giống như có một bàn tay mềm mại không xương đang vuốt ve thân thể mình, toàn thân lười biếng an nhàn.
Hơn nữa loại cảm giác này, không chỉ thân thể khoan khoái dễ chịu, mà ngay cả hồn phách cũng khoan khoái dễ chịu, linh hồn rất thoải mái.
Nương theo cảm giác khoan khoái dễ chịu này, Đường Phong còn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng vô hình đang tiến dũng mãnh vào thân thể mình, làm cho lực lượng hồn phách tăng trưởng lên trình độ không thể tưởng tượng.
- Cái này...
Đường Phong mừng rỡ nói không ra lời, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn cảm giác lực lượng hồn phách đã tăng trưởng không ít, nếu có thể ngâm lâu dài, căn bản không cần đi tìm người đánh nhau để rèn luyện hồn phách.
Cái ao nước cũng không lớn, ba người ngâm trong đó chỉ vừa đủ lách người, Đường Phong bị vây vào giữa, bên trái là Trang Tú Tú, bên phải là Linh Khiếp Nhan, hương vị như trầm hương trên người nhị nữ giao hòa vào nhau, giống như thể hồ quán đỉnh.
Hơn dung lượng của ao linh nhũ này cũng không ít, Đường Phong khoanh chân ngồi trong đó, linh nhũ tiến vào lồng ngực của hắn.
Linh Khiếp Nhan không cố kỵ mà kéo tay Đường Phong một cái, đem khoác lên bờ vai của nàng, giải thích nói:
- Linh nhũ là tinh hoa của linh khí, còn trân quý hơn linh thạch, sở dĩ nó có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt, bởi vì nó có thể rèn luyện tinh khí thần của một người. Mà tinh khí thần của người ta, chính là thể hiện độ mạnh yếu của ba hồn bảy vía, bây giờ hồn phách chúng ta tiến vào đây, cho nên ngâm trong này mới có tác dụng. Nếu dùng thân thể thực sự để ngâm, không có tu vi Linh giai, không qua bao lâu sẽ bạo thể mà chết.
Hai mắt Sở Hoài Thiên tỏa sáng, vội vàng nói một tiếng, cùng phu nhân cấp tốc lao về phía trước, Đường Phong cùng Trang Tú Tú theo sát phía sau.
Bốn người nhảy vào trong nước, giữa không trung gập thân lại, bay thẳng vào trung tâm vị trí vòng xoáy.
Từ bên ngoài nhìn lại, vòng xoáy xoay tròn với tốc độ cực nhanh, uy hiếp rất lớn, nhưng khi tiến vào trung tâm vòng xoáy, lại phát hiện ở đây rất an toàn, thậm chí một giọt nước sông cũng không có.
Phạm vi trung tâm vòng xoáy, hoàn toàn là khu vực chân không.
Thân thể cấp tốc hạ xuống, Đường Phong không khỏi sợ hãi thán phục chiều sâu của dòng sông. Hạ gần trăm trượng, Đường Phong có thể mơ hồ nhìn thấy một đạo thân ảnh nhỏ bé yêu ớt đang nhảy múa, mái tóc bạc trên đầu như tinh linh đang nhảy múa, làm cho nước sông xoay tròn, mở một thông đạo an toàn cho mọi người.
Nha đầu kia bây giờ nhìn rất mê người! Đường Phong nghĩ thầm.
Sau khi phu thê Sở Hoài Thiên hạ xuống đáy sông, liền chui vào một cửa động, lập tức biến mất, Trang Tú Tú cũng như thế, trước khi Đường Phong đi vào liền nắm lấy vòng eo Linh Khiếp Nhan, mang theo nàng triển khai bộ pháp đuổi theo.
Khi xuống đáy sông, Linh Khiếp Nhan liền phát hiện, hơn nữa phát hiện vị trí chế tạo vòng xoáy rất xảo diệu, trong ám đạo dưới hấp lực cường đại đem nước trong thông đạo hấp khô, cho nên thời điểm mọi người tiến vào thông đạo chỉ cần cẩn thận một chút, không cần lo lắng dính chút dơ bẩn nào.
Nha đầu nhu thuận giống như con mèo nhỏ, tùy ý cho Đường Phong ôm, còn cười khanh khách không ngừng, một đoàn khí tức nhuyễn hương thổi tới bên tai Đường Phong, làm cho hắn cảm thấy ngứa ngứa.
- Đừng làm rộn!
Đường Phong biết rõ cô nương này cố ý, không khỏi trách cứ một câu.
Linh Khiếp Nhan hừ lạnh một tiếng, hai tay như nguyễn xà quấn lấy cổ Đường Phong, càng dán chặc hơn.
Trong bóng tối, Đường Phong không biết đi về phía trước bao lâu, chỉ biết ám đạo này phải rẽ bảy tám lần, từ phía trên đi xuống, rất giày vò thần kinh.
Đi một lát, phía trước thông đạo trở nên khô ráo, Đường Phong đoán ở đây đã rời xa đáy sông, cho nên không có nước sông thấm ướt, mà thông đạo cũng trở nên hẹp hơn rất nhiều, chỉ lọt một người đi qua.
Trang Tú Tú quỳ trên mặt đất, học bộ dạng bò sát như Tô Túy Nguyệt phía trước, không để ý, có cảm giác như bờ mông có người đang nhìn.
- Đường Phong ngươi chậm một chút.
Sắc mặt Trang Tú Tú đỏ bừng.
Đường Phong ho một tiếng, vội vàng dừng lại.
Đột nhiên Linh Khiếp Nhan cười hắc hắc một tiếng, Đường Phong nghe ra trong tiếng cười kia ẩn dấu một ít hương vị gian tà, đang muốn quay đầu hỏi thăm, thì thấy dưới nách mình có một bàn tay nhỏ bé xuyên qua, sau đó chộp vào kiều đồn ngạo nghễ của Trang Tú Tú.
Trang Tú Tú hét lên một tiếng kinh hãi, Đường Phong nhìn thấy rất rõ ràng, bộ vị bị chộp kia biến hình. Tròng mắt Đường Phong thiếu chút nữa rơi xuống, cả hai đều là nữ nhân, chuyện này có thể tính là lưu manh đùa nghịch hay không?
Trang Tú Tú quay đầu nhìn lại, mắt nước mắt lưng tròng nhìn Đường Phong, sắc mặt vừa ủy khuất lại vừa đỏ bừng.
- Phong ca ca ngươi thật là hoại tử, tại sao lại làm thế?
Vẻ mặt Linh Khiếp Nhan nghiêm túc và phỉ nhổ nói.
- Nếu ta nói ta không làm, ngươi tin không?
Vẻ mặt Đường Phong chân thành địa nhìn Trang Tú Tú, nàng gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu.
Nhưng bùn đất trên đũng quần, nên giải thích như thế nào.
Trang Tú Tú quay đầu lại bò tiếp, nhưng lần này tốc độ của nàng rất nhanh, bò hai ba cái đã bỏ xa Đường Phong.
- Tại sao làm thế?
Đường Phong quay đầu lại nhìn Linh Khiếp Nhan nhẹ giọng hỏi, đây chẳng phải làm hãm hại thiếu gia ta làm việc bất nghĩa sao?
- Không có làm gì cả.
Linh Khiếp Nhan cười hì hì một cái.
- Ta muốn làm cho nàng ghét ngươi.
Đường Phong dở khóc dở cười.
Đám người rất nhanh đã bò qua thông đạo chật vật vừa rồi, thời điểm trước mặt xuất hiện một điểm sáng, Đường Phong phát hiện nơi này là một động thiên, chui ra khỏi thông đạo, đưa mắt nhìn quanh, động này có diện tích không lớn, chỉ khoảng hơn mười trượng mà thôi, nhưng lại cực kỳ khô ráo, thậm chí có chút ít mát mẻ.
Một đường đi tới, Đường Phong đoán được đoàn người bọn họ ở vị trí cách mặt đất ít nhất mấy trăm trượng, nói cách khác động này nằm ở dưới đáy sông vừa rồi.
Trong động chẳng có gì, trừ mấy cây cột đá chắc chắn kết nối với nhau, không có đồ vật gì đặc thù cả. Ở bên cạnh, có một ít dụng cụ sinh hoạt, xem ra đây là chỗ sinh hoạt của phu thê Sở Hoài Thiên.
Hít sâu một hơi, Đường Phong cảm giác được một cổ linh khí tinh thuần đến cực điểm xông vào mũi, cả người của hắn cảm giác rất khoan khoái dễ chịu, khi tới nơi này Đường Phong đã cảm giác linh khí ở đây nồng động cực kỳ, mà đến nơi đây, cảm giác này càng lớn hơn.
- Mời các vị qua bên này.
Sở Hoài Thiên đi qua một hướng, ánh mắt nóng rực nhìn về phía trước
Đường Phong vội vàng chạy qua, đứng bên cạnh hắn, nhìn cảnh trước mắt hắn cảm thấy ngẩn ngơ.
Trước mặt là một ao nước đầy chất lỏng màu ngà sữa, cái ao nước này dài khoảng một trượng, rộng hai trượng, nước trong ao có màu ngà sữa như sữa trâu, một mùi thơm bay vào mũi làm cho người ta nhịn không được muốn uống một ngụm.
Nhưng Đường Phong biết rõ, thứ này không thể tùy tiện uống một ngụm, linh nhũ là thứ cao cấp hơn cả linh thạch, dù không thể so sánh với đỉnh cấp linh thạch, thì đây cũng là thứ quý giá trong cả thiên địa, một giọt đã có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt nếu thật sự uống một ngụm, dù là Linh giai cao thủ chỉ sợ cũng không thể chịu nổi năng lượng chứa trong nó.
Mà ở trước mặt, là một ao linh nhũ!
- Đây là linh nhũ sao? Thật xinh đẹp!
Trang Tú Tú nhịn không được liếm liếm bờ môi
- Chính là thứ này.
Trong mắt Linh Khiếp Nhan tràn đầy cuồng nhiệt, bao nhiêu năm rồi, nàng luôn mơ ước có được thân thể của mình, Tái Sinh Thạch đã tìm được, vốn nàng nghĩ phải tìm Vạn Niên Thạch Nhũ, nhưng không nghĩ tới trời đất đưa đẩy lại làm cho nàng tìm được linh nhũ, thứ này tốt hơn Vạn Niên Thạch Nhũ rất nhiều!
Chỉ cần đem một chút thứ này ra khỏi đây, lấy một ít Đường Phong Huyết, mộng tưởng của nàng sẽ thành sự thật, tâm nguyện hơn cả ngàn năm sắp thành hiện thực, dù là Linh Khiếp Nhan cũng không thể khống chế cảm xúc của mình.
- Đây là linh nhũ.
Sở Hoài Thiên thở dài một tiếng, hai phu thê bọn họ vì có được linh nhũ mà thoát thai hoán cốt, dùng tư chất bình thường trở thành cao thủ Thiên giai thượng phẩm nhưng cuối cùng cũng vì thứ này mà tan nhà nát cửa, phúc này, họa này, ai có thể nói rõ ràng?
- Các vị báo thù thay cho phu thê chúng ta, phu thê chúng ta không có báo đáp, hiện tại liền dựa theo ước định trước đây, dùng ao linh nhũ này làm vật cảm tạ."
Tuy Sở Hoài Thiên có chút đau lòng, nhưng hắn là nam nhân nói một không hai.
- Đa tạ.
Đường Phong ôm quyền nói. Giúp phu thê họ báo thù, chẳng qua là tiện tay mà thôi, nhưng bây giờ đạt được lợi ích lớn như thế, quả nhiên thiện hữu thiện báo.
- Những đồ dùng sinh hoạt bên kia, đều lưu lại cho các vị, Sở mỗ cáo từ.
Hiện tại linh nhũ đã đổi chủ, hai phu thê Sở Hoài Thiên không tiện lưu lại.
Tô Túy Nguyệt thi lễ với bọn họ, liền đi theo Sở Hoài Thiên đi ra ngoài.
Hiện tại bọn họ không thể ly khai đáy sông, nhưng cũng muốn ra ngoài lối đi chờ đợi thời cơ, đợi vòng xoáy xuất hiện sẽ rời đi.
Trong động chỉ còn lại ba người Đường Phong đang si mê nhìn linh nhũ, Đường Phong liếc nhìn Linh Khiếp Nhan khẽ thở dài một cái:
- Thả bọn họ rời đi thôi.
Linh Khiếp Nhan có chút ngượng ngùng liếc Đường Phong:
- Ta cũng nghĩ vậy.
- Sau này loại chuyện lấy oán trả ơn không nên nghĩ tới nữa.
Đường Phong trừng mắt liếc nàng, Linh Khiếp Nhan chu mỏ nói:
- Biết rồi.
Nha đầu này, sau khi thôn phệ kiếm linh đã bị ảnh hưởng không nhỏ bởi tính cách độc ác và bá đạo, vừa rồi hai phu thê Sở Hoài Thiên ly khai lập tức, Đường Phong cảm nhận được sát cơ trên người Linh Khiếp Nhan phát ra.
Nàng muốn giết người diệt khẩu! Linh nhũ quá quý trọng, thứ này càng ít người biết rõ càng tốt. Tuy Sở Hoài Thiên là một trang nam tử, nhưng ai có thể bảo chứng ngày sau khi gặp phải nguy hiểm chó bán tin tức này ra không? Chỉ sợ họ cũng phát giác ra sát cơ của Linh Khiếp Nhan, cho nên hai phu thê Sở Hoài Thiên mới vội vàng rời đi.
Mỗi một chữ khi Đường Phong và Linh Khiếp Nhan đối thoại đều lọt vào tai Trang Tú Tú, Trang đại tiểu thư cũng không phải là người hồ đồ, nghe xong liền minh bạch chuyện gì xảy ra, dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn Linh Khiếp Nhan, nàng không nghĩ tới nữ nhân này lại độc ác như vậy.
Linh Khiếp Nhan nhìn nàng cười cười, ôn nhu nói:
- Trở về Trang gia, nếu dám đem chuyện này tiết lộ nửa chữ, ta sẽ diệt môn Trang gia các ngươi!
Ngữ khí nhu hòa, nhưng lại sát khí đằng đằng.
Trang Tú Tú vội vàng trốn đến sau lưng Đường Phong, nàng đã tận mắt nhìn thấy sự khủng bố của Linh Khiếp Nhan, hai Linh giai hạ phẩm bị nàng đùa giỡn, lấy thực lực Trang gia bây giờ, không có khả năng cản được công kích của nữ nhân này.
- Đem thứ này rời đi thôi.
Đường Phong xoa tay.
Trang Tú Tú giội một chậu nước lạnh xuống:
- Đồ vật ở đây không thể mang ra ngoài.
- Cái gì?
Đường Phong ngạc nhiên.
- Chúng ta dùng hồn phách tiến vào nơi này, thời điểm trở về chỉ có thể dùng hồn phách trở về, bất kỳ đồ vật nào ở đây cũng không thể mang theo.
- Nhưng ta có thể cầm được mà.
Để chứng minh cho lời nói của mình, Đường Phong còn thò tay nhặt một hòn đá trên mặt đất, cong tay bắn ra, ném vào vách tường thủng một lỗ lớn.
- Ta biết rõ, ngươi có thể cầm, có có thể mang theo linh nhũ này, nhưng không thể mang ra khỏi Vạn Ma Quật, hiểu ý ta chứ?
Đường Phong cùng Linh Khiếp Nhan há hốc mồm. Bận rộn lâu như vậy, không mang theo được linh nhũ thì làm sao nàng có thân thể? Bận rộn lâu như vậy được gì chứ?
- Sao ngươi không nói sớm?
Đường Phong buồn bực muốn chết.
- Ngươi không hỏi ta mà.
Trang Tú Tú rất vô tội.
- Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể ngắm nó sao?
Đường Phong chỉ vào ao linh nhũ trước mặt.
Thần sắc Linh Khiếp Nhan ảm đạm, hi vọng ở ngay trước mắt, nhưng không làm được gì, dù là ai cũng khó chịu.
Nhẹ nhàng thở dài, Linh Khiếp Nhan mở miệng nói:
- Xem ra ta không có duyên phận với ao linh nhũ này rồi.
- Đừng nói lời nhụt chí như thế, không thử thì làm sao biết không mang ra được?
Đường Phong an ủi.
- Không cần thử, trước khi nàng nói ta đã nghĩ đến rồi, chỉ không dám hỏi...
Linh Khiếp Nhan nhẹ nhàng cười.
- Tuy không thể mang nó đi, nhưng không phải nó không có tác dụng với chúng ta.
- Tác dụng gì?
Trang Tú Tú hỏi.
- Xuống dưới thì biết.
Linh Khiếp Nhan nói, ra tay nhanh như thiểm điện chế trụ Trang Tú Tú, làm nàng kinh ngạc, liền ném nàng vào trong ao linh nhũ, xong việc còn vỗ vỗ tay nói:
- Tiện nghi cho ngươi.
Trang Tú Tú đang tràn đầy hoảng sợ, không biết tại sao Linh Khiếp Nhan đột nhiên ra tay với nàng, nhưng sau khi tiến vào trong linh nhũ, sắc mặt nàng biến đổi, trở nên vui vẻ, thậm chí nhịn không được phát ra tiếng rên rỉ một hồi.
Âm thanh vừa phát ra, sắc mặt Trang Tú Tú đỏ đến tận mang tai, liền lặn vào trong linh nhũ.
- Phong ca ca ngươi cũng tới.
Linh Khiếp Nhan kéo Đường Phong nhảy vào trong linh nhũ, Đường Phong vừa tiến vào liền biết rõ vì sao Trang Tú Tú lại biến thành như vậy.
Linh nhũ bao quanh người, liền có một cảm giác rất khoan khoái dễ chịu, giống như có một bàn tay mềm mại không xương đang vuốt ve thân thể mình, toàn thân lười biếng an nhàn.
Hơn nữa loại cảm giác này, không chỉ thân thể khoan khoái dễ chịu, mà ngay cả hồn phách cũng khoan khoái dễ chịu, linh hồn rất thoải mái.
Nương theo cảm giác khoan khoái dễ chịu này, Đường Phong còn có thể cảm giác được một cỗ năng lượng vô hình đang tiến dũng mãnh vào thân thể mình, làm cho lực lượng hồn phách tăng trưởng lên trình độ không thể tưởng tượng.
- Cái này...
Đường Phong mừng rỡ nói không ra lời, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, hắn cảm giác lực lượng hồn phách đã tăng trưởng không ít, nếu có thể ngâm lâu dài, căn bản không cần đi tìm người đánh nhau để rèn luyện hồn phách.
Cái ao nước cũng không lớn, ba người ngâm trong đó chỉ vừa đủ lách người, Đường Phong bị vây vào giữa, bên trái là Trang Tú Tú, bên phải là Linh Khiếp Nhan, hương vị như trầm hương trên người nhị nữ giao hòa vào nhau, giống như thể hồ quán đỉnh.
Hơn dung lượng của ao linh nhũ này cũng không ít, Đường Phong khoanh chân ngồi trong đó, linh nhũ tiến vào lồng ngực của hắn.
Linh Khiếp Nhan không cố kỵ mà kéo tay Đường Phong một cái, đem khoác lên bờ vai của nàng, giải thích nói:
- Linh nhũ là tinh hoa của linh khí, còn trân quý hơn linh thạch, sở dĩ nó có thể làm cho người ta thoát thai hoán cốt, bởi vì nó có thể rèn luyện tinh khí thần của một người. Mà tinh khí thần của người ta, chính là thể hiện độ mạnh yếu của ba hồn bảy vía, bây giờ hồn phách chúng ta tiến vào đây, cho nên ngâm trong này mới có tác dụng. Nếu dùng thân thể thực sự để ngâm, không có tu vi Linh giai, không qua bao lâu sẽ bạo thể mà chết.
Bình luận truyện