Vô Thường
Chương 843: Cổ họa thần bí
Sau khi đem linh thạch sửa sang hoàn tất, ba cổ dược thi lại ôm một đống đến ném trước mặt hắn, vốn Đường Phong muốn đếm xem có bao nhiu khối, nhưng hiện tại chẳng muốn đếm, một tia ý thức đem toàn bộ nhét vào trong Mị Ảnh không gian, đều là một ít linh thạch cấp thấp, cũng không phải đồ vật quý trọng gì, chỉ có có số lượng quá nhiều mà thôi.
Dược thi tìm kiếm, Đường Phong chỉ để ý đem linh thạch thu vào trong Mị Ảnh không gian, hao phí khoảng nửa ngày, mới hoàn tất việc thu thập linh thạch.
Thả thần thức ra, thấy linh thạch trong Mị Ảnh không gian xếp thành núi nhỏ, Đường Phong thổn thức một tiếng, người bên ngoài liều sống liều chết để có được linh thạch, nhưng ở chỗ này lại dễ dàng đạt được, nếu có người ngoài biết được, không biết có cảm tưởng gì.
Trong quá trình thu thập linh thạch, Đường Phong phát hiện trong thông đạo có một ít biến hóa rõ rệt.
Đứng dậy đi đến thông đạo, nhìn qua hai bên, Đường Phong nhìn thấy trên vách tường cát, có những tia óng ánh long lanh sáng bóng, thò tay sờ lên bề mặt tầng cát, lại nhìn cảnh vật trước mặt, Đường Phong cười khổ một tiếng.
Linh mạch, nguyên lai đang ở trước mặt!
Sau khi mình xúc động trận pháp, những bức bích họa trên vác tường cát sống lại, sau khi bích họa biến mất, lộ ra linh mạch được ẩn giấu trong vách tường cát.
Cả nơi này, đều là phạm vi linh mạch chiếm cứ!
Xem ra, quy mô linh mạch cảu Bạch Đế Bí Cảnh không nhỏ ah, chính mình theo thông đạo này đi tới đây, tốn không ít thời gian, mà chung quanh có đến mười đầu thông đạo, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong nội tâm Đường Phong cũng đoán được quy mô của của đầu linh mạch này,
Nhưng có một điểm làm cho Đường Phong thất vọng chính là, linh mạch trong Bạch Đế Bí Cảnh là một tử mạch! Luận tính chất còn kém hơn đầu linh mạnh mà Chung Lộ chiếm cứ.
Thượng tiền bối đã nói qua, linh mạch chia làm hai loại, tử mạch và sinh mạch, tử mạch là loại trước mặt, giống như mạch khoáng, tồn tại ở một nơi, chờ đợi người hữu duyên phát hiện. Mà sinh mạch, lại có một chuyện xấu, linh mạch mà Chung Lộ chiếm hữu đã hóa thành một con Bạch Hổ cực lớn, chẳng những uy phong lẫm lẫm, thậm chí nó còn có thể thay đổi vị trí của mình, không cố sống cố chết ở một nơi.
Đường Phong vẫn cho rằng hoàn cảnh trong Bạch Đế Bí Cảnh có linh khí nồng đậm như vậy, hơn nữa trong trăm ngàn năm quá không có người hỏi thăm, linh mạch nơi đây hẳn là một sinh mạch, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
Linh thạch do tử mạch sản xuất, cấp bậc thấp một chút, trách không được mình đánh chết nhiều sinh vật trong bích họa như vậy mà phần nhiều đều là linh thạch cấp thấp, cao nhất cũng chỉ là linh thạch trung phẩm, không có một khối linh thạch cao cấp nào.
Đường Phong dám khẳng định, nếu linh mạch này là một sinh mạch, trong mấy ngàn khối linh thạch mà mình thu thập lúc nãy, ít nhất cũng phải có hơn mười khối linh thạch cao cấp mới đúng, xuất hiện linh thạch đỉnh cấp cũng có thể.
Thất vọng lại thất vọng, mặc dù hắn đã đến linh mạch của Bạch Đế Bí Cảnh. Nếu sau ngày thiếu linh thạch, hoàn toàn có thể đến nơi này để khai thác, chiếm cứ linh mạch, chẳng khác nào chiếm cứ một tài nguyên tu luyện không cạn kiệt, đối với bất luận một tông môn hay bất kỳ ai đều là chuyện tốt.
Nhưng trong Mị Ảnh không gian đã có mấy ngàn khối linh thạch, đoán chừng đủ dùng trong thời gian rất lâu.
Đường Phong hiện giờ không có ý định ra tay với đầu linh mạch này, sự tồn tại của linh mạch là bí mật của bản thân hắn, sau này cần thì dùng tới cũng không muộn.
Thu liễm tâm thần, Đường Phong cất bước đi vào trong đại sảnh trống trải kia.
Nơi nào còn có một thứ làm cho Đường Phong rất để ý.
Ánh sáng của các vì sao trên đỉnh đại sảnh chiếu xuống, ngay vị trí trung ương có một vật dài vài chục trượng, đồ vật này nằm lơ lửng ở đó, chậm rãi chuyển động, tản ra linh khí chấn động không gì sánh kịp.
Thời điểm vừa tới nơi này, Đường Phong đã muốn tìm tòi xem nó là cái gì, nhưng sau khi xúc động trận pháp không biết tên, lại bị mấy ngàn sinh vật trong bích họa vây công.
Trong lòng linh mạch lại tồn tại một thứ như vậy, dù là ai cũng không muốn bỏ qua. Ở đây có trận pháp, có lẽ không phải chỉ có mục đích thủ hộ linh mạch, có khả năng là vì bảo hộ thứ này.
Từng bước một đi về phía trước, thân thể Đường Phong căng như dây đàn, giống như trường cung kéo căng, một khi phát hiện có gì không đúng, hắn sẽ làm ra phản ứng kịp thời.
Đạp lên vị trí lúc trước làm xúc động trận pháp, bước chân Đường Phong ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bốn phía, nhưng không phát hiện bất cứ đều gì dị thường.
Xem ra trận pháp này chỉ có thể xúc động một lần, phát giác được điểm này, Đường Phong thở ra một hơi, lúc này mới đi về phía trước, ngang nhiên đi tới trước mặt thứ đồ vật này.
Qua mấy tức thời gian, Đường Phong đã đứng ở trước mặt thứ đồ vật lơ lửng này, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi kinh ngạc.
Thứ đồ vật thần bí dài vài chục trượng chậm rãi vận chuyển và lơ lửng trên không trung, chỉ là một bức tranh! Có hương vị và màu sắc cổ xưa, xem xét liền biết đây là một bức tranh sơn thủy đã trải qua nhiều tuế nguyệt, tuế nguyệt đã lưu lại rất nhiều dấu vết trên bức tranh, trên bề mặt vẻ rất nhiều núi sông, chân thật đến cực điểm.
Đứng ở trước mặt bức tranh, thậm chí Đường Phong có thể ngửi được một cổ hương vị thơm ngát thổi vào mặt, đây là một hương vị sơn dã, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cẩn thận ngửi một cái, Đường Phong phát hiện đó không phải là ảo giác, mà là hương vị thật sự.
Làm cho Đường Phong kinh ngạc nhất không phải là điểm này, mà trong bức tranh lộ ra một cổ linh khí hùng hồn, cổ linh khí này cuồn cuộn không dứt, dù Đường Phong có kiến thức rất rộng, nhưng cũng bị làm kinh hồn táng đảm, bởi vì dù Chung Lộ chiếm cứ sinh mạch, linh khí của nó không cách nào đánh đồng với linh khí hiện giờ.
Bức tranh này rất thần bí, tuyệt đối không phải là phàm vật!
Đang lúc Đường Phong híp mắt đánh giá bức tranh thần kỳ này, tròng mắt đột nhiên trừng lớn, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
Hắn hoảng sợ phát hiện, một ao nước bên trái bức họa, trong ao có mấy con cá chép đỏ tươi đang đong đưa cái đuôi to lớn.
Thời điểm ban đầu, Đường Phong còn tưởng rằng mình nhìn thấy ảo giác, nhưng khi xem xét kỹ, mấy con cá chép trong ao này, lại đang chuyển động, uyển chuyển như vật sống, một con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước, sau đó lại rơi xuống, bọt nước tung tóe bắn lên, sau đó nước lại rơi xuống ao.
Đường Phong hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dùng sức xoa xoa, lại mở ra, cá chép vẫn du động như cũ.
Dược thi tìm kiếm, Đường Phong chỉ để ý đem linh thạch thu vào trong Mị Ảnh không gian, hao phí khoảng nửa ngày, mới hoàn tất việc thu thập linh thạch.
Thả thần thức ra, thấy linh thạch trong Mị Ảnh không gian xếp thành núi nhỏ, Đường Phong thổn thức một tiếng, người bên ngoài liều sống liều chết để có được linh thạch, nhưng ở chỗ này lại dễ dàng đạt được, nếu có người ngoài biết được, không biết có cảm tưởng gì.
Trong quá trình thu thập linh thạch, Đường Phong phát hiện trong thông đạo có một ít biến hóa rõ rệt.
Đứng dậy đi đến thông đạo, nhìn qua hai bên, Đường Phong nhìn thấy trên vách tường cát, có những tia óng ánh long lanh sáng bóng, thò tay sờ lên bề mặt tầng cát, lại nhìn cảnh vật trước mặt, Đường Phong cười khổ một tiếng.
Linh mạch, nguyên lai đang ở trước mặt!
Sau khi mình xúc động trận pháp, những bức bích họa trên vác tường cát sống lại, sau khi bích họa biến mất, lộ ra linh mạch được ẩn giấu trong vách tường cát.
Cả nơi này, đều là phạm vi linh mạch chiếm cứ!
Xem ra, quy mô linh mạch cảu Bạch Đế Bí Cảnh không nhỏ ah, chính mình theo thông đạo này đi tới đây, tốn không ít thời gian, mà chung quanh có đến mười đầu thông đạo, lại nhìn hoàn cảnh xung quanh, trong nội tâm Đường Phong cũng đoán được quy mô của của đầu linh mạch này,
Nhưng có một điểm làm cho Đường Phong thất vọng chính là, linh mạch trong Bạch Đế Bí Cảnh là một tử mạch! Luận tính chất còn kém hơn đầu linh mạnh mà Chung Lộ chiếm cứ.
Thượng tiền bối đã nói qua, linh mạch chia làm hai loại, tử mạch và sinh mạch, tử mạch là loại trước mặt, giống như mạch khoáng, tồn tại ở một nơi, chờ đợi người hữu duyên phát hiện. Mà sinh mạch, lại có một chuyện xấu, linh mạch mà Chung Lộ chiếm hữu đã hóa thành một con Bạch Hổ cực lớn, chẳng những uy phong lẫm lẫm, thậm chí nó còn có thể thay đổi vị trí của mình, không cố sống cố chết ở một nơi.
Đường Phong vẫn cho rằng hoàn cảnh trong Bạch Đế Bí Cảnh có linh khí nồng đậm như vậy, hơn nữa trong trăm ngàn năm quá không có người hỏi thăm, linh mạch nơi đây hẳn là một sinh mạch, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy.
Linh thạch do tử mạch sản xuất, cấp bậc thấp một chút, trách không được mình đánh chết nhiều sinh vật trong bích họa như vậy mà phần nhiều đều là linh thạch cấp thấp, cao nhất cũng chỉ là linh thạch trung phẩm, không có một khối linh thạch cao cấp nào.
Đường Phong dám khẳng định, nếu linh mạch này là một sinh mạch, trong mấy ngàn khối linh thạch mà mình thu thập lúc nãy, ít nhất cũng phải có hơn mười khối linh thạch cao cấp mới đúng, xuất hiện linh thạch đỉnh cấp cũng có thể.
Thất vọng lại thất vọng, mặc dù hắn đã đến linh mạch của Bạch Đế Bí Cảnh. Nếu sau ngày thiếu linh thạch, hoàn toàn có thể đến nơi này để khai thác, chiếm cứ linh mạch, chẳng khác nào chiếm cứ một tài nguyên tu luyện không cạn kiệt, đối với bất luận một tông môn hay bất kỳ ai đều là chuyện tốt.
Nhưng trong Mị Ảnh không gian đã có mấy ngàn khối linh thạch, đoán chừng đủ dùng trong thời gian rất lâu.
Đường Phong hiện giờ không có ý định ra tay với đầu linh mạch này, sự tồn tại của linh mạch là bí mật của bản thân hắn, sau này cần thì dùng tới cũng không muộn.
Thu liễm tâm thần, Đường Phong cất bước đi vào trong đại sảnh trống trải kia.
Nơi nào còn có một thứ làm cho Đường Phong rất để ý.
Ánh sáng của các vì sao trên đỉnh đại sảnh chiếu xuống, ngay vị trí trung ương có một vật dài vài chục trượng, đồ vật này nằm lơ lửng ở đó, chậm rãi chuyển động, tản ra linh khí chấn động không gì sánh kịp.
Thời điểm vừa tới nơi này, Đường Phong đã muốn tìm tòi xem nó là cái gì, nhưng sau khi xúc động trận pháp không biết tên, lại bị mấy ngàn sinh vật trong bích họa vây công.
Trong lòng linh mạch lại tồn tại một thứ như vậy, dù là ai cũng không muốn bỏ qua. Ở đây có trận pháp, có lẽ không phải chỉ có mục đích thủ hộ linh mạch, có khả năng là vì bảo hộ thứ này.
Từng bước một đi về phía trước, thân thể Đường Phong căng như dây đàn, giống như trường cung kéo căng, một khi phát hiện có gì không đúng, hắn sẽ làm ra phản ứng kịp thời.
Đạp lên vị trí lúc trước làm xúc động trận pháp, bước chân Đường Phong ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bốn phía, nhưng không phát hiện bất cứ đều gì dị thường.
Xem ra trận pháp này chỉ có thể xúc động một lần, phát giác được điểm này, Đường Phong thở ra một hơi, lúc này mới đi về phía trước, ngang nhiên đi tới trước mặt thứ đồ vật này.
Qua mấy tức thời gian, Đường Phong đã đứng ở trước mặt thứ đồ vật lơ lửng này, ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi kinh ngạc.
Thứ đồ vật thần bí dài vài chục trượng chậm rãi vận chuyển và lơ lửng trên không trung, chỉ là một bức tranh! Có hương vị và màu sắc cổ xưa, xem xét liền biết đây là một bức tranh sơn thủy đã trải qua nhiều tuế nguyệt, tuế nguyệt đã lưu lại rất nhiều dấu vết trên bức tranh, trên bề mặt vẻ rất nhiều núi sông, chân thật đến cực điểm.
Đứng ở trước mặt bức tranh, thậm chí Đường Phong có thể ngửi được một cổ hương vị thơm ngát thổi vào mặt, đây là một hương vị sơn dã, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.
Cẩn thận ngửi một cái, Đường Phong phát hiện đó không phải là ảo giác, mà là hương vị thật sự.
Làm cho Đường Phong kinh ngạc nhất không phải là điểm này, mà trong bức tranh lộ ra một cổ linh khí hùng hồn, cổ linh khí này cuồn cuộn không dứt, dù Đường Phong có kiến thức rất rộng, nhưng cũng bị làm kinh hồn táng đảm, bởi vì dù Chung Lộ chiếm cứ sinh mạch, linh khí của nó không cách nào đánh đồng với linh khí hiện giờ.
Bức tranh này rất thần bí, tuyệt đối không phải là phàm vật!
Đang lúc Đường Phong híp mắt đánh giá bức tranh thần kỳ này, tròng mắt đột nhiên trừng lớn, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra.
Hắn hoảng sợ phát hiện, một ao nước bên trái bức họa, trong ao có mấy con cá chép đỏ tươi đang đong đưa cái đuôi to lớn.
Thời điểm ban đầu, Đường Phong còn tưởng rằng mình nhìn thấy ảo giác, nhưng khi xem xét kỹ, mấy con cá chép trong ao này, lại đang chuyển động, uyển chuyển như vật sống, một con cá chép nhảy ra khỏi mặt nước, sau đó lại rơi xuống, bọt nước tung tóe bắn lên, sau đó nước lại rơi xuống ao.
Đường Phong hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, dùng sức xoa xoa, lại mở ra, cá chép vẫn du động như cũ.
Bình luận truyện