Vô Thường
Chương 911: Thôn phệ hắc viêm
Chỉ trong nháy mắt, trong lòng Đường Phong xuất hiện cảm giác kỳ quái, cảm giác giữa mình và Hắc Phượng có một mối liên hệ không thể chia cách với nhau, dù là hơi nhạt.
Huyết dịch của hắn bị Hắc Viêm thôn phệ càng ngày càng nhiều, mà mối liên hệ này càng lúc càng mãnh liệt.
- Chuyện này...
Đường Phong nhíu mày, chợt thần sắc hắn vui vẻ, vội vàng tán hộ thân cương khí đi.
Nếu giống như mình tưởng tượng, Hắc Viêm có thể đốt cháy tất cả thế gian của Hắc Phượng, sau khi chạm vào máu tươi của mình, lại không có ảnh hưởng gì, ngược lại bị mình hấp thu không ít.
Lực lượng băng hệ cương tâm cũng tán đi, Đường Phong vội vàng vận dụng lực lượng Hỏa hệ cương tâm, điên cuồng thôn phệ Hắc Viêm của Hắc Phượng.
- Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Hắc Phượng dùng ngữ khí không thể tin được, Hắc Phượng không ai bì nổi, lúc này lại đang thất kinh.
- Bởi vì ngươi đang dùng một nửa máu tươi của ta để sống lại, cho nên thân thể của ngươi đang chảy huyết dịch của bổn thiếu gia, máu mủ tình thâm, làm sao ngươi có thể đả thương ta chứ?
Đường Phong tham lam cắn nuốt Hắc Viêm của Hắc Phượng, đem Hắc Viêm cất giữ trong cương tâm.
- Nhân loại hèn hạ, mơ tưởng dùng loại phương thức này để khống chế ta.
Hắc Phượng há miệng phun ra một đạo Hắc Viêm, mà đạo Hắc Viêm này bay vào trong Khúc Đỉnh Sơn, trực tiếp đem phương viên mười dặm trong đó biến thành một cái biển lửa.
- Hắc Phượng cao quý há có thể cúi đầu trước ngươi, ta sẽ trở lại, lần tiếp theo sẽ là tử kỳ của ngươi.
- Ta chờ.
Đường Phong cười to.
Hắc khí trên người Hắc Phượng nhúc nhích, thân thể không lồ kia co lại, trực tiếp biến thành lớn như lòng bàn tay, uy áp phô thiên cái địa và Hắc Viêm nóng bỏng đã biến mất không còn gì nữa.
Đường Phong và Hắc Phượng đều té xuống Dạ Vũ Hồ, đang ở giữa không trung, Đường Phong bắt lấy Hắc Phượng, sau đó gập thân lại, bay về phía Thiên Tú tông!
Nhìn Hắc Phượng đang ngủ say như chết trong tay, Đường Phong lần đầu tiên khó xử, xem ra tiểu chút chít này rất không an phận, tuy không biết vì sao nó đột nhiên bạo động, nhưng với thực lực mà nó biểu lộ ra không có ai có thể áp chế, nếu không phải nó mang trong người một nửa máu tươi của mình, chỉ sợ ngày hôm nay Thiên Tú tông đã gặp đại nạn.
Cách tốt nhất bảo đảm cho an toàn của mọi người là hiện tại chính thừa dịp nó hôn mê trực tiếp giết nó, nhưng tâm của Đường Phong không ngoan độc đến trình độ này.
Hắc Phượng hiện tại, đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỉ lớn cỡ bàn tay, thân thể nhỏ bé xinh xắn, cũng không biết có phải vừa rồi đột nhiên bạo tẩu hao phí nhiều khí lực hay không, cho nên hiện giờ ngủ rất ngon lành.
- Phong thiếu!
Tiếu thúc nuốt một ngụm nước bọt, kinh ngạc nhìn Hắc Phượng, trên gương mặt vẫn còn sợ hãi, nói:
- Vừa rồi là thế nào?
- Không biết.
Đường Phong lắc đầu, hắn cũng không biết tại sao Hắc Phượng mới trọng sinh sống lại có một ngày, lại đột nhiên quay đầu giáo như vậy.
Từ khi Hắc Phượng bạo tẩu cho đến lúc ngủ say không động đậy này chỉ diễn ra trong thời gian hơn mười tức ngắn ngủi, nhưng nhưng linh khí chấn động cường hoành và công kích hung mãnh của Hắc Viêm đã sớm hấp dẫn đại bộ phận đệ tử Thiên Tú tông tới đây.
Bên ngoài Yên Liễu Các, những nữ tử tụ tập thành đàn nối đuôi nhau chạy về phía bên này, trên gương mặt lộ rõ thần sắc kinh hoàng và lo lắng, khi nhìn thấy Đường Phong, không khỏi kinh ngạc, lập tức dừng cước bộ, ngây ngốc nhìn Đường Phong, một ít nữ hài tử gan lớn tiến lên hai ba bước nhìn hắn, nhát gan thì dùng ánh mắt nhìn hắn, nhưng không có ngoại lệ, trên mặt của những nữ hài từ này đều đỏ bừng, giống như đang nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.
- Tiểu lưu manh!
Tứ Nương khẽ gắt một tiếng, cũng dời ánh mắt, hai má ửng hồng, Chu Tiểu Điệp và Thi Thi thì che mắt lại, ngồi xỗm trên mặt đất.
Đường Phong nhìn thấy phản ứng kỳ quái của mọi người, không khỏi chau mày, đang có chuyện gì xảy ra?
- A Phong...
Lại tỷ xấu hổ xông lên, ôm cổ Đường Phong, dùng âm thanh nhỏ như muỗi thì thầm vào lỗ tai của hắn:
- Quần áo của ngươi!
Đường Phong cúi đầu nhìn xuống, dù da mặt của hắn rất dày, nhưng lúc này cũng phải đỏ mặt, bởi vì hắn lúc này đang trần truồng không mảnh vải che thân! Vừa rồi chiến đấu với Hắc Phượng, quần áo trên người bị Hắc Viêm trên người của Hắc Phượng đốt cháy, sau khi ngăn chặn được Hắc Phượng, chỉ một mực lo lắng tại sao nó bạo động, mà hồn nhiên quên mất trạng thái của mình hiện giờ.
Chỉ trong mấy tức thời gian ngắn ngủi, đã có mấy ngàn đệ tử Thiên Tú nhìn thấy xuân quang của hắn.
Mất mặt quá lớn! Đôi má của Đường Phong phát sốt, vội vàng dùng tay ôm lấy Lại tỷ che lại, mượn thân thể của nàng làm vật che chắn, triển khai thân pháp, chạy như sấm chớp vào Yên Liễu Các, trồn vào trong phòng.
Chẳng lẽ Phong sư huynh có sở thích trần truồng chạy ra ngoài? Trong lòng của không ít đệ tử Thiên Tú đều xuất hiện ý nghĩ này, rất nhiều người trong các nàng nghe thấy động tĩnh của nơi này, nhưng không nhìn thấy Hắc Phượng, cho nên hiểu lầm là chuyện rất bình thường.
- Mắc cỡ muốn chết!
Trong phòng, Đường Phong cẩn thận từng li từng tí thả Hắc Phượng ra, tìm một bộ y phục mặc lên người, bị nhiều đệ tử Thiên Tú nhìn thấy cũng không có gì, trọng yếu nhất là, lại bị Tứ Nương và Chu Tiểu Điệp nhìn thấy.
Sau này làm sao mà hắn dám ngẩn đầu mà nhìn mặt các nàng đây?
Lại tỷ nghe Đường Phong phàn nàn, liền hé miệng cười khẽ.
- Lại tỷ, các ngươi chiếu cố tiểu chút chít này vài ngày, không nên cho nó ăn cái gì, ta cần phải bế quan một thời gian.
Đường Phong phiền muộn lắc đầu.
Lại tỷ nhìn Đường Phong một cái, trong ánh mắt lóe ra một tia ôn nhu và điềm tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Bên ngoài Yên Liễu Các, Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên hỏi đám đệ tử một hồi, sao khi phân phó cho đệ tử Thiên Tú giải tán, mới đi tìm bọn người Thang Phi Tiếu hỏi rõ tình huống, sau khi Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên hiểu rõ liền cười khổ không thôi.
Đường Phong bế quan, mọi người còn tưởng rằng hắn không dám đi ra gặp mọi người, trốn trong phòng điều chỉnh tâm tình, kỳ thật Đường Phong thật sự đang bế quan.
Hắc Phượng bạo động, trước mắt thì chỉ nhìn thấy chỗ hỏng trong đó, nhưng lại mang đến chỗ tốt cho Đường Phong.
Khi Hắc Viêm đốt cháy làn da làm cho xuất da thịt rạn nứt, máu tươi chảy ra dung nhập vào Hắc Viêm, nhưng không có bị bốc hơi, ngược lại còn tạo thành hiện tượng huyết thủy tương dung, làm cho Đường Phong hấp thu không ít Hắc Viêm.
Dù chỉ hấp thu trong một lát, lần này Tà Hỏa Hắc Phượng cung cấp cho cương tâm Đường Phong chỗ tốt, tà hỏa là thứ có thể thiêu đốt hết tất cả mọi thứ trong thiên địa mà không bị dập tắt, uy năng không thể tưởng tượng, nhưng lúc này nó đang tràn đầy trong cương tâm, đang bốc cháy trong cương tâm Tiểu Khô Lâu, phía trên của Tiểu Khô Lâu chính là âm hồn, nhưng không cách nào ngăn cản nổi tà hỏa, đang phát ra tiếng gào khóc thảm thiết hoảng sợ và không cam lòng.
Ngồi ngay ngắn trên giường, Đường Phong nhắm mắt tập trung tư tưởng, thần thức tiến vào trong cương tâm, chỉ trong nháy mắt tiến vào liền cảm nhận được một trận gió lạnh nổi gai ốc, không chỉ có như thế, trong cương tâm phát ra cổ khí tức nóng bỏng.
Đưa mắt nhìn, cốt cách của Tiểu Khô Lâu vốn màu đen nhánh, nhưng lúc này đang bốc cháy hừng hực, trên mỗi lóng xương đều có ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt, đó là Hắc Viêm của Tà Hỏa Hắc Phượng!
Sở dĩ Đường Phong thôn phệ những tà hỏa, là bởi vì bản năng của hắn cảm giác được nó có trợ giúp tăng thực lực của mình lên, cũng có thể là thủ đoạn bảo vệ tính mạng lúc đó, hiện tại nên làm thế nào, hắn vẫn cảm thấy mơ hồ.
Cương tâm Tiểu Khô Lâu đang bị thiêu đốt, những âm hồn bám trên Tiểu Khô Lâu đang giảm bớt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, âm hồn dưới Linh giai căn bản không thể thừa nhận được sự thiêu đốt của Hắc Viêm, chỉ có âm hồn ngoài Linh giai, mới có thể ngăn cản được loại uy lực này. Tuy có thể tạm thời ngăn cản được, nhưng Đường Phong cảm thấy nếu cứ tiếp tục thiêu đốt như vậy thì những âm hồn này sẽ bị thiêu đốt, dù là âm hồn cường đại nhất cương tâm, chỉ sợ cũng phải biến mất.
Phải luyện hóa tà hỏa, sau đó dung nhập nó vào cương tâm.
Dùng lực lượng Băng hệ cương tâm đem dập tắt nó, hoặc dùng lực lượng Hỏa hệ cương tâm dung hợp nó! Biện pháp đầu tiên Đường Phong không cần thử cũng biết không thể thành công, thời điểm đối chiến với Hắc Phượng, hắn đã vận dụng Băng hệ cương tâm cũng không thể nào ngăn cản được Hắc Viêm, hiện tại bày ra trước mặt mình, chỉ có loại phương pháp thứ hai, dùng Hỏa hệ cương tâm dẫn đạo Hắc Viêm, dung nhập nó thành một bộ phận của cương tâm.
Dù chỉ là cách nghĩ đơn giản, nhưng Đường Phong cảm thấy khả năng thành công của biện pháp này rất lớn.
Cương tâm của một người sau khi hình thành, cũng không phải uy lực của cương tâm sẽ không thay đổi. Lực lượng cương tâm mạnh hay yếu, đều chậm rãi gia tăng theo cảnh giới của người tu luyện, hoặc tìm kiếm linh khí đồng nguyên mà hấp thu.
Tà hỏa dù là tà khí, nhưng cũng là hỏa, chỉ cần là hỏa, thì Hỏa hệ cương tâm của mình có thể dung hợp!
Vận chuyển Vô Thường Quyết, Đường Phong điều động lực lượng Hỏa hệ cương tâm của mình, mắt phải của Tiểu Khô Lâu vốn là một đoàn hỏa diễm màu hỏa hồng thiêu đốt hừng hực, lại mạnh mẽ nhấp nháy vài cái, bốc lên rất cao.
Trong nháy mắt, Đường Phong cảm giác mình có thể nắm Hỏa hệ linh khí của thiên địa trong bàn tay của mình, cũng có thể điều tiết khống chế một ít thiên địa linh khí cho mình dùng, đây là khả năng của Linh giai mới có, dưới Linh giai, lúc chiến đấu chỉ có thể dựa vào bản thân.
Nuốt cho ta! Thần thức Đường Phong khẽ động, Hỏa hệ cương tâm tản mát ra lực hấp dẫn vô cùng cường đại, hấp dẫn tà hỏa trên người Tiểu Khô Lâu, muốn kéo nó vào trong mắt phải.
Tà hỏa là thứ chỉ thuộc về một mình Hắc Phượng, nhưng lúc này lại không có chút trở ngại nào, tựu theo ý chí của Đường Phong, nó cứ thuận theo hấp lực tiến vào trong mắt phải của Tiểu Khô Lâu.
Tình huống này đã vượt qua dự kiến của Đường Phong, hắn không nghĩ tới sẽ nhẹ nhàng đơn giản như vậy. Tuy Tà Hỏa Hắc Phượng có máu tưới của mình, có một ít liên hệ với mình, nhưng đây là thứ đến từ bên ngoài, phát sinh xung đột với Hỏa hệ cương tâm của mình là điều không thể tránh khỏi, Đường Phong tưởng rằng sẽ phải tiêu hao không ít khí lực mới có thể đạt tới trình độ này, nhưng không ngờ lại không có chút khó khăn nào.
Chẳng lẽ Hỏa hệ cương tâm của mình và tà hỏa của Hắc Phượng lại tương dung đến trình độ này sao? Đây là hiện tượng nhất thể đồng nguyên mới có thế xảy ra!
Nhưng dù nói thế nào, đây là một hiện tượng tốt, Đường Phong vừa khống chế tà hỏa tiến vào mắt phải, vừa tiến hành quan sát tình huống của cương tâm, không bởi vì mọi việc diễn ra quá thuận lợi mà buông lỏng cảnh giác.
Xương cốt Tiểu Khô Lâu đen nhánh, Hắc Viêm đang thiêu đốt càng ngày càng ít, đang từ từ biến mất không thấy nữa, những âm hồn bị thiêu đốt khổ không thể tả, vào lúc này đã tìm được nơi an toàn để đặt chân, tất cả đều chạy về vị trí mà Hắc Viêm không có bao trùm.
Đường Phong có thể tưởng tượng ra được bộ dáng của chúng chính là kìm lòng không được thở ra một hơi, nghĩ đến tình cảnh như vậy, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Toàn bộ Hắc Viêm trên đùi phải của Tiểu Khô Lâu đã biến mất toàn bộ, Đường Phong cảm giác áp lực đã lớn hơn, chỗ mắt phải vốn là hỏa diễm màu hỏa hồng, nhưng lúc này lại đậm đặc như nước, tản ra vô tận tà khí và quỷ dị, bản thân của Tiểu Khô Lâu cũng phát ra tiếng khanh khách, giống như nó đang thừa nhận thống khổ rất lớn.
Lại qua thời gian nửa chén trà, Hắc Viêm trên người Tiểu Khô Lâu đã biến mất hơn phân nửa, dị biến liền xảy ra.
Hắc Viêm giống như con ngựa hoang thoát ra khỏi yên cương, đang bộc phát rất mãnh liệt, không hề nghe theo sự điều động của Đường Phong nữa, cũng không thèm kiên nể gì mà tiến vào trong mắt phải của Tiểu Khô Lâu, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ mắt phải, hỏa diễm trong đó càng ngày càng nóng.
Thần thức mà Đường Phong tản ra để quan sát tan rả, suýt nữa từ trong trạng thái nhập định bị chấn tỉnh lại.
Cưỡng chế thần thức chấn động, Đường Phong nhìn chằm chằm vào cương tâm, vừa rồi hắn cảm thấy Hắc Viêm xảy ra một ít biến hóa, đó là một loại cảm giác bất khuất, giống như Hắc Phượng cao quý, Hắc Viêm cũng không muốn cúi đầu trước Đường Phong, cũng không để cho Đường Phong muốn làm gì thì làm, tất cả Hắc Viêm đều tràn ngập trong mắt phải, giống như muốn thiêu cháy Hỏa hệ cương tâm.
Thiêu đốt vạn vật, trong phạm vi thiêu đốt của Hắc Viêm, không được có mặt của những thứ hỏa khác.
Nếu là Đường Phong không ngăn cản, chỉ sợ Hỏa hệ cương tâm của Đường Phong sẽ bị phá hủy trong thời gian ngắn, đến lúc đó hắn sẽ không còn Hỏa hệ cương tâm để điều động nữa.
Đường Phong thật vất vả mới có được lực lượng của Hỏa hệ cương tâm, sao có thể để cho thứ không có tính mạng như Hắc Viêm phá hủy được chứ? Toàn bộ lực lượng của Hỏa hệ cương tâm được triển khai, không lùi bước, cũng không sợ hãi, ý chí của Đường Phong quán chú vào trong cương tâm, Hỏa hệ cương tâm vốn bị áp chế đã sinh động trở lại, lập tức phá tan sự đốt cháy của Hắc Viêm, chỗ mắt phải của Tiểu Khô Lâu, tuy vẫn đen kịt như trước, nhưng bên trong sự đen kịt đó, lại ẩn chứa một tia hỏa hồng nhàn nhạt, màu hỏa hồng này chẳng khác gì hoa hồng chóm nở, đang từ từ nở ra khoe khoang vẻ đẹp của mình.
Huyết dịch của hắn bị Hắc Viêm thôn phệ càng ngày càng nhiều, mà mối liên hệ này càng lúc càng mãnh liệt.
- Chuyện này...
Đường Phong nhíu mày, chợt thần sắc hắn vui vẻ, vội vàng tán hộ thân cương khí đi.
Nếu giống như mình tưởng tượng, Hắc Viêm có thể đốt cháy tất cả thế gian của Hắc Phượng, sau khi chạm vào máu tươi của mình, lại không có ảnh hưởng gì, ngược lại bị mình hấp thu không ít.
Lực lượng băng hệ cương tâm cũng tán đi, Đường Phong vội vàng vận dụng lực lượng Hỏa hệ cương tâm, điên cuồng thôn phệ Hắc Viêm của Hắc Phượng.
- Tại sao? Tại sao lại như vậy?
Hắc Phượng dùng ngữ khí không thể tin được, Hắc Phượng không ai bì nổi, lúc này lại đang thất kinh.
- Bởi vì ngươi đang dùng một nửa máu tươi của ta để sống lại, cho nên thân thể của ngươi đang chảy huyết dịch của bổn thiếu gia, máu mủ tình thâm, làm sao ngươi có thể đả thương ta chứ?
Đường Phong tham lam cắn nuốt Hắc Viêm của Hắc Phượng, đem Hắc Viêm cất giữ trong cương tâm.
- Nhân loại hèn hạ, mơ tưởng dùng loại phương thức này để khống chế ta.
Hắc Phượng há miệng phun ra một đạo Hắc Viêm, mà đạo Hắc Viêm này bay vào trong Khúc Đỉnh Sơn, trực tiếp đem phương viên mười dặm trong đó biến thành một cái biển lửa.
- Hắc Phượng cao quý há có thể cúi đầu trước ngươi, ta sẽ trở lại, lần tiếp theo sẽ là tử kỳ của ngươi.
- Ta chờ.
Đường Phong cười to.
Hắc khí trên người Hắc Phượng nhúc nhích, thân thể không lồ kia co lại, trực tiếp biến thành lớn như lòng bàn tay, uy áp phô thiên cái địa và Hắc Viêm nóng bỏng đã biến mất không còn gì nữa.
Đường Phong và Hắc Phượng đều té xuống Dạ Vũ Hồ, đang ở giữa không trung, Đường Phong bắt lấy Hắc Phượng, sau đó gập thân lại, bay về phía Thiên Tú tông!
Nhìn Hắc Phượng đang ngủ say như chết trong tay, Đường Phong lần đầu tiên khó xử, xem ra tiểu chút chít này rất không an phận, tuy không biết vì sao nó đột nhiên bạo động, nhưng với thực lực mà nó biểu lộ ra không có ai có thể áp chế, nếu không phải nó mang trong người một nửa máu tươi của mình, chỉ sợ ngày hôm nay Thiên Tú tông đã gặp đại nạn.
Cách tốt nhất bảo đảm cho an toàn của mọi người là hiện tại chính thừa dịp nó hôn mê trực tiếp giết nó, nhưng tâm của Đường Phong không ngoan độc đến trình độ này.
Hắc Phượng hiện tại, đã khôi phục lại trạng thái ban đầu, chỉ lớn cỡ bàn tay, thân thể nhỏ bé xinh xắn, cũng không biết có phải vừa rồi đột nhiên bạo tẩu hao phí nhiều khí lực hay không, cho nên hiện giờ ngủ rất ngon lành.
- Phong thiếu!
Tiếu thúc nuốt một ngụm nước bọt, kinh ngạc nhìn Hắc Phượng, trên gương mặt vẫn còn sợ hãi, nói:
- Vừa rồi là thế nào?
- Không biết.
Đường Phong lắc đầu, hắn cũng không biết tại sao Hắc Phượng mới trọng sinh sống lại có một ngày, lại đột nhiên quay đầu giáo như vậy.
Từ khi Hắc Phượng bạo tẩu cho đến lúc ngủ say không động đậy này chỉ diễn ra trong thời gian hơn mười tức ngắn ngủi, nhưng nhưng linh khí chấn động cường hoành và công kích hung mãnh của Hắc Viêm đã sớm hấp dẫn đại bộ phận đệ tử Thiên Tú tông tới đây.
Bên ngoài Yên Liễu Các, những nữ tử tụ tập thành đàn nối đuôi nhau chạy về phía bên này, trên gương mặt lộ rõ thần sắc kinh hoàng và lo lắng, khi nhìn thấy Đường Phong, không khỏi kinh ngạc, lập tức dừng cước bộ, ngây ngốc nhìn Đường Phong, một ít nữ hài tử gan lớn tiến lên hai ba bước nhìn hắn, nhát gan thì dùng ánh mắt nhìn hắn, nhưng không có ngoại lệ, trên mặt của những nữ hài từ này đều đỏ bừng, giống như đang nhìn thấy thứ không nên nhìn thấy.
- Tiểu lưu manh!
Tứ Nương khẽ gắt một tiếng, cũng dời ánh mắt, hai má ửng hồng, Chu Tiểu Điệp và Thi Thi thì che mắt lại, ngồi xỗm trên mặt đất.
Đường Phong nhìn thấy phản ứng kỳ quái của mọi người, không khỏi chau mày, đang có chuyện gì xảy ra?
- A Phong...
Lại tỷ xấu hổ xông lên, ôm cổ Đường Phong, dùng âm thanh nhỏ như muỗi thì thầm vào lỗ tai của hắn:
- Quần áo của ngươi!
Đường Phong cúi đầu nhìn xuống, dù da mặt của hắn rất dày, nhưng lúc này cũng phải đỏ mặt, bởi vì hắn lúc này đang trần truồng không mảnh vải che thân! Vừa rồi chiến đấu với Hắc Phượng, quần áo trên người bị Hắc Viêm trên người của Hắc Phượng đốt cháy, sau khi ngăn chặn được Hắc Phượng, chỉ một mực lo lắng tại sao nó bạo động, mà hồn nhiên quên mất trạng thái của mình hiện giờ.
Chỉ trong mấy tức thời gian ngắn ngủi, đã có mấy ngàn đệ tử Thiên Tú nhìn thấy xuân quang của hắn.
Mất mặt quá lớn! Đôi má của Đường Phong phát sốt, vội vàng dùng tay ôm lấy Lại tỷ che lại, mượn thân thể của nàng làm vật che chắn, triển khai thân pháp, chạy như sấm chớp vào Yên Liễu Các, trồn vào trong phòng.
Chẳng lẽ Phong sư huynh có sở thích trần truồng chạy ra ngoài? Trong lòng của không ít đệ tử Thiên Tú đều xuất hiện ý nghĩ này, rất nhiều người trong các nàng nghe thấy động tĩnh của nơi này, nhưng không nhìn thấy Hắc Phượng, cho nên hiểu lầm là chuyện rất bình thường.
- Mắc cỡ muốn chết!
Trong phòng, Đường Phong cẩn thận từng li từng tí thả Hắc Phượng ra, tìm một bộ y phục mặc lên người, bị nhiều đệ tử Thiên Tú nhìn thấy cũng không có gì, trọng yếu nhất là, lại bị Tứ Nương và Chu Tiểu Điệp nhìn thấy.
Sau này làm sao mà hắn dám ngẩn đầu mà nhìn mặt các nàng đây?
Lại tỷ nghe Đường Phong phàn nàn, liền hé miệng cười khẽ.
- Lại tỷ, các ngươi chiếu cố tiểu chút chít này vài ngày, không nên cho nó ăn cái gì, ta cần phải bế quan một thời gian.
Đường Phong phiền muộn lắc đầu.
Lại tỷ nhìn Đường Phong một cái, trong ánh mắt lóe ra một tia ôn nhu và điềm tĩnh, nhẹ nhàng gật đầu.
Bên ngoài Yên Liễu Các, Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên hỏi đám đệ tử một hồi, sao khi phân phó cho đệ tử Thiên Tú giải tán, mới đi tìm bọn người Thang Phi Tiếu hỏi rõ tình huống, sau khi Bạch Tố Y và Lâm Nhược Diên hiểu rõ liền cười khổ không thôi.
Đường Phong bế quan, mọi người còn tưởng rằng hắn không dám đi ra gặp mọi người, trốn trong phòng điều chỉnh tâm tình, kỳ thật Đường Phong thật sự đang bế quan.
Hắc Phượng bạo động, trước mắt thì chỉ nhìn thấy chỗ hỏng trong đó, nhưng lại mang đến chỗ tốt cho Đường Phong.
Khi Hắc Viêm đốt cháy làn da làm cho xuất da thịt rạn nứt, máu tươi chảy ra dung nhập vào Hắc Viêm, nhưng không có bị bốc hơi, ngược lại còn tạo thành hiện tượng huyết thủy tương dung, làm cho Đường Phong hấp thu không ít Hắc Viêm.
Dù chỉ hấp thu trong một lát, lần này Tà Hỏa Hắc Phượng cung cấp cho cương tâm Đường Phong chỗ tốt, tà hỏa là thứ có thể thiêu đốt hết tất cả mọi thứ trong thiên địa mà không bị dập tắt, uy năng không thể tưởng tượng, nhưng lúc này nó đang tràn đầy trong cương tâm, đang bốc cháy trong cương tâm Tiểu Khô Lâu, phía trên của Tiểu Khô Lâu chính là âm hồn, nhưng không cách nào ngăn cản nổi tà hỏa, đang phát ra tiếng gào khóc thảm thiết hoảng sợ và không cam lòng.
Ngồi ngay ngắn trên giường, Đường Phong nhắm mắt tập trung tư tưởng, thần thức tiến vào trong cương tâm, chỉ trong nháy mắt tiến vào liền cảm nhận được một trận gió lạnh nổi gai ốc, không chỉ có như thế, trong cương tâm phát ra cổ khí tức nóng bỏng.
Đưa mắt nhìn, cốt cách của Tiểu Khô Lâu vốn màu đen nhánh, nhưng lúc này đang bốc cháy hừng hực, trên mỗi lóng xương đều có ngọn lửa màu đen đang thiêu đốt, đó là Hắc Viêm của Tà Hỏa Hắc Phượng!
Sở dĩ Đường Phong thôn phệ những tà hỏa, là bởi vì bản năng của hắn cảm giác được nó có trợ giúp tăng thực lực của mình lên, cũng có thể là thủ đoạn bảo vệ tính mạng lúc đó, hiện tại nên làm thế nào, hắn vẫn cảm thấy mơ hồ.
Cương tâm Tiểu Khô Lâu đang bị thiêu đốt, những âm hồn bám trên Tiểu Khô Lâu đang giảm bớt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, âm hồn dưới Linh giai căn bản không thể thừa nhận được sự thiêu đốt của Hắc Viêm, chỉ có âm hồn ngoài Linh giai, mới có thể ngăn cản được loại uy lực này. Tuy có thể tạm thời ngăn cản được, nhưng Đường Phong cảm thấy nếu cứ tiếp tục thiêu đốt như vậy thì những âm hồn này sẽ bị thiêu đốt, dù là âm hồn cường đại nhất cương tâm, chỉ sợ cũng phải biến mất.
Phải luyện hóa tà hỏa, sau đó dung nhập nó vào cương tâm.
Dùng lực lượng Băng hệ cương tâm đem dập tắt nó, hoặc dùng lực lượng Hỏa hệ cương tâm dung hợp nó! Biện pháp đầu tiên Đường Phong không cần thử cũng biết không thể thành công, thời điểm đối chiến với Hắc Phượng, hắn đã vận dụng Băng hệ cương tâm cũng không thể nào ngăn cản được Hắc Viêm, hiện tại bày ra trước mặt mình, chỉ có loại phương pháp thứ hai, dùng Hỏa hệ cương tâm dẫn đạo Hắc Viêm, dung nhập nó thành một bộ phận của cương tâm.
Dù chỉ là cách nghĩ đơn giản, nhưng Đường Phong cảm thấy khả năng thành công của biện pháp này rất lớn.
Cương tâm của một người sau khi hình thành, cũng không phải uy lực của cương tâm sẽ không thay đổi. Lực lượng cương tâm mạnh hay yếu, đều chậm rãi gia tăng theo cảnh giới của người tu luyện, hoặc tìm kiếm linh khí đồng nguyên mà hấp thu.
Tà hỏa dù là tà khí, nhưng cũng là hỏa, chỉ cần là hỏa, thì Hỏa hệ cương tâm của mình có thể dung hợp!
Vận chuyển Vô Thường Quyết, Đường Phong điều động lực lượng Hỏa hệ cương tâm của mình, mắt phải của Tiểu Khô Lâu vốn là một đoàn hỏa diễm màu hỏa hồng thiêu đốt hừng hực, lại mạnh mẽ nhấp nháy vài cái, bốc lên rất cao.
Trong nháy mắt, Đường Phong cảm giác mình có thể nắm Hỏa hệ linh khí của thiên địa trong bàn tay của mình, cũng có thể điều tiết khống chế một ít thiên địa linh khí cho mình dùng, đây là khả năng của Linh giai mới có, dưới Linh giai, lúc chiến đấu chỉ có thể dựa vào bản thân.
Nuốt cho ta! Thần thức Đường Phong khẽ động, Hỏa hệ cương tâm tản mát ra lực hấp dẫn vô cùng cường đại, hấp dẫn tà hỏa trên người Tiểu Khô Lâu, muốn kéo nó vào trong mắt phải.
Tà hỏa là thứ chỉ thuộc về một mình Hắc Phượng, nhưng lúc này lại không có chút trở ngại nào, tựu theo ý chí của Đường Phong, nó cứ thuận theo hấp lực tiến vào trong mắt phải của Tiểu Khô Lâu.
Tình huống này đã vượt qua dự kiến của Đường Phong, hắn không nghĩ tới sẽ nhẹ nhàng đơn giản như vậy. Tuy Tà Hỏa Hắc Phượng có máu tưới của mình, có một ít liên hệ với mình, nhưng đây là thứ đến từ bên ngoài, phát sinh xung đột với Hỏa hệ cương tâm của mình là điều không thể tránh khỏi, Đường Phong tưởng rằng sẽ phải tiêu hao không ít khí lực mới có thể đạt tới trình độ này, nhưng không ngờ lại không có chút khó khăn nào.
Chẳng lẽ Hỏa hệ cương tâm của mình và tà hỏa của Hắc Phượng lại tương dung đến trình độ này sao? Đây là hiện tượng nhất thể đồng nguyên mới có thế xảy ra!
Nhưng dù nói thế nào, đây là một hiện tượng tốt, Đường Phong vừa khống chế tà hỏa tiến vào mắt phải, vừa tiến hành quan sát tình huống của cương tâm, không bởi vì mọi việc diễn ra quá thuận lợi mà buông lỏng cảnh giác.
Xương cốt Tiểu Khô Lâu đen nhánh, Hắc Viêm đang thiêu đốt càng ngày càng ít, đang từ từ biến mất không thấy nữa, những âm hồn bị thiêu đốt khổ không thể tả, vào lúc này đã tìm được nơi an toàn để đặt chân, tất cả đều chạy về vị trí mà Hắc Viêm không có bao trùm.
Đường Phong có thể tưởng tượng ra được bộ dáng của chúng chính là kìm lòng không được thở ra một hơi, nghĩ đến tình cảnh như vậy, chính hắn cũng cảm thấy buồn cười.
Toàn bộ Hắc Viêm trên đùi phải của Tiểu Khô Lâu đã biến mất toàn bộ, Đường Phong cảm giác áp lực đã lớn hơn, chỗ mắt phải vốn là hỏa diễm màu hỏa hồng, nhưng lúc này lại đậm đặc như nước, tản ra vô tận tà khí và quỷ dị, bản thân của Tiểu Khô Lâu cũng phát ra tiếng khanh khách, giống như nó đang thừa nhận thống khổ rất lớn.
Lại qua thời gian nửa chén trà, Hắc Viêm trên người Tiểu Khô Lâu đã biến mất hơn phân nửa, dị biến liền xảy ra.
Hắc Viêm giống như con ngựa hoang thoát ra khỏi yên cương, đang bộc phát rất mãnh liệt, không hề nghe theo sự điều động của Đường Phong nữa, cũng không thèm kiên nể gì mà tiến vào trong mắt phải của Tiểu Khô Lâu, trong nháy mắt đã bao phủ toàn bộ mắt phải, hỏa diễm trong đó càng ngày càng nóng.
Thần thức mà Đường Phong tản ra để quan sát tan rả, suýt nữa từ trong trạng thái nhập định bị chấn tỉnh lại.
Cưỡng chế thần thức chấn động, Đường Phong nhìn chằm chằm vào cương tâm, vừa rồi hắn cảm thấy Hắc Viêm xảy ra một ít biến hóa, đó là một loại cảm giác bất khuất, giống như Hắc Phượng cao quý, Hắc Viêm cũng không muốn cúi đầu trước Đường Phong, cũng không để cho Đường Phong muốn làm gì thì làm, tất cả Hắc Viêm đều tràn ngập trong mắt phải, giống như muốn thiêu cháy Hỏa hệ cương tâm.
Thiêu đốt vạn vật, trong phạm vi thiêu đốt của Hắc Viêm, không được có mặt của những thứ hỏa khác.
Nếu là Đường Phong không ngăn cản, chỉ sợ Hỏa hệ cương tâm của Đường Phong sẽ bị phá hủy trong thời gian ngắn, đến lúc đó hắn sẽ không còn Hỏa hệ cương tâm để điều động nữa.
Đường Phong thật vất vả mới có được lực lượng của Hỏa hệ cương tâm, sao có thể để cho thứ không có tính mạng như Hắc Viêm phá hủy được chứ? Toàn bộ lực lượng của Hỏa hệ cương tâm được triển khai, không lùi bước, cũng không sợ hãi, ý chí của Đường Phong quán chú vào trong cương tâm, Hỏa hệ cương tâm vốn bị áp chế đã sinh động trở lại, lập tức phá tan sự đốt cháy của Hắc Viêm, chỗ mắt phải của Tiểu Khô Lâu, tuy vẫn đen kịt như trước, nhưng bên trong sự đen kịt đó, lại ẩn chứa một tia hỏa hồng nhàn nhạt, màu hỏa hồng này chẳng khác gì hoa hồng chóm nở, đang từ từ nở ra khoe khoang vẻ đẹp của mình.
Bình luận truyện