Vô Thường

Chương 916: Ở đây không chào đón ngươi



Tinh hồn Vũ Mị của Linh Khiếp Nhan đã phụ thể vào Thi Thi từ khi còn bé, chỉ bị Linh Khiếp Nhan thôn phệ vào mấy ngày trước, không biết có tạo thành nguy hại gì đến Thi Thi hay không. Tuy nhiên khả năng rất nhỏ, nhưng Đường Phong không thể không phòng, nếu bởi vì nguyên nhân này mà làm nguy hại tới nàng, Đường Phong cũng không thể nào an tâm được.

- Có chút nóng...

Thi Thi nói nửa câu, đầu cũng cúi xuống.

Không thể nào bàn tiếp! Thi Thi không biết có tinh hồn Vũ Mị, nàng cũng đang hiểu lầm Đường Phong.

Một chặng đường cực kỳ gian nan cứ thế trôi qua, hai người không ai nói tiếp. Tuy không đi cùng người của Yên Liễu Các, dù thực lực của Linh giai cao thủ không kém, dù Đường Phong mang theo một người, tốc độ cũng không chậm hơn bọn họ là bao, không đến nửa ngày, mọi người đã hội tụ, một đường cười cười nói nói đi về phía Bạch Đế thành.

Mấy ngày sau, mọi người đã tới vị trí trung tâm của Bạch Đế thành.

Nhìn qua thành trì vốn thuộc về thế lực đệ nhất của Lý Đường đế quốc, nhưng lúc này không một bóng người, mặc gió cuốn đi, lá rụng bay tán loạn, mọi người cũng thổn thức không thôi, Lại tỷ nhìn cảnh nhớ người, suýt nữa rơi lệ.

Dẫn mọi người đi tới lối vào, Đường Phong vận dụng Bạch Đế Ấn mở cửa vào, để mọi người đi vào trong.

- A Phong, ngươi không đi sao?

Lại tỷ đi vào cuối cùng, thấy Đường Phong không muốn đi vào nên hỏi một câu.

- Ừ. Ta phải đi Thiên Thánh Cung tìm Hỏa Phượng hỏi một số chuyện.

Đường Phong sờ sờ Hắc Phượng đang đứng trên bờ vai, nói.

- Vậy thì ngươi cẩn thận một chút.

Lại tỷ dặn dò một câu.

- Ta biết rồi.

Đường Phong gật đầu.

Lại tỷ nhanh chóng biến mất vào bên trong, Đường Phong thuận tay đóng Bạch Đế Bí Cảnh lại, hiện giờ trong Bạch Đế Bí Cảnh nội rất an toàn, Linh Khí Phong Bạo mà Linh giai cao thủ cũng phải nhượng bộ lui binh đã không còn, lại có Lôi Tẩu là người dẫn đường, cho nên đám người không cần sợ đi vào lãnh đại của linh thú Bát giai đỉnh phong, có lẽ sẽ không có nguy hiểm.

Lần này bọn họ đi vào là để lịch lãm rèn luyện và tầm bảo, tất cả đều do bọn họ quyết định. Lưu Tô sư tỷ và Thi Thi thì sẽ đi Dược Thần Tông, khi đến đó sẽ có người của Bạch Đế thành an bài.

Lộ tuyến và vị trí của Dược Thần Tông Đường Phong đã nói cho Lưu Tô sư tỷ nghe, cho nên mình không cần phải đi vào.

- Chúng ta đi thôi.

Đường Phong điểm lên đầu Hắc Phượng một cái, từ Bạch Đế thành chuyển hướng đi Thiên Thánh Cung, thời điểm Hắc Phượng trọng sinh không thuận lợi, nguyên nhân đột nhiên bạo tẩu, Đường Phong đều phải đi tìm hồng sam nữ tử để hỏi cho rõ mới được.

Mười ngày sau, Đường Phong lại đi tới thác nước khủng bố lần trước, nơi này không thể dùng Bạch Đế Ấn cưỡng ép mở ra, cho nên phải giống như lần trước, Nhất Kiếm Đoạn Thủy Lưu, mới có thể mở cửa vào Thiên Thánh Cung.

Quen việc dễ làm, Đường Phong lại đặt chân lên Thiên Thánh Cung, lần này hắn không đi vào địa phương của Thiên Thánh Cung nữa, mà hắn trực tiếp đi vào căn nhà gỗ của hồng sam nữ tử.

Vừa đến cách căn nhà gỗ khoảng ba dặm, âm thanh của hồng sam nữ tử đã truyền tới:

- Xú tiểu tử, tại sao ngươi lại tới đây? Nơi đây không chào đón ngươi!

Tiếng nói còn chưa tan biến, một đạo chưởng phong màu đỏ thẫm đã đánh tới trước mặt, linh khí cường hoành rót vào trong bàn tay có thể dùng mắt thường nhìn thấy, mạnh mẽ chụp về phía Đường Phong.

Tá Thi Hoàn Hồn! Đối mặt một kích như vậy, Đường Phong không dám khinh thường, vội vàng vận dụng thực lực Linh giai trung phẩm, Độc Ảnh kiếm rời vỏ, chém ra một đạo kiếm quang ngăn cản.

- Hừ!

Hồng sam nữ tử cũng biết đạo công kích vừa rồi không làm gì được Đường Phong, khi thấy hắn có thể hóa giải rất nhẹ nhõm, nhịn không được hừ lạnh một tiếng, khoảng cách lần gặp mặt trước không tới hai tháng, tiểu tử này lại có một ít biến hóa, nhưng biến hóa ở đâu thì nàng nhìn không ra, chỉ biết là hắn đã mạnh hơn không ít.

- Tiền bối nhiệt tình như vậy, vãn bối đảm đương không nổi a.

Đường Phong bỏ qua bộ dáng phẫn nộ của hồng sam nữ tử, thân thể lóe lên xuất hiện trước căn phòng.

- Cút, lão nương vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi!

Hồng sam nữ tử nổi trận lôi đình, vừa nhìn thấy Đường Phong, nàng lại nhớ đến tám giọt máu tươi của mình, đau đớn giống như bị hắn cắt xuống một cân thịt.

- Tiền bối không muốn nhìn thấy vãn bối, nhưng cũng phải nhìn tiểu chút chít này chứ.

Đường Phong chỉ chỉ vào tiểu chút chít đang đứng trên đầu vai của mình, Hắc Phượng đang ngây ngốc nhìn chằm chằm vào hồng sam nữ tử.

Hồng sam nữ tử đưa mắt nhìn, thần sắc nhịn không được liền sửng sốt, chợt nở ra nụ cười, thậm chí Đường Phong không phát hiện nàng động lúc nào, Hắc Phượng trên bờ vai đã bị nàng cầm vào trong tay.

Đều là thành viên của Phượng chi nhất tộc, Hắc Phượng lúc này không chút cảm giác bài xích nào, ngược lại rất thân mật với hồng sam nữ tử, cái đầu nhỏ không ngừng cọ cọ vào đôi má của hồng sam nữ tử, trong miệng kêu to vui mừng.

Hồng sam nữ tử đồng dạng cũng thế, trên mặt không còn thần sắc phẫn nộ và bài xích Đường Phong nữa, lúc này khuôn mặt tràn đầy vui mừng và cưng chiều nhìn Hắc Phượng trên tay.

- Sao lại trọng sinh nhanh như vậy?

Vẻ mặt hồng sam nữ tử tràn đầy vui đùa.

- Còn nhanh hơn tưởng tượng của ta nhiều.

Đường Phong đi qua, ngồi đối diện hồng sam nữ tử, cầm ấm trà trên bàn lên, tự rót cho mình một chén trà.

Hồng sam nữ tử liếc hắn:

- Lúc đi mang theo chén trà đi, thứ người khác đã dùng qua thì lão nương không cần.

- Đa tạ tiền bối ban thưởng.

Đường Phong buồn bực nhấp một ngụm trà, mở miệng nói:

- Tiền bối, tại sao lúc trước ngươi không nói với ta khi Hắc Phượng trọng sinh sẽ bắt đầu phát triển từ nhỏ?

Hồng sam nữ tử cười lạnh một tiếng:

- Ngươi có hỏi ta sao? Hơn nữa đây vốn là chuyện đương nhiên, ngươi cho rằng sau khi nó trọng sinh sẽ là cái dạng gì?

- Ta cho rằng giống như ngươi!

- Mơ mộng hão huyền!

Hồng sam nữ tử xì mũi coi thường.

- Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy? Nhưng ngươi cũng đừng vội nóng nảy, tuy tiểu gia hỏa này vẫn còn nhỏ, bởi vì nó vừa trọng sinh, nhưng nó có nội tình đỉnh phong, tốc độ phát triển nhanh hơn tưởng tượng của ngươi rất nhiều. Chỉ cần cho nó mười năm, nó có thể khôi phục lại đỉnh phong trước kia!

- Mười năm...

Đường Phong cười khổ, mười năm đối với thành viên Phượng chi nhất tộc mà nói đúng là không dài, nhưng mình thì không có thời gian chờ đợi. Có thể trong mười năm sẽ có quá nhiều chuyện xảy ra, mình đi tới thế giới này, cũng không vượt qua bốn năm năm mà thôi, từ một người không có căn cơ, phát triển đến Thiên giai thượng phẩm, có trời mới biết mười năm sao sẽ là cái dạng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện