Vô Thường
Chương 944: Ngự thần sơn
Khi đưa con Thất giai linh thú này vào trong Sơn Hà Đồ, lần này Đường Phong cũng hao phí không ít cương khí, không thể không ngồi xuống khôi phục một phen.
Trong Sơn Hà Đồ, Hắc Phượng đã đè Tư Đồ bổ nhào lên mặt đất, hai cái móng vuốt dẫm lên người hắn, ngửa đầu kêu to một phen, diễu võ dương oai rồi bỏ đi. Thật lâu sai, Tư Đồ mới bò dậy sau bị lăng nhục, rất ủy khuất xấu hổ.
Đang muốn mở miệng phàn nàn với Đường Phong vài câu, Tư Đồ lại cả kinh, mở miệng nói:
- Đại thiếu, đây là...
- Đây là nơi xuất nhập Linh Mạch Chi Địa của Ngự Thần.
Đường Phong vừa khôi phục vừa trả lời.
Sắc mặt Tư Đồ cả kinh, lập tức vui vẻ, nói:
- Đại thiếu muốn thu phục Thần binh Ngự Thần sao?
- Không dám nói là thu phục nó, ta chỉ tới thử thôi.
- Cũng đúng, cho tới tận ngày nay chưa có ai chiếm được Ngự Thần, đại thiếu cứ nổ lực hết sức là được. Ngàn năm trước có nghe đồn, Ngự Thần từng có chủ nhân, nhưng chỉ nghe nói như thế, nhưng không nhìn thấy chân diện mục, nói thật, lão phu cũng rất hiếu kỳ với Ngự Thần. Nếu đại thiếu có thể thu phục được Ngự Thần, đến lúc đó phải gọi tiểu lão nhân ra chiêm ngưỡng một lần, không uổng công cả đời tiểu lão nhân mong nhớ.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Đường Phong không thể không cười, càng nhìn trộm trí nhớ Huyết Vân Lưu, càng cảm thấy Ngự Thần khó chiếm được, trong lòng Đường Phong không có bất cứ nắm chắt nào.
Ngồi xuống khôi phục nửa ngày, cuối cùng cũng bổ sung toàn cương khí, Đường Phong thu hồi Sơn Hà Đồ, đi vòng quanh vài vòng, đứng ở một vị trí, thò tay điểm một cái vào hư không.
Dù người khác biết cửa vào của Linh Mạch Chi Địa ở đâu, cũng phải đi tới cửa vào để mở cửa mới vào được, nhưng Đường Phong không cần, Thiên Cơ Ấn trong đan điền, chỉ cần là phong ấn thì Thiên Cơ Ấn sẽ mở ra rất đơn giản.
Một cảnh hỗn độn xuất hiện trước mặt Đường Phong, Đường
Phong liền chui vào.
Thân thể còn chưa dừng lại, cảnh tượng trước mắt đã không thấy rõ, toàn thân Đường Phong căng cứng. Bởi vì, trong nháy mắt tiến vào, Đường Phong cảm giác không khí giống như hóa thành vô số mũi tên sắc nhọn, đang muốn đâm xuyên qua thân thể của hắn.
Hương vị sâm lãnh, giống như mình bị vô số đạo công kích tập trung, tránh cũng không thể tránh.
Thần sắc Đường Phong thản nhiên, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi lớn trước mặt, mà ngọn núi này là ngọn núi kỳ dị nhất mà Đường Phong từng nhìn thấy, dù đã nhìn thấy nó không ít lần trong trí nhớ của Huyết Vân Lưu, nhưng khi đứng trước mặt ngọn núi này, Đường Phong vẫn nhịn không được sinh ra cảm giác kính sợ.
Ngọn núi này không tính là cao, đại khái chỉ khoảng ngàn trượng mà thôi, kéo cũng khoảng mười dặm, cả Linh Mạch Chi Địa bị ngọn núi này chiếm cứ một nửa.
Linh Mạch Chi Địa cất chứa Ngự Thần, nó rất nhỏ, đây là Linh Mạch Chi Địa nhỏ nhất mà Đường Phong nhìn thấy tới giờ, một nơi như thế này, chỉ lớn bằng một cái Tĩnh An Thành mà thôi.
Nhưng không thể phủ nhận, ngọn núi này rất quỷ dị, rất kỳ lạ. Trên ngọn núi không có hoa cỏ chim chóc, cũng không có bất kỳ sinh cơ nào, cảnh tượng trong Linh Mạch Chi Địa này, cũng không có bất kỳ ngọn cỏ nào, hoang vu đến cực điểm.
Nhưng ngọn núi này, lại sinh ra vô số cây gai, mỗi cây gai này giống như đâm phá đại địa.
Ngự Thần Sơn! Nếu là chỗ của Ngự Thần ẩn thân, cho nên ngọn núi này được mọi người gọi là Ngự Thần Sơn.
Trên Ngự Thần Sơn có nhiều vô số kể cây gai ngược, mỗi một cây gai đều có độ dài ngắn không giống nhau, rậm rạp chằng chịt phân bố trên ngọn núi, giống như muốn đâm phá trời cao, chỉ về phía bầu trời.
Một ngọn núi lớn như vậy, chỉ cần liếc nhìn, sẽ làm cho người ta sinh ra ác mộng, chớ đừng nói đặt chân lên ngọn núi này. Nhưng từ xưa đến nay, có vố số người muốn trèo lên tới đỉnh, bởi vì Thần binh Ngự Thần, đang nằm ở trên đỉnh núi, đạp lên đỉnh núi, có ý nghĩa với việc chiếm được Ngự Thần.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên Ngự Thần Sơn, nhưng không nhìn thấy gì. Giữa sườn núi, có một phiến sương mù mông lung che chắn tầm mắt của mọi người. Chân diện mục của Ngự Thần, không ai nhìn thấy được.
Đây chỉ là một ngọn núi cao ngàn trượng mà thôi, đã ngăn cản bộ pháp của vô số người, Thọ đồng tử chỉ lên tới sườn núi đã bất đắc dĩ quay về, mà Linh giai trung phẩm đỉnh phong như Huyết Vân Lưu, cũng chỉ đi được trăm trượng mà thôi.
Đường Phong chỉ là Thiên giai thượng phẩm mà thôi, dù có vận dụng đòn sát thủ, cũng không thể nào sánh bằng với Thọ đồng tử, trong lòng không rõ ngọn nguồn.
Thời điểm đang nhìn, có hai cổ thần thức cường đại quét qua người Đường Phong một lần, hai cổ thần thức này làm cho người ta có cảm giác trái ngược nhau, một cổ âm lạnh bá đạo, giống như muốn xâm nhập vào hồn phách con người, nhìn trộm tất cả suy nghĩ trong lòng, bị cổ thần thức này quét qua, cả người Đường Phong nổi da gà, phải vận chuyển cương khí khắp toàn thân, lúc này mới dễ chịu một ít.
Mà một cổ thần thức khác, lại tương đối ôn hòa, không hề có ý đả thương người, chỉ tò mò mới quét qua Đường Phong một vòng.
Thần thức khác nhau, hai cổ thần thức này lại có điểm giống nhau, đó chính là rất cường đại! Thần thức như vậy, đều thuộc về Linh giai thượng phẩm.
- Ân?
Đường Phong kinh ngạc nhìn về phía phương hướng thần thức phát ra, nhìn dưới Ngự Thần Sơn, có hai người khoanh chân ngồi đó.
Một người có thân hình tiêu sái, khí vũ hiên ngang, trên người mặc một bộ áo dài màu trắng, trên người lộ ra hương vị không nhiễm một hạt bụi. Mà người còn lại có khí chất bất đồng, thân hình khôi ngô, diện mục hung ác, hắn chỉ mặc một cái áo khoát trên người, áo khoác màu kim nhạt, toàn thân phát ra một cổ khí phách.
Con mắt Đường Phong híp lại, trong lòng chấn động không thôi.
Tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Đường Phong nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu, mình chẳng qua chỉ đến nơi này lấy Ngự Thần, không nghĩ tới lại gặp hai nam nhân mạnh nhất trên đời này.
Hắn không tự mình gặp mặt, nhưng Đường Phong từ trong trí nhớ của âm hồn biết được dung mạo của bọn họ.
Cung chủ Thiên Thánh Cung Tần Thả Ca, thành chủ Huyết Vụ Thành Huyết Thiên Hà.
Người cầm đầu của hai thế lực lớn, từ trước đến nay đều thủy hỏa bất dung, tranh đấu ngàn năm ngươi sống ta chết, hiện tại lại cùng ngồi dưới Ngự Thần Sơn, dù ngồi cách nhau mười trượng, nhưng tràng diện này có chút quỷ dị.
Hai người ở cùng một chỗ, không phải phân ngươi sống ta chết sao?
Hơn nữa, từ tin tức mà mình nhận được, Tần Thả Ca bế tử quan, Huyết Thiên Hà cũng bế quan tu luyện. Nhưng không ngờ tất cả tin tức này đều là giả, Tần Thả Ca vốn không có ở trong Thiên Thánh Cung bế tử quan, mà là đang ở Ngự Thần Sơn, muốn thu phục Thần binh.
Trong Sơn Hà Đồ, Hắc Phượng đã đè Tư Đồ bổ nhào lên mặt đất, hai cái móng vuốt dẫm lên người hắn, ngửa đầu kêu to một phen, diễu võ dương oai rồi bỏ đi. Thật lâu sai, Tư Đồ mới bò dậy sau bị lăng nhục, rất ủy khuất xấu hổ.
Đang muốn mở miệng phàn nàn với Đường Phong vài câu, Tư Đồ lại cả kinh, mở miệng nói:
- Đại thiếu, đây là...
- Đây là nơi xuất nhập Linh Mạch Chi Địa của Ngự Thần.
Đường Phong vừa khôi phục vừa trả lời.
Sắc mặt Tư Đồ cả kinh, lập tức vui vẻ, nói:
- Đại thiếu muốn thu phục Thần binh Ngự Thần sao?
- Không dám nói là thu phục nó, ta chỉ tới thử thôi.
- Cũng đúng, cho tới tận ngày nay chưa có ai chiếm được Ngự Thần, đại thiếu cứ nổ lực hết sức là được. Ngàn năm trước có nghe đồn, Ngự Thần từng có chủ nhân, nhưng chỉ nghe nói như thế, nhưng không nhìn thấy chân diện mục, nói thật, lão phu cũng rất hiếu kỳ với Ngự Thần. Nếu đại thiếu có thể thu phục được Ngự Thần, đến lúc đó phải gọi tiểu lão nhân ra chiêm ngưỡng một lần, không uổng công cả đời tiểu lão nhân mong nhớ.
- Đến lúc đó rồi nói sau.
Đường Phong không thể không cười, càng nhìn trộm trí nhớ Huyết Vân Lưu, càng cảm thấy Ngự Thần khó chiếm được, trong lòng Đường Phong không có bất cứ nắm chắt nào.
Ngồi xuống khôi phục nửa ngày, cuối cùng cũng bổ sung toàn cương khí, Đường Phong thu hồi Sơn Hà Đồ, đi vòng quanh vài vòng, đứng ở một vị trí, thò tay điểm một cái vào hư không.
Dù người khác biết cửa vào của Linh Mạch Chi Địa ở đâu, cũng phải đi tới cửa vào để mở cửa mới vào được, nhưng Đường Phong không cần, Thiên Cơ Ấn trong đan điền, chỉ cần là phong ấn thì Thiên Cơ Ấn sẽ mở ra rất đơn giản.
Một cảnh hỗn độn xuất hiện trước mặt Đường Phong, Đường
Phong liền chui vào.
Thân thể còn chưa dừng lại, cảnh tượng trước mắt đã không thấy rõ, toàn thân Đường Phong căng cứng. Bởi vì, trong nháy mắt tiến vào, Đường Phong cảm giác không khí giống như hóa thành vô số mũi tên sắc nhọn, đang muốn đâm xuyên qua thân thể của hắn.
Hương vị sâm lãnh, giống như mình bị vô số đạo công kích tập trung, tránh cũng không thể tránh.
Thần sắc Đường Phong thản nhiên, ngẩng đầu nhìn lên ngọn núi lớn trước mặt, mà ngọn núi này là ngọn núi kỳ dị nhất mà Đường Phong từng nhìn thấy, dù đã nhìn thấy nó không ít lần trong trí nhớ của Huyết Vân Lưu, nhưng khi đứng trước mặt ngọn núi này, Đường Phong vẫn nhịn không được sinh ra cảm giác kính sợ.
Ngọn núi này không tính là cao, đại khái chỉ khoảng ngàn trượng mà thôi, kéo cũng khoảng mười dặm, cả Linh Mạch Chi Địa bị ngọn núi này chiếm cứ một nửa.
Linh Mạch Chi Địa cất chứa Ngự Thần, nó rất nhỏ, đây là Linh Mạch Chi Địa nhỏ nhất mà Đường Phong nhìn thấy tới giờ, một nơi như thế này, chỉ lớn bằng một cái Tĩnh An Thành mà thôi.
Nhưng không thể phủ nhận, ngọn núi này rất quỷ dị, rất kỳ lạ. Trên ngọn núi không có hoa cỏ chim chóc, cũng không có bất kỳ sinh cơ nào, cảnh tượng trong Linh Mạch Chi Địa này, cũng không có bất kỳ ngọn cỏ nào, hoang vu đến cực điểm.
Nhưng ngọn núi này, lại sinh ra vô số cây gai, mỗi cây gai này giống như đâm phá đại địa.
Ngự Thần Sơn! Nếu là chỗ của Ngự Thần ẩn thân, cho nên ngọn núi này được mọi người gọi là Ngự Thần Sơn.
Trên Ngự Thần Sơn có nhiều vô số kể cây gai ngược, mỗi một cây gai đều có độ dài ngắn không giống nhau, rậm rạp chằng chịt phân bố trên ngọn núi, giống như muốn đâm phá trời cao, chỉ về phía bầu trời.
Một ngọn núi lớn như vậy, chỉ cần liếc nhìn, sẽ làm cho người ta sinh ra ác mộng, chớ đừng nói đặt chân lên ngọn núi này. Nhưng từ xưa đến nay, có vố số người muốn trèo lên tới đỉnh, bởi vì Thần binh Ngự Thần, đang nằm ở trên đỉnh núi, đạp lên đỉnh núi, có ý nghĩa với việc chiếm được Ngự Thần.
Đường Phong ngẩng đầu nhìn lên Ngự Thần Sơn, nhưng không nhìn thấy gì. Giữa sườn núi, có một phiến sương mù mông lung che chắn tầm mắt của mọi người. Chân diện mục của Ngự Thần, không ai nhìn thấy được.
Đây chỉ là một ngọn núi cao ngàn trượng mà thôi, đã ngăn cản bộ pháp của vô số người, Thọ đồng tử chỉ lên tới sườn núi đã bất đắc dĩ quay về, mà Linh giai trung phẩm đỉnh phong như Huyết Vân Lưu, cũng chỉ đi được trăm trượng mà thôi.
Đường Phong chỉ là Thiên giai thượng phẩm mà thôi, dù có vận dụng đòn sát thủ, cũng không thể nào sánh bằng với Thọ đồng tử, trong lòng không rõ ngọn nguồn.
Thời điểm đang nhìn, có hai cổ thần thức cường đại quét qua người Đường Phong một lần, hai cổ thần thức này làm cho người ta có cảm giác trái ngược nhau, một cổ âm lạnh bá đạo, giống như muốn xâm nhập vào hồn phách con người, nhìn trộm tất cả suy nghĩ trong lòng, bị cổ thần thức này quét qua, cả người Đường Phong nổi da gà, phải vận chuyển cương khí khắp toàn thân, lúc này mới dễ chịu một ít.
Mà một cổ thần thức khác, lại tương đối ôn hòa, không hề có ý đả thương người, chỉ tò mò mới quét qua Đường Phong một vòng.
Thần thức khác nhau, hai cổ thần thức này lại có điểm giống nhau, đó chính là rất cường đại! Thần thức như vậy, đều thuộc về Linh giai thượng phẩm.
- Ân?
Đường Phong kinh ngạc nhìn về phía phương hướng thần thức phát ra, nhìn dưới Ngự Thần Sơn, có hai người khoanh chân ngồi đó.
Một người có thân hình tiêu sái, khí vũ hiên ngang, trên người mặc một bộ áo dài màu trắng, trên người lộ ra hương vị không nhiễm một hạt bụi. Mà người còn lại có khí chất bất đồng, thân hình khôi ngô, diện mục hung ác, hắn chỉ mặc một cái áo khoát trên người, áo khoác màu kim nhạt, toàn thân phát ra một cổ khí phách.
Con mắt Đường Phong híp lại, trong lòng chấn động không thôi.
Tại sao bọn họ lại ở chỗ này? Đường Phong nghĩ muốn nổ đầu cũng không hiểu, mình chẳng qua chỉ đến nơi này lấy Ngự Thần, không nghĩ tới lại gặp hai nam nhân mạnh nhất trên đời này.
Hắn không tự mình gặp mặt, nhưng Đường Phong từ trong trí nhớ của âm hồn biết được dung mạo của bọn họ.
Cung chủ Thiên Thánh Cung Tần Thả Ca, thành chủ Huyết Vụ Thành Huyết Thiên Hà.
Người cầm đầu của hai thế lực lớn, từ trước đến nay đều thủy hỏa bất dung, tranh đấu ngàn năm ngươi sống ta chết, hiện tại lại cùng ngồi dưới Ngự Thần Sơn, dù ngồi cách nhau mười trượng, nhưng tràng diện này có chút quỷ dị.
Hai người ở cùng một chỗ, không phải phân ngươi sống ta chết sao?
Hơn nữa, từ tin tức mà mình nhận được, Tần Thả Ca bế tử quan, Huyết Thiên Hà cũng bế quan tu luyện. Nhưng không ngờ tất cả tin tức này đều là giả, Tần Thả Ca vốn không có ở trong Thiên Thánh Cung bế tử quan, mà là đang ở Ngự Thần Sơn, muốn thu phục Thần binh.
Bình luận truyện