Vô Thường

Chương 949: Phương pháp xông lên núi



- Khó có được thì thế nào, hắn không phải là người của Thiên Thánh Cung ngươi!

Huyết Thiên Hà hừ lạnh một tiếng.

Tần Thả Ca thở dài một tiếng, hạt giống tốt như vậy làm sao mà hắn không muốn thu vào Thiên Thánh Cung chứ, lúc đó chính mình sẽ có người kế tục, nhưng khi nhìn thấy một kiếm kinh hồn của hắn, nhất định là có lương sư dạy bảo, đoạt yêu thích của người khác, không phải là việc Tần Thả Ca muốn làm.

Nhưng hắn đã chịu ơn của phu nhân, nhất định sẽ không biến thành địch nhân, chỉ cần bảo vệ hắn không bị Huyết Thiên Hà giết, ngày sau Thiên Thánh Cung gặp nạn, nói không chừng hắn sẽ ra tay giúp đỡ một hai.

Lúc hai đại cao thủ đang nói chuyện, Đường Phong đứng trên Ngự Thần Sơn hít sâu một hơi.

Hắn đi đến nơi đây, không tiếp tục tiến lên nữa, bởi vì hắn muốn thăm dò cực hạn của mình, mà bây giờ, hắn muốn kiểm chứng suy đoán của mình.

Quan sát một tháng, Đường Phong đã có thể nhìn ra chút vấn đề.

Công kích của Ngự Thần, lớp sau cường đại hơn lớp trước, nhưng có đôi khi tăng cường biên độ lại bất đồng, đây là nguyên nhân mà Đường Phong muốn nghiệm chứng.

Sau khi tiếp được một lớp công kích, Đường Phong liếc nhìn lại, thu chín mươi đạo công kích này vào trong mắt, lộ tuyến của mỗi đạo công kích đều bị hắn rõ như lòng bàn tay.

Nếu hắn dùng toàn lực, tự nhiên ngăn cản toàn bộ công kích này lại. Nhưng hắn không làm thế, mà là thân thể hơi nghiêng, tránh né vài đạo công kích trong đó, đánh tan những đạo công kích còn lại.

Sau khi xử lý xong lớp này, lại có một lớp khác xuất hiện trong tầm mắt. Tiếng rít phá không, rõ ràng uy lực mạnh hơn vừa rồi một chút, Đường Phong nheo mắt nhìn, mạnh mẽ chém ra một đạo kiếm quang mấy trượng, trực tiếp chém vỡ hơn mười đạo công kích, sau đó làm như trước, đánh tan toàn bộ công kích còn lại.

Đường Phong giống như con thuyền nhỏ đang lạc trong bão tố, đứng trên Ngự Thần Sơn, tùy ý để công kích trên đỉnh núi đánh xuống, thỉnh thoảng trốn tránh, thỉnh thoảng lại chém ra kiếm quang, theo thời gian qua đi, cường độ công kích trên đỉnh núi càng ngày càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt.

Đứng tại nguyên chỗ không nhúc nhích, không tiến lên, cũng không lui về phía sau, nhưng công kích của Ngự Thần lại không ngừng nghỉ, trừ phi lui về sau, nó mới đỉnh chỉ công kích.

Theo đạo lý mà nói, nếu đứng nguyên bất động, thì số lượng công kích trên đỉnh núi, số lượng và cường độ không gia tăng. Nhưng sau khi trải qua thí nghiệm, Đường Phong phát hiện số lượng công kích số lượng, nhưng cường độ lại gia tăng vài chục lần, uy lực cũng mạnh hơn gấp đôi.

Đường Phong nhịn không được, vội vàng lui về phía sau, Ngự Thần Sơn lập tức yên tĩnh lại, Ngự Thần thông linh, đối mặt với địch nhân chịu thua, nó cũng khinh thường không công kích nữa.

Đi xuống Ngự Thần Sơn, vừa thở phì phò, vừa khoanh chân ngồi xuống, ngồi bên cạnh Tần Thả Ca, tuy thần thái mệt mỏi, nhưng trên mặt Đường Phong vẫn treo nụ cười vui vẻ.

Lần xông núi này, dù không đi được xa, nhưng lại nghiệm chứng được suy đoán trong nhiều ngày trước.

- Nhãn lực không tệ, chỉ trong một tháng, đã có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy.

Tần Thả Ca khen ngợi một tiếng.

- Vãn bối múa rìu qua mắt thợ, cũng biết chắc hai vị tiền bối đã nhìn ra điểm này rồi.

Đường Phong khiêm tốn, trong suy nghĩ của hắn, vấn đề rõ ràng như vậy mình cũng nhìn ra, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà cũng có thể nhìn ra, bây giờ nghe cung chủ Thiên Thánh Cung nói như vậy, đúng là bọn họ đã nhìn ra vấn đề này từ sớm.

- Không tệ!

Tần Thả Ca gật đầu nói:

- Muốn thu phục Ngự Thần, phải trèo lên đỉnh núi, nhưng lại bị Ngự Thần quấy nhiễu, đã làm cho vô số người thất bại trong gang tấc. Cường độ quấy nhiễu của Ngự Thần và phương pháp xử lý công kích có liên quan, liên quan rất lớn. Đối mặt với những công kích này, ngươi có thể đánh tan, cũng có thể trốn tránh, nhưng phương thức xử lý bất đồng, biên độ và cường độ công kích của Ngự Thần cũng bất đồng. Ngự Thần, đúng là một kiện Thần binh có linh tính! Nó ở trên đỉnh núi, quan sát tất cả Ngự Thần Sơn, nếu người xông núi trốn tránh công kích của nó, vậy công kích tiếp theo của nó sẽ tăng lên rất nhiều, nhìn số lượng công kích bị né tránh, sẽ có quan hệ trực tiếp tới biên độ mà nó tăng cường.

Nói cách khác, nếu lúc người xông lên núi tránh né nhiều đạo công kích, vậy biên độ công kích tiếp theo sẽ tăng lên rất lớn. Nếu tránh né ít, biên độ tăng lên cũng không lớn.

Không chỉ như vậy, dù người xông núi không trốn tránh, lựa chọn đánh tan công kích của Ngự Thần, thủ pháp bất đồng, cũng sẽ làm cho công kích của Ngự Thần tăng lên.

Mỗi đạo công kích từ đỉnh núi, đều phải tự mình phá vỡ, một kiếm của Đường Phong đánh tan mười đạo công kích, đã làm cho uy lực của công kích tăng lên.

Mà làm giống như Huyết Thiên Hà ngày đó, một quyền diệt thế đã đánh tan một nửa công kích, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ.

Hai vấn đề này, là kết quả của việc Đường Phong quan sát suốt một tháng, lần này xông núi chính là để nghiệm chứng suy đoán của mình.

Tần Thả Ca giận dữ nói:

- Ta và Thiên Hà huynh dù đã phát hiện ra vấn đề này, nhưng đối mặt với công kích của Ngự Thần, có đôi khi không thể không tránh né, không thể trong một lần đánh tan toàn bộ công kích, làm cho chúng ta phải tránh né, nhưng đây chỉ hành động bất đắc dĩ.

Đường Phong gật đầu thật mạnh. Càng đi lên, số lượng công kích càng nhiều, theo lý luận mà nói, nếu không thể phá vỡ tất cả công kích, không né tránh, thì uy lực của công kích cũng tăng lên không nhiều, khi đó có thể từ từ tiến lên.

Nhưng trên thực tế nhân lực có hạn, hai đại cao thủ đứng đầu cũng làm không được, cho nên tới bây giờ họ vẫn dừng lại ở giữa sườn núi.

Nếu có một người, có thể đánh tan toàn bộ công kích của Ngự Thần, mà không làm cho uy lực của công kích tăng lên, chỉ có người như vậy mới có khả năng trèo lên đỉnh núi. Đương nhiên, yêu cầu này thật sự rất cao, Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà cũng làm không được, những người khác làm thế nào được?

Nghĩ tới đây, Đường Phong lại hưng phấn.

Không bởi vì chuyện gì khác, bởi vì hắn chính là truyền nhân của Đường Môn! Đệ tử Đường Môn tinh thông ám khí chi đạo, đỉnh tiêm ám khí thủ pháp bên trong, Cửu Tinh Liên Châu và Thiên La Địa Võng không núi, bởi vì số lượng ám khí phóng ra cũng không nhiều, nhưng hai chủng thủ pháp phóng ám khí Thiên Y Vô Phùng và Truy Tinh Trục Nguyệt, lại có thể trong một lần ném ra vô số ám khí.

Đường Phong có thể trong nháy mắt đánh ra hai trăm chuôi ám khí, hơn nữa có thể khống chế tinh chuẩn và lực đạo của mỗi chuôi ám khí, đây chính là cực hạn của hắn.

Nếu như dùng ám khí chi đạo để phá giải sự quấy nhiễu của Ngự Thần, trong suy nghĩ thì chuyện này rất khả thi!

Nhưng suy nghĩ cẩn thận, Đường Phong vẫn thở dài một hơi, không nói ám khí trong tay của hắn không đủ nhiều, cho dù có dùng thủ pháp Truy Tinh Trục Nguyệt, cũng không phải biện pháp có thể ứng phó với công kích của Ngự Thần.

Một hơi phóng hai trăm mũi ám khí, nghe thì có thể làm người ta kinh sợ, nhưng khi đi đến giữa sườn núi, công kích của Ngự Thần vượt qua năm trăm lượt, gấp đôi số lượng hai trăm mà hắn phóng!

Nếu mình có thể sử dụng thủ pháp ám khí trong truyền thuyết thì tốt biết mấy.

Trong Đường Môn, có một loại thủ pháp ám khí trong truyền thuyết, đó là Chư Thiên Tinh Thần!

Nhưng những vị tiền bối cao nhân muốn học thủ pháp ám khí này trong Đường Môn đều thất bại, ngay cả người nghĩ ra nó cũng chưa từng tu luyện thành công, độ khó khi thi triển còn khó hơn lên trời, cho nên thủ pháp ám khí này vẫn luôn bị bó lại gác lên giá cao, không ai ngó đến. Đường Phong may mắn xem qua, nhưng lại không có ghi cách thi triển thế nào, chỉ ghi lại tưởng tượng của người tạo ra và tràng cảnh khi nó thi triển ra.

Uyển nhược mạn thiên tinh thần xuyên toa ngân hà. (Giống như bầu trời đầy sao xuyên thẳng qua ngân hà)

Chỉ có một câu như vậy, thủ pháp ám khí Chư Thiên Tinh Thần trong truyền thuyết này, từ xưa đến nay, chỉ có một câu miêu tả như vậy, hơn nữa lại miêu tả ra tràng cảnh khi Chư Thiên Tinh Thần được thi triển ra, còn cách tu luyện chiêu này như thế nào thì không có nhắc đến.

Vị tiền bối tưởng tượng ra thủ pháp này, nghĩ tới chỉ là ý nghĩ hão huyền. Ở thế giới kia, thủ pháp thúc dục ám khí, không thể nào làm được điểm này.

Không đề cập tới Chư Thiên Tinh Thần, ngay cả Truy Tinh Trục Nguyệt, từ khi Đường Môn sáng tạo đến nay, cũng có rất ít người thi triển ra, Đường Phong đi tới thế giới này, phải dùng cương khí khu động mới chơi nổi.

Thời điểm đang tự đánh giá, linh quang lóe lên trong đầu của Đường Phong, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Tiền bối, ngươi có nghĩ tới hay không, Ngự Thần gia tăng cường độ công kích quấy nhiễu, có phải có liên quan đến lực phá vỡ công kích của nó hay không?

- Ngươi nói tiếp đi?

Tần Thả Ca hào hứng, mở miệng hỏi.

- Vãn bối chỉ là ngờ vực vô căn cứ, ngươi xem, bây giờ chúng ta biết rõ tin tức này, ngự thần gia tăng cường độ quấy nhiễu, bởi vì liên quan đến việc trốn tránh và lực công kích. Nhưng chúng ta đều biết Thần binh thông linh, nó chọn chủ không liên quan gì đến thực lực của chủ nhân, hiện tại Ngự Thần gia tăng cường độ quấy nhiễu lên từ từ, nếu là như vậy, thì dù là Linh giai đỉnh phong cũng không thể thu phục được nó.

Hơn nữa đạo công kích thứ nhất của nó, chỉ vẹn vẹn đạt trình độ Địa giai, chính là cho thế nhân cơ hội. Nếu chúng ta khống chế lực đạo hoàn mỹ, mỗi lần phá tan một đạo công kích đều như thế, tình huống sẽ như thế nào?

Tần Thả Ca trầm tư một lát, hai mắt tỏa sáng, mở miệng nói:

- Ngươi nói thời điểm xông núi, lực đạo phá vỡ công kích không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để đánh tan công kích của Ngự Thần?

- Đúng là ý của vãn bối như vậy!

Đường Phong gật đầu.

Thời điểm người xông núi ứng phó công kích của Ngự Thần, nếu lực đạo quá nhỏ thì không thể đánh tan công kích của Ngự Thần, nếu quá lớn, dù có thể xử lý sạch cục diện trước mặt, nhưng phải đối mặt với lớp công kích mạnh mẽ tiếp theo.

Đây chỉ là suy đoán của Đường Phong mà thôi, nhưng Tần Thả Ca và Huyết Thiên Hà xông núi lâu như vậy, cũng đã biết rõ hai nhân tố lúc trước khi đối mặt với sự gia tăng cường độ và lực công kích của Ngự Thần, cho nên mỗi lần xông núi, lực công kích của Ngự Thần càng lúc càng lợi hại, nhưng nguyên nhân vì sao nó trở nên mạnh mẽ thì lại không biết. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể liên quan đến lực công kích của người xông núi, đây là có thể là nguyên nhân duy nhất.

Đường Phong đoán ra điểm này, cũng không có ý giấu diếm, dù sao nếu mình thí nghiệm, hai người bọn họ cũng sẽ nhìn ra đầu mối. Không bằng đem cách nghĩ nói ra cho bọn họ biết, để bọn họ thí nghiệm một phen, như vậy cũng làm cho mình ít hao phí khí lực một chút.

- Điểm này ta cùng với Thiên Hà huynh ngược lại là đã xem nhẹ.

Tần Thả Ca sờ lên cằm, càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, quay đầu nhìn về phía Huyết Thiên Hà, nói:

- Thiên Hà huynh, ngươi thấy thế nào?

Âm thanh của Huyết Thiên Hà lạnh lùng, nói:

- Thử một lần liền biết.

- Tốt, vậy thì lão đệ xung phong lên trước.

Bỗng nhiên Tần Thả Ca đứng lên.

Tần Thả Ca lại xông núi, nhưng lần này hắn ứng phó với công kích của Ngự Thần cẩn thận từng li từng tí, mỗi một lần đều tận lực dùng lực đạo hoàn mỹ nhất để phá vỡ công kích, tuyệt không lãng phí nửa điểm cương khí.

Hắn thân là Linh giai thượng phẩm, có thể điều động thiên địa linh khí cho mình dùng, khống chế lực đạo tự nhiên chỉ là một bữa ăn sáng. Từng bước một đi về phía bước, một chưởng đánh ra, động tác và bộ pháp để ứng phó với công kích của Ngự Thần, thời gian trôi qua làm cho người ta cảm giác được một loại tiết tấu, làm cho người nhìn thấy có cảm giác vui vẻ thoải mái.

Huyết Thiên Hà vẫn quan sát, Đường Phong cũng thế. Chỉ có điều vẫn chưa nhìn thấy manh mối gì, cho đến khi Tần Thả Ca đi được khoảng cách ba trăm trượng, tình huống mới xảy ra biến hóa.

Thời điểm trước kia khi đi đến khoảng cách ba trăm trượng, công kích của Ngự Thần đạt tới trình độ Thiên giai hạ phẩm! Nhưng công kích mà Tần Thả Ca ứng phó hiện giờ, chỉ đạt tới Địa giai đỉnh phong mà thôi.

Cường độ công kích nhỏ lại, đồng nghĩa với việc ứng phó càng thêm dễ dàng.

Bốn trăm trượng, năm trăm trượng... Đường Phong và Huyết Thiên Hà đều nhìn thấy rõ ràng, cho đến khi Tần Thả Ca phân tâm, không thể không dùng một chưởng đánh tan rất nhiều đạo công kích đánh tới, cường độ quấy nhiễu của Ngự Thần mới đột nhiên lớn hơn.

Một lát sau, Tần Thả Ca lui trở lại, trên mặt xuất hiện nụ cười rất vui vẻ.

- Năm trăm năm mươi mốt bước! Nhiều hơn lần trước năm mươi bước, Đường Phong, biện pháp của ngươi có thể thực hiện được! Cường độ công kích của Ngự Thần gia tăng, đúng là có liên quan tới lực đạo của người xông núi.

Tần Thả Ca vừa cười vừa ngồi xuống.

Năm mươi bước, thời gian Đường Phong tới đây một tháng, Tần Thả Ca mới tiến được năm mươi bước, nhưng lúc này chỉ xông núi một lần, đã bằng với thành quả một tháng!

- Đáng tiếc, đến thời điểm 300 bước, công kích số lượng quá nhiều, mặc dù là ta cũng không có biện pháp hoàn mỹ để khống chế được lực đạo.

Tần Thả Ca lại thở dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện