Vô Tiên

Chương 1082: Giao ước (1)



Nhìn nét mặt của Nhạc Thành Tử không khó suy đoán lời lão sắp nói ra chắc chắn không giống bình thường.

Lâm Nhất nhẹ giọng nói:

- Tiền bối có lời gì cứ nói thẳng, tại hạ rửa tai lắng nghe!

Nhạc Thành Tử một tay vuốt râu dài, một tay chắp sau lưng, ánh mắt lướt qua Lâm Nhất chuyển hướng cửa hang bị rồng đen bàn cứ quanh hang núi.

Chốc lát sau, Nhạc Thành Tử chậm rãi nói:

- Có đồng ý vào môn hạ của lão phu không?

Nghe câu đó mọi người đều nhìn qua, Yến Khởi và Lãnh Thúy không bất ngờ nhưng sắc mặt hơi lạnh lùng.

Lâm Nhất thầm thở phào, cúi đầu nhìn gậy sắt trong tay, vừa thô vừa cứng, nặng mà thẳng băng.

Nhạc Thành Tử quay đầu nhìn Lâm Nhất, nét mặt hụt hẫng.

Lâm Nhất bình thản như nước, thì thào:

- Tại hạ đã là trưởng lão của Huyền Thiên môn, biết không?

Chỉ là trưởng lão danh nghĩa, khác với chính thức bái vào sơn môn! Nhưng hắn đã nói vậy thì thôi.

Nhạc Thành Tử nhẹ lắc đầu, lại nghe Lâm Nhất hỏi:

- Tiền bối có cách ra khỏi Cửu Tuyệt Âm Sát Trận này không?

Sắc mặt Nhạc Thành Tử trở lại trạng thái bình thường, sâu thẳm liếc Lâm Nhất một cái rồi quan sát bốn phía:

- Cửu Tuyệt Âm Sát Trận? Số chín ứng với số cửu cung. Chắc Công Dã Kiền nhờ cậy địa lợi, lấy cửu cung làm trận. Điển tịch có nói trận pháp lấy bốn cái bàn là thiên, địa, nhân, thần, chúng ta học trận pháp đều là địa bàn, không thể thiếu ỷ hình dựa thế. Trong hang này la liệt gò đá là hai bốn làm vai, sáu tám làm chân, trái ba phải bảy, mang số một trong chín, chia trận pháp thành bốn dương cung càn, khảm, cấn, chấn, bốn âm cung tốn, ly, khôn, đoái. Trong hang chắc chắn có một gò đá làm trận kỳ, làm trung tâm . . .

Lâm Nhất nghe Nhạc Thành Tử khàn khàn vạch ra, hắn đã hiểu, chắp tay nói:

- Đã nhận chỉ dạy! Không biết tiền bối có cách phá trận không?

Nhạc Thành Tử vuốt râu cười nói:

- Không có!

Không đợi Lâm Nhất ngạc nhiên, Nhạc Thành Tử nói thêm:

- Trận pháp này nếu bao gồm sát trận sắc bén thì chúng ta đã chẳng bình an đến lúc này. Theo lão phu suy đoán thì Công Dã Kiền bày trận theo thời thế để hội tụ uy sát khí, tuy có khả năng kiềm chế địch thủ nhưng ý đồ thật sự là tu luyện. Nhốt kẻ địch xâm nhập vào chẳng qua là thuận tiện.

Lâm Nhất lại chìm trong suy tư.

Nhạc Thành Tử tiếp tục bảo:

- Chúng ta tu luyện không thể tách rời linh khí, công pháp của Hắc Sơn tông đến từ ma tu trong truyền thuyết thì không thể thiếu âm khí địa sát.

Ma tu? Lâm Nhất thầm ngạc nhiên, chợt nhớ ra những điều khác lạ của Hắc Sơn tông cho đến nay, cảnh Thu Thải Doanh nương nhờ Hắc Thủy dưới Hắc Thủy Nhai tu luyện.

Nghĩ đến đây Lâm Nhất hỏi:

- Hắc Sơn tông lấy Hồng Vân cung làm lý do dụ mọi người đến đây chắc sẽ không đơn giản như vậy chứ?

Nhạc Thành Tử quay đầu liếc Lâm Nhất một cái, cười nói:

- Làm lý do? Tiểu hữu muốn nói Hồng Vân cung chỉ là mồi câu phải không? Ngươi và ta đặt mình trong thế gian này, làm mồi, làm cần câu, làm con cá có gì khác nhau?

Lâm Nhất hỏi:

- Chẳng lẽ Công Dã Kiền không phải là người cầm cần câu?

Nhạc Thành Tử cười phá lên:

- Lâm tiểu hữu tự cam làm mồi, làm cá sao? Chẳng lẽ không nghĩ rằng mình mới là người câu nắm giữ mồi câu?

Thấy Lâm Nhất cúi đầu không nói, Nhạc Thành Tử nói tiếp:

- Khi Công Dã Kiền đến sẽ tự hiểu ra.

Lãnh Thúy chưa dùng đan dược nên không cần tĩnh tọa hành công, nàng luôn lắng nghe hai người nói chuyện, lúc này lại gần nói:

- E rằng khi Công Dã Kiền đến thì mọi chuyện càng tệ hại.

Nhạc Thành Tử làm vẻ mặt hoang mang nhìn người nói chuyện:

- A? Ý của Lãnh các chủ là . . .?

Đối phương nói:

- Trước khi tiền bối đến đây thì Công Dã Bình, nhi tử của Công Dã Kiền đã bị người ta giết chết.

Nhạc Thành Tử gật gù hiểu ra:

- Đúng rồi, lúc lão phu đến có thấy Đạt Mông mang cái xác rời đi.

Nhạc Thành Tử chậm rãi chuyển sang nhìn Lâm Nhất, lắc đầu, hỏi:

- Là ngươi giết Công Dã Bình?

Lãnh Thúy cười khẽ đáp thay:

- Hắn chẳng những giết Công Dã Bình còn buộc Vệ Tòng rời đi, có công rất lớn.

Hai tay Lâm Nhất chống Huyền Kim Thiết Bổng, không nói một lời nhìn Nhạc Thành Tử.

Nhạc Thành Tử vuốt râu, nhíu mày, cười khổ lắc đầu.

Lão không để ý tới Lâm Nhất nữa, quay sang hỏi Yến Khởi:

- Yến đạo hữu có sức đánh một trận không?

Yến Khởi ngồi ngay ngắn từ từ mở mắt ra, khí thế ngưng mà không tán, khác với lúc nãy.

Mặt Yến Khởi không biểu tình trả lời:

- Có!

Lăng Bá ở một bên nhảy cẫng lên, chắp tay nói:

- Đa tạ tiền bối, tu vi của tại hạ đã không đáng ngại!

Nhạc Thành Tử cười tủm tỉm gật gù:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện