Chương 1118: Ngọc Trầm Hải (1)
Tuy là thời tiết cuối đông đầu xuân nhưng nơi này có phong cảnh đất nước phía nam. Ánh chiều tà chiếu rọi, mặt biển Ngọc Trầm Hải sáng lấp lánh, rợp bóng cánh bườm, chim nước bay lượn, cảnh sắc hợp lòng người.
Phía cuối mặt trời lặn, sâu trong nước biển có chiếc thuyền con lênh đênh qua các ngọn núi băng. Núi băng màu xám trắng đang từ từ tan rã, tỏ rõ bước chân mù xuân đến gần.
Thuyền nhỏ chỉ cỡ hai trượng, như lá liễu nổi trên mặt biển.
Hai người cưỡi thuyền là đôi huynh muội. Nam nhân đứng ở đuôi thuyền áo xanh râu ngắn, khoảng ba mươi tuổi, khí độ bất phàm. Nữ nhân ở giữa thuyền thì đang tuổi xuân sắc, váy xanh tôn lên khuôn mặt tinh xảo trắng trẻo rất là xinh đẹp động lòng người.
Ánh chiều tà phản chiếu các ngọn núi băng lấp lóe tia sáng kỳ dị, khiến khu vực biển này tăng thêm vài phần bí ẩn.
Nam tử ngẩng đầu nhìn sắc trời, cao giọng nói:
- Yên Nhi, chúng ta ra biển đã hơn hai tháng, trước mắt sắc trời đã tối, hay mình trở lại . . .
Nữ nhân không xoay người, nhoẻn miệng cười, tinh nghịch hỏi ngược lại:
- Đại ca, lần này thu hoạch như thế nào?
Nam nhân bật cười, ánh mắt yêu thương nhìn bóng lưng của muội muội:
- Năm xưa vào lúc này lấy được băng tinh chỉ được ba, năm khối, sau khi nghe lời Yên Nhi tránh chỗ đông người, chuyên tìm nơi hẻo lánh thì tìm được hơn hai mươi khối băng tinh. Ha ha, lần này đuổi triều, có thể nói là thu hoạch phong phú.
Nghe đại ca nói, nữ nhân tên Yên Nhi cười tươi như hoa.
Yên Nhi nhìn bốn phía, chuyển sang nhìn núi băng lớn nhất ở gần mình, nói:
- Trước khi trở về hãy sưu tầm chỗ đó lần cuối xem, có lẽ sẽ được niềm vui ngoài ý muốn.
Đó là một ngọn núi băng nửa chìm trong nước biển, to cỡ mấy chục trượng, nhìn từ xa không có gì lạ.
Nam nhân lên tiếng, nâng tay lấy ra thanh phi kiếm:
- Ha ha ha! Chiều ý Yên Nhi.
Kiếm quang sắc bén lướt qua mặt biển đâm vào núi băng.
Răng rắc!
Một tiếng giòn vang, núi băng bị gọt từ một bên chậm rãi tách làm hai nửa, chính giữa rỗng.
- Ha ha ha! Không ngờ Yên Nhi pháp nhãn như đuốc . . .
Tiếng cười ngừng bặt, nam nhân mặt biến sắc. Thuyền nhỏ chở hai người bỗng lướt xa mấy trượng.
Yên Nhi kêu lên:
- Đại ca, sao trong núi băng có người!?
Nam nhân đã triệu hồi phi kiếm, cùng Yên Nhi kinh ngạc nhìn.
Bên trong núi băng rỗng, một bóng người chậm rãi đứng lên. Đó là một người trẻ tuổi khuôn mặt bình thường, đạo bào màu xám rách một đường, bên hông treo một hồ lô nhỏ xinh, bộ dạng hơi chật vật. Búi tóc rối, dưới chân mày như đao là đôi mắt sáng ngời tựa ánh sao, gò má như đao gọt toát ra anh khí và chút uể oải.
Đây là một tu sĩ nhưng không thấy chút dao động linh lực, tay cầm một thứ như khối băng, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn hai huynh muội.
Đây là đâu? Không lẽ đến Cửu Châu rồi? Nữ nhân có tu vi Luyện Khí cửu trọng, nam nhân là tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, khuôn mặt hai người hơi giống nhau. Con thuyền nhỏ như lá liễu này xanh biếc, khá tinh xảo.
Hai huynh muội ngạc nhiên qua đi Liễu Yên Nhi dẫn đầu lên tiếng hỏi:
- Tại hạ là Liễu Yên Nhi của Liễu gia Ngọc Sơn trấn, vị đạo hữu . . . nhân huynh này vì sao ở trong núi băng?
Đại ca ngồi chung thuyền không nói chuyện, biểu tình cảnh giác.
Thấy có người hỏi, người trẻ tuổi mặc áo xám chắp tay chào lại:
- Tại hạ tên Lâm Nhất, gặp tai bay vạ gió bị kẹt trong núi băng, một lời khó kể hết. Dám hỏi hai vị đạo hữu, nơi này là khu vực nào?
Liễu Yên Nhi vừa nổi lên nghi ngờ vừa kinh ngạc hỏi:
- Thì ra thật sự là vị đạo hữu, giọng nói như người xứ ngoài. Nơi này là Ngọc Trầm Hải, hướng đông là Hạ Châu. Nhưng sao ta không nhìn ra tu vi của ngươi?
Liễu Yên Nhi chưa hỏi xong chợt cảm nhận từ người đối phương toát ra khí thế khiếp người, nàng giật mình kêu lên:
- Ngươi . . . ngươi là tiền bối Trúc Cơ?
Lâm Nhất bất đắc dĩ cười cười, giải thích với nam nhân trên thuyền nhỏ:
- Ta . . . bất đắc dĩ trị thương trong núi băng nên ẩn giấu linh lực chứ không phải cố ý khi dễ.
Đối phương giảm bớt vẻ mặt đề phòng, nhưng không thu về phi kiếm phòng ngự ngoài thuyền nhỏ, mở miệng hỏi:
- Tại hạ tên Liễu Hiền, không biết Lâm đạo hữu đến từ nơi nào?
Một nửa khác của núi băng theo sóng biển trôi xa, dường như cũng mang đi buốt giá dọc đường chuyến đi. Lâm Nhất nhìn hướng đã đến, thấy mặt biển sáng sủa, hắn thở phào.
Lâm Nhất nhướng đuôi mày nói với Liễu Hiền:
- Ta đến từ Huyền Nguyên Quan ở Thái Bình sơn, trước mắt chỉ là tán tu, vô tình đắc tội với người nên bị truy sát chạy trốn tới nơi này, ai ngờ cảnh ngộ khó đoán trước. Nếu không nhờ Liễu đạo hữu ra tay cứu thì không biết phải ở trong băng cứng đến khi nào, xin đa tạ.
Thái Bình sơn ở nơi nào? Huyền Nguyên Quan là chỗ nào? Liễu Hiền không muốn tìm hiểu sâu xa. Bất đắc dĩ trốn trong băng cứng tạm né địch cũng xem như hợp lý. Thấy Lâm Nhất lời nói mềm mỏng, khiêm tốn lễ độ, Liễu Hiền nở nụ cười thu về phi kiếm.
Liễu Hiền chắp tay nói:
- Lâm đạo hữu không cần đa lễ, gặp nhau là có duyên, ha ha.
Lâm Nhất cười cười, cúi đầu nhìn dưới chân. Núi băng đang hòa tan bị gọt một nửa chậm rãi nghiêng xuống, lặn xuống nước biển khiến người không có chỗ đứng. Lâm Nhất nhìn phương đông ánh hoàng hôn dần tắt, thầm nghĩ Hạ Châu? Không lẽ là Hạ Châu trong Cửu Châu?
Người trẻ tuổi xa lạ này là tiền bối Trúc Cơ sơ kỳ khiến Liễu Yên Nhi cẩn trọng hơn. Sắc trời đã tối, đang là lúc giao thoa ngày đêm, đối phương còn mờ mịt ngồi trên núi băng chìm nổi.
Liễu Yên Nhi không kiềm được mời:
Bình luận truyện