Chương 114: Chăn ngựa (2)
Tương Phương Địa hồ nghi, nhìn chằm chằm Lâm Nhất, vẻ mặt không hiểu.
Lâm Nhất thấy thần sắc của Đại Viễn Hải cũng như vậy, chỉ sợ mặc cho ba người suy đoán, cũng không người nói được rõ ràng, cũng không cần ẩn giấu.
- Ba vị đừng đoán mò, Lâm Nhất thi triển Thiên Long quyền, là đến từ trên bia đá trước Diễn Võ Thính. Quyền pháp của Tương sư huynh cũng không sai, sai chính là Lâm Nhất tự ý cải biến quyền pháp, chỉ như vậy mà thôi.
Lâm Nhất xua tay cười nói.
Tương Phương Địa gãi đầu, không rõ hỏi:
- Vì sao Hà sư đệ cải biến quyền pháp, thi triển ra lại như nước chảy mây trôi, so với quyền pháp của vi huynh có vẻ càng cao minh hơn nhỉ?
Ba người thuở nhỏ tập võ, ánh mắt xác thực không kém, nếu không Lâm Nhất ngược lại không tiện nói rõ.
- Vì sao công pháp có phân chia cao thấp?
Lâm Nhất hỏi ngược lại.
- Võ công cấp thấp chiêu số nhiều kẽ hở, võ công cao cấp kẽ hở ít.
Tương Phương Địa khẳng định nói.
Lâm Nhất gật đầu nói:
- Tương sư huynh nói rất có lý. Lấy tinh hoa, loại cặn bã, giảm thiểu kẽ hở của chiêu số, võ công cấp thấp cũng sẽ thoát thai hoán cốt, khiến người ta nhìn với cặp mắt khác xưa.
- Này nói nghe thì dễ, nhưng không phải cao thủ tuyệt đỉnh, nhân vật giống như tông sư, ai có thể nhìn ra kẽ hở cũng sửa chữa chiêu số? Chẳng lẽ, Lâm sư đệ ngươi...
Tương Phương Địa há miệng, ngón tay chỉ Lâm Nhất.
Lâm Nhất vội khoát tay nói:
- Đừng nhìn ta như thế, ta không phải cao thủ hoặc tông sư gì. Chỉ là kẽ hở quyền pháp này, bị ta vô ý phát hiện, cũng hơi sửa chữa mà thôi.
Lâm Nhất nói xong lại chau mày nhìn ba người, sắc mặt phát khổ nói:
- Nếu còn muốn tiểu đệ ở đây sống yên ổn nuôi ngựa, ba vị vẫn là nói năng cẩn thận cho thỏa đáng, bằng không thì Thiên Long phái này ta không ở lại được.
Tương Phương Địa ôm bả vai Lâm Nhất, cười ha ha.
- Ngươi giao hảo với chúng ta, sư đệ an tâm là được. Chỉ là sư đệ cũng không thể giấu làm của riêng a, luyện quyền pháp một lần nữa được không?
Đại Viễn Hải cùng Hứa Nguyệt đều vui vẻ, Lâm sư đệ khá là thần dị, trên người có thật nhiều chỗ người không rõ. Bất quá người này bản tính ôn hòa, đáng giá kết giao. Huống hồ một đệ tử ngoại môn sửa chữa quyền pháp, nói ra, sẽ gây nên rất nhiều phiền toái không cần thiết. Mà có thể tu tập quyền pháp không có kẽ hở, tất nhiên là chuyện may mắn mà người trong giang hồ tha thiết ước mơ.
Về phần Lâm sư đệ là làm sao sửa chữa tinh luyện quyền pháp, ba người không phải ngu ngốc, căn bản sẽ không đi hỏi rõ vấn để. Bất kể là làm người hay hành sự, đều có một giới hạn, tốt quá hoá dở.
Lâm Nhất không từ chối, lại thi triển quyền pháp một lần, để ba người tham khảo. Sau đó hắn lại ở trong quyền pháp, tỉ mỉ giải thích kẽ hở mình phát hiện ra.
Ba người bản tâm không khúc mắc, lại quanh năm tập võ, lĩnh ngộ quyền pháp tất nhiên là vượt qua người thường, rất nhanh liền lĩnh ngộ quyền pháp của Lâm Nhất. Hoặc nói là Thiên Long quyền cải biến.
Tương Phương Địa quyền cước sinh phong đánh xong năm chiêu, gọi thẳng sảng khoái! Vốn định truyền thụ Lâm Nhất quyền pháp, không nghĩ tới đảo mắt thành đồ đệ, nhưng thu hoạch không ít, để hắn vui sướng đến cười ha ha.
- Sau này chớ ở trước mặt người khác diễn luyện quyền pháp này, lúc ngộ địch tranh đấu sử dụng, sẽ để người ta khó phân biệt đến tột cùng!
Đại Viễn Hải cũng lộ ra nụ cười, nhưng ngầm hiểu nói thêm một câu. Tương Phương Địa và Hứa Nguyệt cũng rất tán thành.
- Lâm sư huynh, giúp tiểu muội diễn luyện kiếm pháp một lần được không?
Hứa Nguyệt đỏ mặt, cùng mặt trời mới mọc lướt qua ngọn núi, tôn nhau lên thành huy. Nàng vung vẩy cành cây trong tay, ánh mắt chờ mong.
Lâm Nhất cười lắc đầu, tiếp nhận cành cây trong tay Hứa Nguyệt, thi triển kiếm pháp một lần. Kiếm pháp của hắn tùy tiện như ý, cành cây điểm trạc vung vẩy. Nhìn như tùy ý, nhưng kiếm chiêu kéo dài, kiếm ý liên tục, trên dưới quanh người không chê vào đâu được.
Ba người đều quen thuộc Cửu Long kiếm pháp, đối chiếu tham tường với kiếm pháp Lâm Nhất thi triển, ở giữa khác biệt nhỏ bé khó phân. Mà chính là những bất đồng khó nhận ra kia, để cả bộ kiếm pháp siêu phàm thoát tục.
Bản thân Lâm Nhất giỏi về sử dụng kiếm, một bộ Huyền Nguyên kiếm pháp liền luyện hơn mười năm, hơn nữa Huyền Nguyên kiếm pháp vốn không phải tục vật. Sau khi luyện thành thần thức, lĩnh ngộ kiếm pháp càng vượt qua thường nhân. Sau khi tỳ vết ở trong Cửu Long kiếm pháp được bù đắp hoàn thiện, thi triển ra, tất nhiên là không tầm thường.
Ba người bản ý là thăm viếng Lâm Nhất, không nghĩ tới đến phía sau núi, nhìn thấy mỹ cảnh, võ học lại tiến lên, có thể nói thu hoạch rất nhiều, khiến người ta cảm khái không ngớt.
Lâm Nhất lơ đãng chỉ điểm, nhìn như đơn giản, lại hết sức không dễ. Ba người là con nhà võ, thuở nhỏ tập võ, tự biết trăm trượng can đầu cao hơn một thước, nói đến dễ dàng, nhưng khó hơn lên trời. Khổ cả cuộc đời, dùng hết toàn lực, cũng khó có thể để võ học tiến thêm.
Bất quá cái này cũng là Lâm Nhất nhớ tới tình ý của ba người, mang trong lòng báo đáp mà thôi.
- Lâm sư đệ, ân tình này, trong lòng chúng ta ghi nhớ.
Sau khi đám người Tương Phương Địa nhớ kĩ kiếm pháp, nghiêm nghị nhìn Lâm Nhất nói.
- Làm cái gì thế? Không phải là cải biến mấy chiêu kiếm pháp sao! Tương sư huynh hà tất làm bộ làm tịch?
Lâm Nhất ra vẻ không vui nói.
Đại Viễn Hải không để ý lắm, cười khổ nói:
- Lâm sư đệ không biết khổ sở trong lòng ba người chúng ta a!
Sắc mặt Tương Phương Địa và Hứa Nguyệt xẹt qua một tia trầm trọng. Nguyên lai gia trưởng của ba người đều là tiêu sư của tiêu cục, ba người đến Thiên Long phái tập võ, sau khi hơi có tiểu thành, vẫn phải đi về gánh vác tiêu cục.
Phụ thân của Đại Viễn Hải chết khi làm việc, trong nhà còn mẹ già và đệ muội, vẫn hi vọng Đại Viễn Hải học nghệ thành công, trở lại gánh lên trọng trách nuôi gia đình. Tình hình của Tương Phương Địa và Hứa Nguyệt hơi đỡ, nhưng cũng không xê xích gì nhiều.
Võ học gia truyền của ba người nông cạn, chỉ có dựa vào tiêu cục tiến cử, đến Thiên Long phái tập một ít võ công cao thâm, để sau này vì người nhà tìm được một đường sống mà thôi.
Giang hồ nhi nữ hào hiệp hào phóng, mà bên trong phần tính tình này, là một phần chấp nhất không thể dứt bỏ. Nhân sinh không ai có thể quay đầu, hơn nhau bất quá là khúc chiết. Mà đường, thì chỉ có một mà thôi!
Nghe Đại Viễn Hải nói xong, Lâm Nhất cũng lặng lẽ không nói.
Ở dưới ánh mặt trời, trong sơn cốc thu ý dạt dào, trên mặt cỏ, đám ngựa nhàn nhã rải rác kiếm ăn.
- Lâm sư huynh, cái này cho ngươi!
Trước mặt Lâm Nhất, một đôi tay nhỏ nâng một vòng hoa dại bện thành; hoa mùi thơm ngát, cỏ cũng thơm ngát, lộ ra sơn dã thanh tân thấm lòng người!
Ánh mắt Hứa Nguyệt lấp loé, khóe miệng cong lên, ý cười dịu dàng nhìn Lâm Nhất. Ánh mắt vừa chạm vào nhau, hai gò má của nàng không khỏi đỏ lên.
Đối với Hứa Nguyệt hay thẹn thùng, Lâm Nhất tập mãi thành thói quen. Hắn đưa tay tiếp nhận vòng hoa, thở dài nói:
- Hứa sư muội thực khéo tay, hoa dại cũng có thể bện đẹp như vậy.
Nghe Lâm Nhất khen, tâm tình của Hứa Nguyệt vui sướng khó có thể tự kiềm chế, hàm răng khẽ lộ, ý cười dịu dàng.
Tương Phương Địa trêu ghẹo:
- Bảo kiếm tặng anh hùng, hoa thơm đưa sư huynh. Hứa sư muội, hoa của vi huynh đâu?
Hắn cười ha ha, đưa tay về phía Hứa Nguyệt.
Không chờ Hứa Nguyệt nhíu mày làm dáng, chỉ thấy Lâm Nhất vung tay ra hiệu.
Bình luận truyện