Vô Tiên

Chương 140: Chợp mắt (2)



Vốn Lâm Nhất định chào hỏi Đinh Mậu, nhưng thấy đối phương thần sắc cung kính đứng ở phía sau Lưu Cự Hổ, nhìn mình âm thầm lắc đầu. Biết có kỳ lạ, ắn nghiêng đầu tránh đi, làm bộ như người qua đường.

Vì sao Đinh Mậu như vậy? Lâm Nhất ngồi trên xe, giống như nhập định, tâm trạng âm thầm cân nhắc.

Sau hai canh giờ, mặt trời chạy tới đỉnh đầu, hai ngựa một xe đi tới bên cạnh một dòng suối.

Hai con ngựa lôi kéo xe muối nặng như vậy, cả người cũng đã ướt nhẹp, liên tục thở hổn hển, miệng đầy bọt mép. Hàn Kế cũng thận trọng, đúng lúc nhìn lại ra hiệu tạm nghỉ.

Lâm Nhất dừng xe, mở càng xe dẫn hai chiến mã tới bên dòng suối, lại từ trên xe lấy ra cái túi, bên trong là thức ăn cho ngựa.

Đám người Hàn Kế cũng mở đai yên, để ngựa uống nước ăn cỏ, điều dưỡng cước lực. Sau đó móc ra lương khô, ngồi ở một bên ăn.

Trên xe Lâm Nhất cũng có lương khô, nhưng hắn không đói bụng, tinh thần còn rất sung mãn.

Đi tới bên cạnh xe, ngồi ở trên cỏ, Lâm Nhất cầm hồ lô nhấp một miếng.

Linh khí trong rượu so với cái gì cũng tốt, góp ít thành nhiều a! Linh khí trong cơ thể từng ngày từng ngày rắn chắc, khí hải cũng dần dần dồi dào, Lâm Nhất chờ mong Huyền Thiên Quyết tầng năm viên mãn. Nếu đến tầng sáu, là có thể dùng Tụ Khí Đan! Nếu ba hạt Tụ Khí Đan có thể để mình thuận lợi đến Luyện Khí tầng chín, Trúc Cơ kỳ liền gần ngay trước mắt. Nếu như vậy, mình chẳng phải là có thể ngự kiếm lăng không, chớp mắt ngàn dặm...

Nhân sinh có mục tiêu, tựa như trên biển có hải đăng, sẽ không bao giờ lạc hướng

Sau khi mơ màng một phen, Lâm Nhất giơ hồ lô lên, rồi lại thả xuống. Hắn nhướng mày, nhìn về phía Hàn Kế và Đỗ Tùng.

Hai người như trước nhai lương khô trong tay.

Lâm Nhất buộc hồ lô ở bên hông, tùy ý đánh giá chung quanh một chút, liền nhắm mắt dưỡng thần.

- Tiểu tử thối này, đi nửa ngày đường, lẽ nào cái bụng không đói sao? Còn giả vờ giả vịt uống hai ngụm rượu, nhìn làm người căm tức!

Đỗ Tùng vốn xem Lâm Nhất không vừa mắt, thấy hắn lão thần khắp nơi ngồi xếp bằng nghỉ tạm, không khỏi mạnh mẽ nhai lương khô, phát ra bực tức.

Hàn Kế cười nói:

- Đánh xe cũng rất vất vả, tùy hắn đi!

- Hừ! Sau khi trở về, nội môn tỷ thí cũng nên kết thúc. Cơ hội thật tốt a, lúc này lại bị sai đi làm việc, thực phiền lòng!

Đỗ Tùng xác thực vì không thể quan sát nội môn tỷ thí mà căm tức. Nhưng chuyến này nói nhỏ không nhỏ, nói lớn cũng không lớn, chỉ cần người có võ công tốt đi theo hộ vệ. Danh tiếng của hắn không sánh bằng Lục Thụ, nhưng võ công ở trong hàng đệ tử ngoại môn thuộc về người xuất sắc, bị Mộc quản sự sai khiến đến đây cũng hợp lẽ thường.

- Ồ... Hàn sư đệ, có nghe được động tĩnh gì không?

Sắc mặt Đỗ Tùng ngưng lại, cúi người trên đất, áp tai lắng nghe.

Hàn Kế cũng nín hơi ngưng thần, gật đầu nói:

- Hình như có người đi về phía bên này.

- Tổng cộng bốn người, có tiếng binh khí ma sát.

Đỗ Tùng nói xong, liền nhảy lên lắp yên. Hàn Kế cũng thuận theo công việc lu bù lên, thấy Lâm Nhất vẫn đang nhắm mắt ngồi ngay ngắn, vội vàng hô:

- Nhanh đóng xe, có người mang binh khí tới.

Lâm Nhất mở mắt, đáp một tiếng, đứng dậy thu thập.

Hàn Kế và Đỗ Tùng không hỗ là trung kiên trong hàng đệ tử ngoại môn, lúc này đã binh khí trong tay, trận địa sẵn sàng đón quân địch, thần sắc không nhìn ra một chút bối rối. Mà Lâm Nhất nhìn như chầm chập, lại gài xe rất nhanh.

Lâm Nhất thả túi cỏ khô lại trong xe ngựa, vỗ vỗ tay, vừa lên xe ngựa, liền gặp một hán tử cao lớn, tay không, cả người mang huyết, trong miệng liên tục chửi bới, lảo đảo chạy vội tới. Phía sau hai nam một nữ, theo sát không nghỉ.

Hán tử phía trước thấy bên đường có người, hắn tâm mang may mắn chạy thẳng đến chỗ đám người Hàn Kế.

Phía sau có một hán tử khuôn mặt quái dị, cũng nhìn thấy ba người Hàn Kế, mắt lộ ra hung quang, dưới chân phát lực, tay cầm loan đao giơ lên thật cao, mạnh mẽ đánh xuống.

Hán tử ở phía trước nghe được tiếng gió, lúc chạy trốn dưới chân trượt đi, thân thể tránh qua, sau đó eo dùng sức, quay lại đánh ra một quyền. Loan đao của người sau chém hụt, bị một quyền đập trúng sống dao, "Vù" một tiếng, loan đao tuột tay bay ra.

Hán tử kia đắc thế không tha người, một quyền qua đi lại một quyền, đập về phía ngực của đối phương. Hán tử phía sau dưới chân hơi dừng, sau đó nhảy lên, nhưng không nhanh chóng bằng nắm đấm, chỉ lát nữa là bị nắm đấm bắn trúng.

Đột nhiên, lại một thanh loan đao lướt qua một mảnh ngân quang, vòng qua đồng bạn phía trước, chém về phía đối thủ.

Hán tử tay không thấy tình thế không ổn, nắm đấm đánh tới ngực đối phương đột nhiên thu về, một quyền khác đập về phía sống dao của người tới. Nhưng loan đao kia xoay một cái, chém về phía dưới nách đối phương. Hán tử tay không chỉ có thể xoay chuyển thân hình, trốn về phía sau.

- Xoạt...

Quần áo vỡ tan, huyết quang bay ra, hán tử tay không rên lên một tiếng, xoay chuyển thân thể, tiếp tục chạy về phía bên người Hàn Kế.

Hán tử tay không thực lực không tầm thường, nhưng khó địch nổi đối phương nhiều người.

Thấy thế, trong lòng Hàn Kế tức giận. Hán tử kia rõ ràng muốn họa thủy đông di. Chỉ là thấy đối phương dũng mãnh, cộng thêm thân phận đệ tử Thiên Long phái, hắn mới mặt lạnh, cố nín hỏa khí lại.

- Tại hạ Thiết Quyền Môn Cổ Thiên Thạch, mấy người này đến từ Man Hoang, ở dưới chân Thiên Long phái vô cớ hại huynh đệ của ta, kính xin cao nhân Thiên Long phái chủ trì công đạo!

Hán tử kia vội vàng cầu cứu, không quên báo tên của mình.

Lâm Nhất ở nơi không xa âm thầm lắc đầu, vì sao Cổ Thiên Thạch này bị đối phương truy sát? Người này không hổ là người từng trải, mấy câu nói để hai người Hàn Kế không cách nào lảng tránh.

Chỉ là đệ tử ngoại môn Thiên Long phái, ở trước mặt ba cao thủ cùng hung cực ác, lại có bao nhiêu phân lượng đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện