Vô Tiên

Chương 232: Dập lửa (2)



Đột nhiên xuất hiện đại hỏa, làm Chân Nguyên Tử cũng hoảng sợ, hắn đúng lúc lên tiếng nhắc nhở.

- Các đệ tử nghe lệnh, mau chóng tiện đường đi về phía đông, nhanh! Nhanh! Nhanh!

Mạnh trưởng lão vung cánh tay rống to.

Thật bị đại hỏa vây lại, cho dù ngươi là cao thủ tuyệt đỉnh gì, đối mặt hỏa ngục kia, cũng chỉ có thể bóp cổ tay thở dài, chỉ còn một con đường chết.

Trước mắt con đường duy nhất, đó là trốn!

- Người kia là ai?

Sau khi Mạnh Sơn hạ lệnh, vừa muốn theo Chân Nguyên Tử nhảy xuống gò núi, chỉ thấy một chiếc xe ngựa hí lên, đã phóng về phía đông. Mà chúng đệ tử vẫn còn rối ren, có còn tìm không được ngựa của mình, Lâm Nhất đã giá xe ngựa xông ở đằng trước.

- Lâm sư đệ, mau tới giúp ta một chút...

Kim Khoa mang theo tiếng khóc hô.

Lâm Nhất nhìn lại, thấy Kim Khoa vây quanh xe ngựa giậm chân. Con ngựa bị kinh sợ, hắn làm sao cũng không lắp được càng xe, đang tuyệt vọng la to.

Nếu xe ngựa bị đốt, chuyến này của Kim Khoa cũng sẽ kết thúc, không ai sẽ mang theo một xa phu vô sự đi về phía đông.

Trong lúc nguy cấp, tuy không biết Lâm sư đệ có thể giúp đỡ mình hay không, nhưng giống như bản năng cầu sinh, giờ khắc này Lâm Nhất là hi vọng duy nhất của Kim Khoa.

Lâm Nhất khẽ cau mày, hắn xoay người nhảy xuống chạy băng băng, vài bước đi tới trước xe ngựa của Kim Khoa, cầm càng xe xông về phía trước.

Không để ý tới Kim Khoa cảm động đến rơi nước mắt, Lâm Nhất kéo dây cương, con ngựa xao động bất an lập tức an tĩnh lại. Hắn kéo nhẹ dây cương, con ngựa liền nghe lời nhích tới gần càng xe. Kim Khoa đại hỉ, vội vàng giúp buộc dây.

Chuyện đột nhiên xảy ra, tuy các đệ tử ở nơi đóng quân nhất thời thất kinh, nhưng mỗi người đều cực kỳ nhạy bén. Chỉ nháy mắt, tiếng vó ngựa vang lên, chúng đệ tử cỡi ngựa chạy như bay.

Mạnh Sơn thấy rõ người vừa rồi chính là Lâm Nhất, hắn hừ lạnh một tiếng, tiếp nhận dây cương do đệ tử đưa tới, xoay người lên ngựa, nhìn Chân Nguyên Tử nói:

- Đạo trưởng, đi mau...

Chân Nguyên Tử liếc nhìn Lâm Nhất đang bận rộn một chút, cũng không dám trì hoãn, hắn nhìn Mạnh trưởng lão gật đầu ra hiệu, liền dẫn hai đồ đệ thi triển khinh công rời đi.

Trong nháy mắt, Lâm Nhất rời đi trước tiên lại cùng Kim Khoa rơi vào cuối cùng. Ngay cả Hoàng Gia Tề cũng theo người khác ngồi chung ngựa, chạy không còn hình bóng.

Xe ngựa đã cột xong, Lâm Nhất nhìn xa xa, thấy hỏa thế ở phía đông sắp hợp lại, hắn run dây cương, khẽ quát một tiếng:

- Đi...

Xe ngựa đột nhiên vọt lên phía trước, làm Kim Khoa lảo đảo, thiếu chút nữa ngã xuống, sợ đến hắn kéo Lâm Nhất lại, mới đứng vững thân hình, lại sợ làm Lâm sư đệ tức giận, vội buông tay ra, muốn bồi cái không phải. Nhưng đối phương mắt nhìn phía trước, ngồi ở trên xe vững như bàn thạch, căn bản không phản ứng tới hắn.

Nhìn xung quanh một cái, Kim Khoa mới biết mình rơi vào cuối cùng, hắn không khỏi lòng sinh hoảng sợ!

Lâm Nhất giá xe ngựa, theo đại lộ đi về phía đông, bên ngoài 2, 3 dặm, đại hỏa xông lên cao 20 trượng, lửa cháy hừng hực đã đốt tới giao lộ. Người Thiên Long phái đa số đã chạy ra, trước xe ngựa 1, 2 dặm, chỉ có hai bóng người bị ánh lửa đốt đến vặn vẹo đung đưa.

Đại hỏa đã ngăn cản nửa giao lộ.

- Xong, chạy không ra được, sẽ bị thiêu chết...

Kim Khoa tuyệt vọng kêu rên một tiếng.

Trên mặt Lâm Nhất không có biểu tình gì, dây cương trong tay nhẹ nhàng run run, xe ngựa chạy càng nhanh.

Hai kỵ phía trước chỉ lát nữa là lao ra giao lộ, nhưng sóng khí nóng rực để con ngựa không ngừng hí vang. Một con ngựa vung lên móng trước đá loạn, không ngờ lui trở về.

Đệ tử ngồi trên ngựa ra sức vung roi, nhưng con ngựa hí dài một tiếng, quay đầu chạy trở về, để đệ tử trên ngựa gấp đến rống to. Một con ngựa khác cũng bị kinh sợ, trên dưới nhảy lên, lao thẳng đến trong rừng cây.

Con ngựa lao đến kia chạy trốn cực nhanh, thoáng cái đã lướt qua xe ngựa.

- Cứu ta...

Đệ tử kia kinh hô, hắn chỉ cảm thấy thân thể bay lên trời, bị một cánh tay cầm lấy cổ áo, còn chưa phục hồi tinh thần lại, đã thấy mình rơi vào trong xe ngựa, bị đệ tử ngoại môn lái xe gắt gao kéo lại, căn bản không thể động đậy.

Người này chính là đệ tử nội môn lúc ở Cửu Long Sơn, bị lợn rừng húc gãy xương sườn, thời điểm cùng xe ngựa gặp thoáng qua, bị Lâm Nhất kéo lại.

Không gian trước xe ngựa chật hẹp, Lâm Nhất chỉ có thể đặt đối phương ở trên đầu gối, không cho nhúc nhích, tình thế trước mắt nguy cấp, không lo được nhiều như vậy.

Con đường phía trước thoáng cái đã tới, đại hỏa vừa ngăn trở giao lộ, trước mắt đều là biển lửa, sóng nhiệt phả vào mặt.

Tròng mắt Lâm Nhất thu nhỏ lại, cánh tay của hắn khẽ động dây cương, đột nhiên đánh ở trên người ngựa. Hai con ngựa đồng thời phát ra một tiếng hí dài, thế như điên cuồng, lôi kéo xe ngựa xông vào biển lửa.

Xe ngựa trong khoảnh khắc bị ngọn lửa bao phủ, đại hỏa từ trên dưới trái phải tàn phá bừa bãi. Kim Khoa cảm thấy người đau khó nhịn, xiêm y lông mi đều muốn đốt cháy, hắn không nhịn được muốn kêu lên.

Lâm Nhất không đợi Kim Khoa hét, đưa tay nắm cổ áo của hắn, hai tay dùng sức quát một tiếng:

- Đi...

Hai tay của hắn đột nhiên vung lên, Kim Khoa và đệ tử kia bay lên không, chớp mắt xuyên qua biển lửa, bay ra ngoài.

Trong chớp mắt tung hai người, tên đệ tử có ngựa kinh hoảng kia đã chạy xa.

Không kịp nghĩ nhiều, linh lực vận chuyển, một tầng ánh sáng màu trắng mơ hồ hiện ra, bảo vệ toàn thân Lâm Nhất. Hắn nhanh chóng bắt thủ quyết, một cỗ gió xoáy bao bọc xe ngựa lao nhanh, gào thét rời đi...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện