Vô Tiên

Chương 911: Vọng hồ (2)



... Ngươi giữ kiếp này, ta đợi kiếp sau, đừng quên Kỳ Nhi. . . Trong mây khói mờ mịt, dung nhan xinh đẹp đó theo gió biến mất. . .

Rắc một tiếng, một tiếng vỡ giống như lòng đau khó nén vang lên, Kim Đan chưa kết thành đã vỡ nát. Tu vi mất hết, mạnh mẽ thu công rồi dùng tu vi Kim Đan kiệt lực thi triển Phong Độn thuật, đi phát ngàn dặm rồi lại đi mấy ngàn dặm, cho đến khi tu vi hao hết, phía trước là một hồ nước.

Là sặc nước hồ à? Sao hương vị ngọt ngào thế! Hắn không nhịn được há miệng ra, bên tai truyền đến tiếng cười của một nữ tử.

- Đây là canh cá ta làm, ngoan, há miệng ra từ từ uống đi.

- Cái này?

Bóng tối từ từ tan đi, Lâm Nhất chậm rãi mở mắt.

Đây là một lều cỏ đơn sơ, mình đang nằm trên mặt đất. ở bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp đang ngồi xổm, mắt mỏ to sáng rực, trong ánh mắt rõ ràng mang theo nét cười vui mừng. Trên chóp mũi còn lấm tấm mồ hôi, đang dùng thìa múc nước canh đút tới...

- Ngươi tỉnh rồi à! Tiếng nói của nữ tử rất êm tai, giống như tiếng chim hót trong rừng.

Lâm Nhất không nói gì, lập tức nhìn người mình. Áo bào tro trước kia đã không còn, đổi sang áo ngắn bằng vải thô. Hắn nhíu mày, mang theo thần sắc dò hỏi ngẩng đầu lên.

Nữ tử có chút bối rối, sắc mặt thẹn thùng, ngượng ngùng nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

- Quần áo của ngươi đã rách lằm rồi. Nhiều ngày không thấy ngươi tỉnh nên cho ngươi mặc quần áo của cha ta. Túi gấm của ngươi vẫn còn, hồ lô thì ở cạnh gối.

Khi nàng ta nói, vẻ mặt lộ ra mấy phần tò mò, còn mang theo vài phần ủy khuất. Ngực nam tử này khảm mảnh vàng, đeo túi gấm, cả người lộ ra có chút cổ quái. Có điều, một nữ nhi gia thay quần áo cho người khác vẫn là chuyện rất xấu hổ! Không thể để nhị tẩu biết được, nếu không e là không có mặt mũi nào gặp người khác nữa!

Có chút cố sức giơ tay lên, túi Càn Khôn ở ngực vẫn còn, Tử Kim Hồ Lô thì nằm cạnh gối. Thoáng yên lòng, Lâm Nhất khẽ thở dài, thần sắc ấm áp dần, lên tiếng nói:

- Làm phiền cô nương.

Nữ tử lúc này đang lo lắng lau mồ hôi trên mặt, vội vàng đứng lên nói:

- Ta tên là Đông Vũ Nhi, người trong thôn đều gọi ta Vũ Nhi. vị đại ca này xưng hô thế nào? Tỉnh rồi thì tốt quá, ngươi ngủ nửa tháng rồi.

Nửa tháng? Nửa tháng thì dài sao? Ta sáu mươi ba năm nay chưa từng ngủ lấy một giấc.

- Vũ Nhi, ta tên là Lâm Đại. Nơi này là đâu?

Lâm Nhất hỏi.

- Đây là Vọng Hồ thôn, cách Vọng Hồ đó không xa.

Vũ Nhi đáp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Nghĩ tới địa đồ Đại Hạ, Lâm Nhất khẽ gật đầu, nói:

- Ta mệt rồi...

Đối phương đáp:

- Lâm đại ca thân thể suy yếu cứ nghỉ ngơi đi. Ngày mai ta sẽ lên trấn tìm lang trung kê đơn điều trị cho ngươi.

...

Vũ Nhi nói không sai, thân thể của Lâm Nhất rất suy yếu. Kim Đan vỡ vụn, khí hải trầm tịch, thức hải phong bế, hắn lúc này đã mất hết tu vi, chính là một phàm nhân, còn là phàm nhân bị bệnh nặng chưa khỏi.

Ngày hôm sau, Vũ Nhi quả nhiên dẫn đến một lang trung tầm năm mươi tuổi, bắt mạch chẩn đoán cho Lâm Nhất một phen rồi kê một phương thuốc. Lúc Chạng vạng, trong tiểu viện liền bốc mùi thuốc.

Thang thuốc này vô dụng đối với mình, nhưng Lâm Nhất vẫn kiên trì uống vào. Biết vị nữ tử này đã cứu mình lại ân cầm chăm sóc cho tới bây giờ, hắn không muốn cô phụ một phen hảo tâm của đối phương.

Khi ở một mình, Lâm Nhất thử ngồi xuống thổ nạp, lại không cảm thụ được một chút linh khí nào, thân thể hắn căn bản không nghe sai khiến. Ngày sau mấy Buồn bực, hắn dứt khoát ném tất cả ra sau đầu, ra khỏi lều cỏ đã nằm nửa tháng.

Lâm Nhất lần này gặp phiền phức lớn rồi, nếu bị người ta đuổi đến đây, chỉ có nước khoanh tay chịu chết. Nhưng nơi này cách Huyền Thiên môn không dưới hơn mười vạn dặm, rất xa xôi. Mà hắn lúc này hiển nhiên là phàm nhân chân chính. Chỉ có thể cầu may, sống qua ngày nào hay ngày nấy. Huống chi, chuyện cũng chẳng phải do mình quyết định.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện