Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 27: Chuyện xui xẻo



“Làm thế nào bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta phải đi bộ về sao?”Viên Hạo hỏi An Tâm.

“Đúng vậy.” An Tâm thở dài một hơi, ít nhất phải đi ba tiếng đồng hồ mới tới, nếu như đi dường nhỏ, có thể tiết kiệm một giờ. Đi bộ đối với hắn không phải là chuyện khó, thế nhưng bọn họ cõng nhiều đồ vật như vậy, bước đi vẫn rất là mệt người. Nếu như đi đường lớn, lại quá mệt mỏi, đi đường nhỏ, lại sợ trên đường bị cướp.

Hai người thương lượng một chút, vẫn là quyết định đi đường nhỏ, hiện tại là ban ngày, hẳn là sẽ không xui xẻo như vậy đi. Đáng tiếc, hai người đoán sai rồi, vừa mới đi tầm hơm một kilomet, hai người bọn họ liền gặp gỡ một đám lưu manh.

“Ha ha, hôm nay chúng ta thật may mắn a.” Một nam tử thô to dẫn đầu lên tiếng, các tiểu đệ cũng theo hắn cười đến hài lòng, nhìn chằm chằm An Tâm cùng Viên Hạo như là nhìn thấy món ngon. Bọn họ chỉ là đi ngang qua, không ngờ lại có thể gặp dê béo như vậy. Hai người này cõng theo một đống đồ vật, không nói có thể cho bọn họ ăn no mấy ngày, hơn nữa ngoại hình An Tâm còn rất đẹp, bọn họ có thể hưởng thụ thật tốt.

“Làm sao bây giờ?” An Tâm trong lòng run rẩy. Nhìn những ánh mắt của mấy người kia, hèn mọn khiến hắn buồn nôn. Viên Hạo trong lòng than thật xui xẻo, hận không thể trực tiếp mang An Tâm tiến vào không gian. Nhưng mấy người kia đang đứng đó, nếu như bọn họ bỗng dưng biến mất không thấy tăm hơi, nhất định sẽ phát sinh nhiều chuyện phiền phức. Không gian để An Tâm cùng An Bình biết, đã là chuyện không thể nào khác, hơn nữa cho đến bây giờ, hai anh em này cũng không rõ chuyện về không gian, bọn họ còn tưởng rằng đó là nhà Viên Hạo, một ngôi nhà thần bí. Sau đó cậu còn phải nghĩ cách giải thích với hai người chuyện này đây, Viên Hạo không muốn để cho người khác biết cậu có không gian, cậu chỉ muốn sống sót, cố gắng trải qua một cuộc sống bình thường.

“Đem đồ vật bỏ lại.” Viên Hạo vừa nhỏ giọng nói, vừa chậm rãi đem đồ vật đều để xuống đất, cố ý đem khối thịt cùng gạo đều để lộ ra, An Tâm cũng thẳng thắn đem dịch dinh dưỡng vứt trên mặt đất. Bọn họ chỉ hi vọng nhóm người kia nhìn thấy những đồ vật này, có thể tha bọn họ một mạng.

Đám người kia vừa nhìn thấy nhiều đồ ăn như vậy, yết hầu từng ngụm từng ngụm nuốt vào vội vàng tới cướp, thừa dịp này Viên Hạo liền kéo An Tâm chạy, hi vọng có thể tìm được một chỗ bí mật, mang An Tâm tiến vào không gian.

“Muốn chạy.” Nam nhân dẫn đầu như mèo vờn chuột, không gần không xa đuổi theo bọn họ, cầm theo một khẩu súng căn bản là không có mở chốt an toàn, hắn cho rằng hai con dê béo này, căn bản không cần lãng phí đạn. Hai tên đồng bọ cũng chạy tới, muốn tóm lấy An Tâm, bởi An Tâm chính là loại hình mà lão đại yêu thích, bọn hắn muốn trước tiên để lão đại hưởng thụ một phen, còn một người khác, cũng có thể để cho mọi người phát tiết.

“Lão đại, đánh gãy chân bọn họ, xem bọn họ muốn chạy đến nơi nào?” Một tên đàn em lén lút giấu thức ăn trên người mình, trong miệng cũng nhét đầy, hắn biết lão đại vào lúc này không để ý đến bọn họ, ánh mắt đều nhìn chằm chằm thiếu niên đẹp đẽ kia, một đống đồ vật lớn như vậy, vẫn là trước tiên hưởng thụ một chút đã.

Nhóm người này cũng không nghĩ vừa mới bắt đầu liền giết bọn họ, đúng với suy nghĩ của hai người, vì cái Viên Hạo cần là thời gian, hai người nhanh chóng chạy trốn, Viên Hạo từ trong túi tiền lấy ra ngân tệ ném xuống mặt đất. Chiêu này mang đến hiệu quả không nhỏ, trừ ăn ra, ngân tệ càng có sức hấp dẫn người khác, hai tên ở sau nhìn thấy ngân tệ hai mắt liền sáng lên, xoay người lại nhặt. Trên đất vốn rất bừa bộn. ngân tệ lại rất nhỏ, bọn họ chỉ lo kiếm tiền, làm gì còn nhớ đến việc truy đuổi người.

Viên Hạo mừng thầm trong lòng, vội vã lôi kéo An Tâm hướng về một đống đá vụn bên đường, lúc này lão đại thô to kia lại giơ súng lên, mắng to: “Muốn chết a, còn không mau bắt bọn chúng lại.” Vừa nói vừa hướng về phía hai người nã một phát súng, viên đạn bắn vào bãi đất trống, khiến hai người đang tìm tiền dừng lại, lập tức ngẩng đầu lên, đuổi theo Viên Hạo cùng An Tâm.

Hai chân An Tâm mềm nhũn, ngã xuống đất, bị mấy người duổi theo phía sau đè lại. Viên Hạo không kịp phản ứng lại, cũng bị một người lấy đá nên lên đùi, té lăn trên đất.

“Cho các ngươi chạy.” Lão đại thô to vừa lớn tiếng mắng vừa đá hai chân Viên Hạo, hai cái đồng bọn kia cũng nhanh chóng chạy lại quạt cho cậu mấy cái bạt tai. An Tâm trái lại không bị thương chút nào, lão đại thô to nhanh chóng nhào lên, mấy cái liền xé tan quần áo, An Tâm kinh hô một tiếng, liều mình bò xa ra. Viên Hạo nhanh chóng lăn một cái, muốn tóm lấy An Tâm, hiện tại bảo toàn tính mạng là quan trọng, cậu chỉ muốn mang theo An Tâm tiến vào không gian.

“Ầm.” Một tiếng vang thật lớn, tiếp theo là một tiếng hét thảm, chỉ thấy một người bay qua đỉnh đầu Viên Hạo, mang theo một luồng máu tươi, ngã xuống đạp vào một hòn đá, có lẽ không lâu sau sẽ mất mạng.

Sau đó hai người liền nhìn thấy một chiếc xe màu bạc chạy đến, không lưu tình vọt tới, Viên Hạo không hiểu rõ được tình hướng gì xảy ra, chỉ nghe được mấy tiếng kêu thảm thiết liên tục, sau đó tiếng súng nổi lên bốn phía, có lẽ chỉ sau hai phút, bốn phía lại yên tĩnh lại.

Lý Ích thấy Dương Phi tấn công trực diện không có bất kì hiệu quả nào, liền biết Viên Hạo không muốn để người khác hiểu rõ hắn. Đối với người có quá nhiều nghi vấn như vậy, hắn đều không muốn chủ động đi tìm kết quả, sợ gây phiền toái. Nhưng lại nghĩ tới Dương Phi con ruồi này, trong lòng liền khó chịu.

Lý Ích càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu, liền dứt khoát lên xe đi giải sầu, bởi vì không có mục đích, hắn trong lúc vô tình lại chạy đến đường nhỏ này. Vừa vặn thấy cảnh ấy, trông thể không nói Lý Ích căm ghét loại bại hoại này, không chịu làm việc, chỉ muốn ngồi mát ăn bát vàng, còn làm đủ trò xấu, người như vậy sống chỉ làm phí tài nguyên xã hội. Theo ý của hắn, chính phủ nên đối với những người như vậy nghiêm trị, bắt một giết một.

Lý Ích lập tức không khách khí đem chiếc Porsche của mình chạy tới, đem những người này từng người từng người tông ngã xuống mặt đất. Hắn vào những lúc này, một chút cũng không lưu tình, loại cặn bã này, hắn thấy một người liền giết một người. Phải biết chiếc Porsche của hắn là loại đặt làm có giới hạn, tuy rằng thể tích nhỏ, nhưng cũng là loại tiên tiến nhất, vừa có thể chạy trên mặt đất, vừa có thể bay trên không, không nói đến tính năng mạnh mẽ, mà tầng ngoài cũng rất cứng rắn có thể đỡ được đạn bắn phá. Bằng không hộ vệ của hắn cũng không dám để hắn một thân một mình chạy đến nơi hoang vu này, phải biết nơi đây giết người cướp của thế nhưng kêu trời không biết, đất không hay a. cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành một vụ án không đầu mối.

Viên Hạo cùng An Tâm sợ hãi không thôi, nhìn thấy một đống người cụt tay gãy chân, nội tạng cùng máu tươi hòa trên mặt đất đang trên mặt đất lăn lộn gào thét, sau đó dần dần tắt thở. Trong lòng vừa sợ hãi vừa tức giận, Viên Hạo không tự chủ len lén nhìn Lý Ích vài lần, suy đoán người ngày có bối cảnh rất mạnh thì phong cách làm việc mới cường ngạnh như vậy. Cùng người này giao thiệp, không biết là chuyện tốt hay xấu a.

“Đem đồ vật của các cậu nhặt lên, tôi mang các cậu rời nơi này.” Lý Ích một bên liên lạc người đến xử lý, một bên nói với Viên Hạo. Hắn cũng biết được, chính mình bất quá chỉ là nhất thời ra ngoài giải sầu, còn có thể cứu được hai người kia, tiện tay giải quyết một nhóm rác rưởi.

Viên Hạo cùng An Tâm vội vã nhặt mấy đống đồ vật bên cạnh lũ rác rưởi trở về, hai người tựa vào nhau, một lát sau, một chiếc xe bay chậm lại, ba người nam tử từ trong xe bước ra, người trung niên nam tử, chính là người Viên Hạo lần đầu mang dưa chuột đi bán nhìn thấy. Hắn khi đó đi sau Lý Ích.

“Lý tiên sinh, ngài không bị thương chứ?” Người này vội vã chạy tới, đánh giá trên người Lý Ích một lượt, thấy hắn hoàn hảo như lúc ban đầu, mới yên lòng.

“Tôi không có chuyện gì, nơi này liền giao cho ông.” Lý Ích nói xong liền mở cửa xe, ra hiệu Viên Hạo cùng An Tâm tiến vào.

Viên Hạo nhìn thấy trên hân xe dính đầy máu tươi cùng thịt, liền cảm thấy rất không khỏe. Nhưng vào lúc này, hai người bọn họ cũng không thể từ chối, ảo não bò lên xe, hai người chen vào chỗ cạnh tài xế, chiếc Porsche vốn rất nhỏ, chỉ có thể ngồi hai người, vì vậy mà hai người bọn họ phải chen vào một chỗ không nói, lại còn phải ôm một đống đồ, cuối cùng đến cả trên người Lý Ích cũng chất đống đồ.

“Ai, xe này ngài làm sao có thể sử dụng được nữa?” Người đàn ông trung niên hô lên, chán ghét nhìn vết bẩn trên thân xe.

Lý Ích không có khởi động xe, ấn mấy cái nút, Viên Hạo chỉ thấy một đống bọt màu trắng phun ra, bao phủ toàn thân xe, rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi. Hiển nhiên, đây là đang rửa xe.

“Không được, tuy rằng rửa sạch sẽ, nhưng cũng không được.” Người đàn ông trung niên rất nhanh liền hô lên. Còn ngăn ở trước xe Lý Ích, không cho hắn lái đi.

“Làm sao?” Lý Ích không rõ hỏi lại, hắn đã đem xe rửa đến vô cùng sạch sẽ, làm gì còn có chút vết máu nào, coi như là dùng đến thủ pháp tiên tiến nhất, cũng không thể tìm ra được cái gì.

Viên Hạo thì trợ mắt há mồm, còn chìm đắm trong một màn rửa xe lúc nãy, chuyện này cũng quá tiên tiến đi, không phí sức lực lại còn rất thuận tiện.

“Rất xui xẻo.” Người đàn ông trung niên chỉ phun ra ba chữ,lúc nãy chết một đống người, tuy rằng vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì, tiểu chủ nhân của mình làm ra chuyện này cũng không phải là chỉ một hai lần, chỉ tiếc chiếc xe này còn mới a, nhất định không thể để hắn dùng nữa.

“Dông dài.” Lý Ích không để ý tới hắn, phất phất tay, đột nhiên khởi động xe, Viên Hạo suýt chút nữa sợ hãi kêu thành tiếng, đã thấy chiếc xe không có đụng vào người đàn ông mà trục tiếp bay lên không trung.

“Trước hết đi bệnh viện kiểm tra một chút?” Lý Ích hỏi Viên Hạo, hắn thấy hai người quần áo xộc xệch, rõ ràng là đã bị thương, vẫn là trước tiên đi bệnh viện kiểm tra một chút mới được.

“Tôi không quan trọng lắm.” Trong lòng Viên Hạo vẫn còn rất sợ hãi, cậu cũng vẫn còn sợ Lý Ích.

“Tôi không bị thương.” An Tâm ngoại trừ bị chiếm một chút tiện nghi, thân thể trái lại không chịu chút thương tổn nào.

Lý Ích không nhúc nhích, chỉ là quay đầu nhìn Viên Hạo, An Tâm lúc này mới phát hiện dáng vẻ Viên Hạo vô cùng chật vật, khóe miệng cũng sưng thành một khối, nửa bên mặt cũng sưng.

“Đi bệnh viên.” An Tâm hô lên, bộ dáng này của Viên Hạo, không đi bệnh viện làm sao được.

Đi tới bẹnh viện, kiểm ra một trận, Viên Hạo kì thật bị thương cũng không nghiêm trọng, trên mặt đều là vết thương ngoài da, dần sẽ tiêu thất, nặng nhất chính là hai chân, sau khi bị tảng đá đè vào, lại còn ngã trên đất, đầu gối mất đi một miếng da lớn, đau rát, nhữung nơi khác đều là vết thương nhẹ.

“Nằm ở bệnh viên không?” Bác sĩ hỏi. Loại vết thương này nếu có điều kiện, nên trụ hai, ba ngày ở bệnh viện.

“Không nằm viện được không?” Viên Hạo hỏi, cậu không thích bệnh viện.

“Cũng được.” Bác sĩ một bên đáp, một bên kê cho cậu ít thuốc bổ, một ít thuốc bôi, để cậu về nhà sử dụng.

“Nếu không, vẫn là nằm viện đi.” An Tâm lo lắng lôi kéo Viên Hạo.

“Không cần.” Viên Hạo lắc đầu một cái, nếu bác sĩ nói không cần nằm viện, chứng minh thương thế của mình cũng không nặng lắm.

Từ bệnh viện đi ra, Viên Hạo lại tiêu hết tám trăm tệ, mấy vết thương trên đùi đều cần phải xử lí một chút, một cỗ mùi vị của bệnh viện, xe vốn rất nhỏ, Lý Ích hơi hơi nhíu mày, nói hai tiếng: “Chỉ đường.” Viên Hạo cùng An Tâm biết hắn ghét bỏ, nhưng vào lúc này bọn họ cũng không quản nhiều, chỉ hi vọng có thể nhanh chóng về nhà.

Dọc theo đường đi, ba người cũng không có trò chuyện, đến điểm bắt không khách lúc sáng, Viên Hạo liền hô to: “Dừng xe, chúng tôi xuống ở đây.”

Nơi này, cách nơi bọn họ không xa lắm, chỗ bí mật kia, dù sao cũng phải an toàn một chút. Đồng thời Viên Hạo cũng không muốn để cho Lý Ích biết chỗ của bọn họ, vì vậy thả bọn họ xuống ở đây, là tốt rồi.

Lý Ích cũng không nói nhiều, thả bọn họ xuống. Viên Hạo cũng không kịp nói cảm ơn, Lý Ích liền nhanh chóng biến mất. Cậu thở dài trong lòng, cùng An Tâm về nhà, kỳ thực là bị thương, đầu gối vẫn còn rất đau, đặc biệt là khi bước đi. An Tâm đem tất cả mọi thứ vác lên người, còn muốn tiến tới đỡ Viên Hạo, nhưng cậu lắc đầu, chậm rãi từng bước từng bước đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện