Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 6: Thực phẩm tổng hợp



Viên Hạo theo bọn họ vào phòng, trong phòng rất sạch sẽ, đồ vật cũng rất đơn giản, chỉ có một cái bàn nhìn không ra chất liệu cùng vài cái ghế nhỏ, một cái đồ vật như là đựng đồ dự trữ được khóa lại. An Bình mở khóa ra, quá trình này Viên Hạo cũng không phải không biết xấu hổ mà tiếp tục nhìn, cậu ngồi ở trên ghế, An Tâm thì nhất nhất theo dõi cậu, mà An Ý cũng như An Như thì đi ra ngoài múc nước, An Toàn lại cầm một cái chén uống nước. An Bình lấy ra một thứ rất giống túi giấy bạc, An Tâm cùng An Bình lập tức nuốt nước miếng, bọn họ đã rất đói, ở đây ăn là vấn đề lớn nhất. Bình thường đồ ăn đều là vô cùng tiết kiệm, đây chính là một chút lương thực cuối cùng của bọn họ.

“Cậu ăn dịch dinh dưỡng hay là thực phẩm tổng hợp?” An Bình cầm trong tay hai cái không giống hình dạng túi hỏi.

“Có ý gì?” Viên Hạo hai mắt choáng váng.

Lúc này An Ý cùng An Như cũng đã trở về, mối người bọn họ còn nhấc theo một thùng nước, xem ra là muốn rửa ráy, nhìn thấy đồ ăn, đều dừng bước. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng đói bụng, chỉ là tuổi của bọn hắn so với An Tâm cùng An Toàn thì lớn hơn, không giống bọn họ tha thiết mong chờ nhìn đồ ăn như thế.

“Xé ra là có thể ăn.” An Bình ném cho Viên Hạo một cái túi hình vuông. Mọi người đều nhỏ giọng hô lên, rất hiển nhiên đồ vật trong này còn quý hơn so với cái túi hình tròn.

Viên Hạo xé túi ra, bên trong chỉ là một khối màu trắng sữa, cậu cắn một miếng nhỏ, nhưng thiếu chút nữa là phun ra ngoài, quá khó ăn, lạnh như băng, còn có một cỗ mùi lạ, cậu lớn như vậy còn chưa có ăn loại đồ vật khó ăn như vậy a. Cậu không dám cắn miếng thứ hai, loại đồ vật như này làm sao cậu có thể nuốt xuống. Cậu tình nguyện tiếp tục gặm dưa chuột. An Bình tiếp tục xé hai cái túi hình tròn, phân ra làm bốn bát, chính là một dạng thực phẩm gần giống cháo, cũng là màu trắng sữa. Bốn người được phân cũng không nhiều, từng người từng người bắt đầu ăn, chính hắn lại cầm một túi, cũng lấy ra phân nửa, còn lại liền khóa vào. Viên Hạo nhìn dáng vẻ bọn họ ăn rất vui vẻ, thực sự là ăn không vô thực phẩm trong tay mình, luôn cảm thấy bọn họ ăn thân thiết hơn một chút. Nhưng mà từ cái màu sắc kia mà xem, đồ vật bọn họ ăn cùng màu với đồ trong tay mình. Nghĩ đến mùi vị chắc cũng không khác là bao.

“Ăn nhanh đi, tuy rằng không ngon, nhưng có thể no bụng a.” An Bình liếc mắt nhìn cậu nói.

“Các cậu vẫn ăn như vậy sao? Các cậu cảm thấy ăn ngon không?” Viên Hạo hỏi, thả túi thực phẩm trong tay xuống. Cậu thực sự không có dũng khí lại cắn một miếng, cái vừa nãy phải dùng nghị lực rất lớn mới nuốt xuống được, chủ yếu là không thể trước mặt chủ nhân, đem đồ ăn họ cất giấu phun ra.

“Đúng. Hiện tại nhân loại đều ăn hai thứ đồ ăn này a, đây chính là món chính của mọi người, không ăn cũng chỉ có chết đói.” An Tâm tha thiết mong chờ  nhìn chằm chằm túi thực phẩm tổng hợp Viên Hạo thả trên bàn.

“Cái gì? Không ăn cơm tẻ  sao? Mì sợi thì sao?” Viên Hạo hỏi.

“Chúng tôi cũng không biết cậu nói chính là những thứ gì? Tôi chỉ biết, nhân loại đem Địa cầu phá hoại đến gần đủ rồi, hiện tại trên đất căn bản là không có loại hoa màu gì, đồ ăn chỉ hoàn toàn dựa vào công nghiệp làm ra, chính là dịch dinh dưỡng cùng thực phẩm tổng hợp trong tay cậu. Hai thức ăn này có phương pháp chế biến giống nhau, chỉ có điều một cái là lỏng, một cái là rắn. Đương nhên mùi vị của cái nào cũng không được, nhưng có thể no bụng, đương nhiên cũng có thể cung cấp cho chúng ta đại bộ phận chất dinh dưỡng cần thiết.” An Tâm có lòng tốt phổ cập tri thức cho Viên Hạo.

“Mỗi ngày đều ăn đồ ăn nhân tạo? Không có cái khác sao?” Trầm mặc nửa ngày, Viên Hạo hỏi.

“Cũng không phải không có đồ ăn tự nhiên, tỷ như thổ kim trứng của chúng tôi, chính là một loại lương thực, nhưng vô cùng quý giá, chúng tôi nào được ăn. Người có tiền vẫn là có thể ăn một chút đồ ăn tự nhiên, nhưng phần lớn mọi người chỉ có thể ăn thực phẩm tổng hợp.”

“Ồ” Xem ra người có tiền sinh hoạt đều khác xa người nghèo, đây là mọt cái định luật thiên cổ bất biến, nơi nào đều như vậy.

“Bất quá dưa chuột của cậu, tôi dám đánh cuộc, nếu như lấy đi bán, nhất định có thể bán lấy giá cao.” An Tâm đem chút cháo trong bát mình ăn sạch, thỉnh thoảng lại liếc qua thực phẩm tổng hợp trên bàn, nhưng cũng không có nói qua mình muốn ăn. Ở đây mọi người đều được phân giống nhau, kỳ thực lượng cơm ăn của hắn vẫn là ít nhất, nhưng những người khác không nói gì, hắn cũng không tiện nói gì.

“Thật sự đó. An Bình ca, cái dưa chuột kia là vật hi hữu, thật sự là đồ vật ngon nhất em từng ăn, nhất định bán được không ít tiền.” An Toàn cũng theo An Tâm nói.

“Ừm.” Nhưng An Bình chỉ là gật đầu, dưa chuột này là của Viên Hạo, hắn nào có quyền cầm bán, liền ngay cả quyền xử lý cũng không ở trên tay hắn. Thế nhưng đối diện với ánh mắt tò mò của huynh đệ mình, hắn nhìn Viên Hạo vài lần, cuối cùng vẫn là chần chờ hỏi: “Viên Hạo, dưa chuột của cậu là từ nơi nào? Có nhiều hay không? Có muốn đi bán hay không?”

“Chính là của tôi a. Còn có một chút, tôi nghĩ đổi chút đồ ăn, thế nhưng tôi không muốn ăn loại này.” Viên Hạo chỉ chỉ thực phẩm tổng hợp.

“Của chính cậu?” An Tâm không thể tin được kêu lớn, mấy người khác cũng cùng nhau lộ ánh mắt không thể tin được, mọi người đều là tỏ rõ vẻ khiếp sợ.

Viên Hạo không rõ gật đầu, loại dưa chuột này cũng không cần đến kĩ thuật gì, huống chi đât trong không gian của mình rất được, lại không có sâu bệnh, lại tưới bằng nước suối, dưa chuột này muốn không đẹp cũng rất khó a.

“Nếu như chúng ta có thể trồng được dưa chuột thì tốt rồi.” An Tâm nhỏ giọng thầm thì.

“Để tôi thử gieo giống xem, không biết mảnh đất kia của các cậu có thể trồng được không.” Viên Hạo không để ý cười, dưa chuột mà, cậu có, ăn cũng ăn không hết, đồng thời hạt giống dưa chuột cậu còn không hết, lập tức cũng lại có hạt giống mới. Quan trọng nhất chính là, dưa chuột ăn không đủ no bụng, cậu là hi vọng có thể nếm được thổ kim trứng mà mọi người nói, nếu như ăn ngon, cậu tình nguyện dùng hạt giống dưa chuột đổi lấy thổ kim trứng.

“Có thật không?” Mọi người nghe được cậu nói, toàn bộ đều hô lên. Phải biết rằng hạt giống rất quý giá, những đại trang chủ nông trang kia, hàng năm đều phải tốn tâm huyết lớn đi thu mua hạt giống, hạt giống của mỗi nhà đều có độc môn kĩ thuật, cũng không dám dễ dàng để cho người khác biết đến. Hơn nữa đều là có quyền sở hữu tri thức tài sản độc quyền, người khác cũng không dám tùy ý lấy trộm hạt giống của người khác, người trộm hạt giống sẽ phải chịu xử phạt vô cùng nghiêm trọng, trộm cắp hạt giống là trọng tội. Viên Hạo thế nhưng lại dễ dàng đem hạt giống cho bọn họ như vậy, chẳng phải là khiến cho mọi người không thể tin được sao?

“Thực sự, nhưng mà các cậu có thể cho tôi ít thổ kim trứng hay không, tôi không muốn ăn thực phẩm tổng hợp.” Viên Hạo nói xong lấy mấy trái dưa chuột trong bao ra, ra hiệu cho An Tâm chia cho mọi người cùng ăn.

“Đương nhiên có thể. Chúng tôi hiện tại liền đào chút ra cho cậu ăn. Còn dưa chuột này, vẫn là cậu giữ đi.” An Bình cũng không chịu lấy thêm dưa chuột của cậu, một lòng nghĩ chính mình đã chiếm được nhiều tiện nghi, hạt giống dưa chuột, so với thổ kim trứng không biết quý giá hơn bao nhiêu lần, kỳ thực An Bình cũng rất có tâm cơ, hắn vẫn đang quan sát Viên Hạo, tuy rằng không hiểu hắn là nhân vật như thế nào, nhưng hắn căn bản là không hiểu chuyện nơi đây, trong lòng cũng biết hắn không hiểu tầm quan trọng của hạt giống. Nhưng hắn tạm thời không muốn nói cho người đó biết chuyện này, nghĩ đến có thể trồng được dưa chuột, những tháng ngày mà năm huynh đệ bọn họ có thể trải qua, cái ý niệm này mặc dù có chút ích kỉ, nhưng hắn sẽ không quên ân tình của Viên Hạo.

“Các cậu cầm ăn đi. Tôi còn có một chút, khi ta hái xuống, đã giấu kĩ một túi lớn ở chỗ khác.” Viên Hạo nói dối, trong không gian của cậu cũng không thiếu dưa chuột. Nhưng cậu không muốn mọi người biết cậu có không gian kia, cũng chỉ có thể lừa bọn họ.

“Thật sự cho chúng tôi?” An Tâm giống như được bảo bối, ôm lấy mấy trái dưa chuột, đặt ở dưới mũi, dùng sức ngửi đến ngửi đi, căn bản là không chịu buông tay.

“An Tâm.” An Bình ngữ khí nghiêm túc kêu một tiếng, An Tâm không vui bỏ dưa chuột xuống, nhưng cũng là lưu luyến nhìn chằm chằm Viên Hạo.

“An Bình, cậu cầm chia cho bọn họ đi. Vật này đối với tôi mà nói, một chút cũng không quý giá. Tôi đã sớm ăn chán, huống hồ dưa chuột không thể để quá lâu, quá hai, ba ngày liền nát.”

“Cảm tạ. An Như cùng An Ý, các em đi đào chút thổ kim trứng về.” An Bình nghe cậu nói như vậy cũng là đem dưa chuột nhận lấy. Nhưng cũng đem tất cả dưa chuột đều khóa trong ngăn kéo. Vật này quá quý giá, hắn không dám chia hết cho mọi người luôn. Huống hồ hôm nay cũng ăn một khối, cũng coi như là đã gia tăng khẩu phần lương thực, những trái dưa chuột này hắn muốn giữ lại ngày mai ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện