Vô Tình Yêu

Chương 7: Nhận ra tình cảm của mình



Hậu quả của việc trốn học đi chơi là sáng hôm sau cả lũ bị thầy hiệu trưởng mời lên uống trà !!!

Sau khi nghe thầy thuyết trình một bài văn dài , và bài văn này đương nhiên là về chủ đề ' trốn học ' rồi , Cả lũ ỉu xìu :

- Lỗ tai tao sắp hỏng rồi !!!

Thảo bất bình lên tiếng

- Do ai chứ cả lũ đều quyết định là đi mà !

Cô giải thích

- Ừ ! Bây giờ thì kêu ai ! Có kêu ma !

- Thôi đi lần sau tao không kêu chúng mày trốn học nữa khỏi phải chịu tội ' oan' !

- Thôi đi ạ !

Cả lũ đồng thời hét lên , oan gì chứ cả lũ cùng bảo đi , nói oan có ma mới tin ,vậy là trong không khí của buổi sáng trong lành ấy có những tiếng cười trong trẻo ở đâu đó vang lên . Cả lũ cùng lôi nhau về lớp :

- À mà sắp đi chơi rồi đó !

Thảo chợt nghĩ ra liền lên tiếng bảo:

- Bao lâu?

Cả lũ đồng thanh hỏi lại

- Mai !

Thảo vô tư trả lời

- Mai á , sao tao không biết gì hết !!

Cô và anh cùng chung một câu nói phát ra cùng lúc làm Khánh và Thảo nhìn nhau cười :

- Hai người còn bận bên nhau thì làm sao bết được !!

- Đúng đấy !

Khánh đồng tình bá vai Thảo , một hành động mà khiến cả anh và cô:

- Tôi trông hai người còn mờ ám hơn chúng tôi nữa đấy !

- Chuẩn ! Giữa ban ngày ban mặt mà thế kia chắc không phải chỉ bạn bè thôi chứ !

- Có cần tụi tôi làm phù dâu phù rể cho không ?

Cả Thảo và Khánh đều không ngờ chuyện này lại xảy ra , đi chơi xấu người ta không những không chơi được mà còn bị chơi ngược lại :

- Còn lâu ?

Thảo ngại quá nên nói bất giác trong lòng mà không nghĩ .

- Á à ! Vậy là sớm hay muộn cũng sẽ cưới đúng không ? Haa!

Anh và cô cười phá lên . Thảo lúc nãy đã ngượng bây giờ thì còn ngượng hơn , má đã đỏ như trái cà chua chín :

- Vợ tương lai ngượng kìa ! Bộ không ra bảo vệ hả ?

- Các cậu thôi đi !

Khánh kệ cô và anh đang cười lôi Thảo đi !!!

Giờ ra chơi :

- Đi căng tin thôi !

Cô cùng anh đến chỗ Thảo lên tiếng :

- Mình đi !!

Thảo vẫn còn ngượng nên vẫn không dám nhìn thẳng mặt Khánh . Bị Khánh lôi đi , Thảo đi theo đà kéo . Còn hai người đằng sau chỉ biết nhìn nhau cười :

- Cậu nhìn xem ! Họ yêu nhau rồi ! Bây giờ chúng ta phải đi làm người mai mối !!

- Được !

Cả hai người đồng thời bước đi theo sau :

Căng tin :

- Cậu ăn gì ?

- Như mọi lần đi !

- Đợi mình !

Khánh đi rồi chỉ còn mỗi Thảo , anh và cô mỗi người một việc :

- Thảo nè !! HÌnh như Khánh yêu Thảo đó !

- .......

- Nếu không lúc đó sao Khánh lôi Thảo đi , bảo vệ Thảo như vậy !

- ........

Thảo hình như đang suy nghĩ về câu nói của cô , có lẽ chỉ đợi anh là xong .

- Yêu người ta rồi hả ?

- Sao không?

- Vậy nên tỏ tình đi ! Có người thích cô ấy rồi đó ! Không cẩn thận lại mất cô ấy !

- ........

Lúc cả anh và Khánh quay lại thì cô nhìn anh nháy mắt một cái rồi cười . Có lẽ chỉ là một dấu hiệu là đã xử lý thành công rồi thôi . Nhưng mà khoảnh khắc đó như đi vào trong trái tim anh , làm tim anh đập lỡ một nhịp ......

Có lẽ anh đã thực sự yêu!!!!!

Tình yêu em như sóng chiều phẳng lặng

Trái tim này khắc mãi bóng hình anh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện