Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 77: Chương 77:




Những biến cố khiến cho người ta trở tay không kịp thông thường đều có dấu hiệu báo trước.
 
Sáng tạo Thành Lễ là do Trình Lễ Dương cùng với Giang Dự Thành cùng nhau sáng lập, một người phụ trách kinh doanh, người còn lại tập trung vào mảng nghiên cứu và phát minh. Thời điểm Trình Lễ Dương qua đời chính là lúc Thành Lễ đang phát triển tốt, anh làm chủ chốt của bộ phận nghiên cứu và phát minh, luôn có thời điểm không thể nào không đi công tác.
 
Có một ngày cũng không hiểu tại sao, lúc ăn cơm chung anh đột nhiên lại nói một câu: “Thời gian gần đây vẫn luôn ‘qua lại’ với máy bay, lỡ như gặp phải sự cố gì, cũng chỉ còn một mình Ân Ân lẻ loi hiu quạnh.”
 

 
Sau đó nhìn Giang Dự Thành nói, “Cân nhắc tình cảm anh em nhiều năm như vậy, tôi giao phó con bé cho cậu. Nếu như một ngày nào đó tôi thật sự không còn trên đời, cậu phải giúp tôi chăm sóc, tôi cũng chỉ có bấy nhiêu vướng bận.”
 
Giang Dự Thành chê anh nói nhiều: “Nếu như cậu mệt mỏi thì nghỉ ngơi mấy ngày đi, đừng nói những lời vô dụng này.”
 
Trình Lễ Dương cười, chạm ly rượu vào anh của anh, “Tôi nói thật. Cả đời này sống đến bây giờ, không có gì không bỏ xuống được, chỉ có một đứa em gái, vừa nghĩ tới con bé trong lòng tôi cảm thấy luyến tiếc ----- Không được, ngày mai tôi phải đi lập di chúc, nếu ngày nào đó tôi chết đi, những gì tôi làm ra được cũng không thể để cho hai người cha mẹ không tim không phổi của tôi lấy đi, tôi phải giữ lại cho Ân Ân. Con bé vừa yếu ớt vừa ngốc nghếch, về sau nếu như không có tiền thì phải làm sao.”
 
Giang Dự Thành chỉ nghĩ là do anh uống nhiều quá, không ngờ hôm sau Trình Lễ Dương thật sự lập ra di chúc, làm công chứng, một lời nói bậy khi say cuối cùng lại trở thành một câu sấm rền.
 
Lúc nhận được tin tức về tai nạn máy bay, Giang Dự Thành đang ở nhà họ Giang, mới vừa ra khỏi thư phòng của lão gia tử. Anh đứng trên bậc thang nhận được điện thoại.
 
Anh vẫn luôn trầm ổn, chưa bao giờ trải qua thời khắc nào nóng nảy hoảng loạn, một khắc này trong đầu hiện lên mấy chữ đầu tiên là: “Nha đầu kia làm sao bây giờ?”
 
Lúc này anh quay lại thư phòng, phá lệ mở miệng nhờ lão gia tử tìm kiếm giúp đỡ. Hôm đó trùng hợp Tư lệnh Thẩm ở sát vách đang ở nhà nghỉ ngơi, có sự ra mặt của hai người này, năm đó hành động cứu trợ kiểu công dã tràng kia có hiệu suất cao chưa từng có.
 

 
Chiếc xe giao phó đi đón Trình Ân Ân đi được nửa đường, có một cuộc điện thoại đến, phía bên kia là giọng nói thoi thóp, chính là Trình Lễ Dương.
 
“Tôi sẽ đến ngay, cậu chống đỡ cho tôi.” Tay cầm điện thoại của Giang Dự Thành rất dùng sức, giọng nói cũng căng lên.
 
Trình Lễ Dương vẫn đang mơ hồ ở ranh giới mất ý thức, cũng không biết có nghe rõ những gì anh nói hay không, chỉ khó khăn lặp đi lặp lại: “Đừng dẫn theo Ân Ân… đừng để Ân Ân đến…”
 
Giang Dự Thành hiểu rất rõ tình cảm của anh với cô em gái này, phải ở tình trạng như thế nào mới có thể cự tuyệt cơ hội gặp mặt cô khi đang ở bên bờ sinh tử.
 
Thời điểm đó, Phương Mạch Đông chạy nhanh đến trước mặt Giang Dự Thành, đưa điện thoại qua, tốc độ nói nhanh nhưng có chút nghiêm trọng: “Điện thoại của Ân Ân, tìm không thấy anh nên gọi cho em, cô ấy hình như rất gấp.”
 
Cuộc trò chuyện trong tay còn chưa gác máy, Giang Dự Thành im lặng tiếp nhận cuộc điện thoại kia, đưa đến bên tay, liền nghe đầu bên kia Trình Ân Ân đang lải nhải, giọng nói có chút hoảng loạn: “Anh Mạch Đông, anh tìm được anh ấy không?”
 
“Anh đây.” Giang Dự Thành nói.
 
Mấy lời lải nhải của Trình Ân Ân lập tức dừng lại, một giây sau liền mang theo giọng điệu cực kỳ ấm ức: “Giang Dự Thành….”

 
“Chuyện gì?” Giang Dự Thành cố gắng hết sức đè ép giọng nói, không ra chút khác thường nào.
 
“Em có chút không thoải mái, trong lòng hoảng loạn, có chút thở không ra hơi.” Cô hít hít mũi một cái, dễ dàng nghe được sự bối rối, “Anh tới đón em được không, em muốn về nhà. Anh trai của em khi nào đến, em muốn gọi điện thoại cho anh ấy…”
 
Lúc đó máy bay trực thăng của Tư lệnh Thẩm sát vách mượn giúp đã đến chờ lệnh, cánh quạt quay liên tục làm cho không khí xoay chuyển nhanh chóng, tiếng vang tạch tạch như một cái búa nặng từng cái từng cái đập vào màng nhĩ của người khác.
 
“Hôm nay anh có rất nhiều việc.” Thần giao cách cảm giữa hai anh em quá mức nhạy bén làm cho Giang Dự Thành rất khó tìm được một lý do hoàn mỹ, “Đi học cho tốt đi, anh nhờ tài xế đến đón em, đừng có chạy loạn, chờ anh ở nhà.”
 
Thời khắc hoảng loạn nhất, Trình Ân Ân không thể gặp được hai người cô tin tưởng nhất, những lo nghĩ của cô một chút cũng không được xoa dịu. Giang Dự Thành nói bận rộn, cô không dám nũng nịu cứng rắn muốn anh bớt chút thời gian, chịu đựng ấm ức nghe lời đồng ý theo: “Em biết rồi.”
 
Trước khi cúp điện thoại, lại nhỏ giọng nói: “Anh xong việc về sớm một chút, em có chút sợ.”
 
Ở tại bệnh viện thành phố D, Trình Lễ Dương được chữa trị bốn tiếng đồng hồ, Giang Dự Thành đứng bên ngoài phòng phẫu thuật bốn tiếng.
 
Kết quả cuối cùng, bác sĩ bận rộn vài giờ chưa hề nghỉ ngơi lắc đầu thở dài nói: “Cứu không được, người nhà nhanh đi vào đi, gặp một lần cuối.”
 
Được cứu trở về từ mấy lần cận kề cái chết, lúc Giang Dự Thành nhìn thấy Trình Lễ Dương dường như không nhận ra được người đang nằm trên giường bệnh. Cả người đầy máu và tổn thương làm cho người ta không đành lòng nhìn, ống dẫn cùng với dụng cụ nối liền níu kéo một chút sinh mệnh cuối cùng của anh.
 
Khi đó ngay cả nói Trình Lễ Dương cũng không nói nên lời, dựa vào máy hỗ trợ mà duy trì hô hấp. Anh khó nhọc giơ tay lên, từ trong người lấy ra một bức thư bị nước thấm ướt và dính đầy vết máu, run rẩy đưa ra trước mặt Giang Dự Thành.
 
Bức thư mỏng manh tựa như nặng ngàn cân, Giang Dự Thành đưa tay đón, như có một tảng đá lớn đặt ở lòng bàn tay.
 
Anh bóp lá thư giữa những ngón tay nói: “Tôi cho người đi đón Ân Ân tới, Lễ Dương, cậu chờ một chút, gặp cô ấy một lần.”
 
Trình Lễ Dương lấy chụp hô hấp xuống, chậm rãi lộ ra một nụ cười bất lực, anh nói một đoạn đầy đủ, đó chính là hồi quang phản chiếu sau cùng của anh.
 
“Không đợi, tôi không chờ được. Đừng để con bé nhìn thấy bộ dạng này của tôi, tôi sợ sau này khi con bé nhớ tới tôi, đều là bộ dáng đẫm máu này, sẽ khiến con bé gặp ác mộng. Nha đầu kia nhát gan, sẽ bị dọa sợ.”
 
Giang Dự Thành ngồi bên giường của anh, đưa tay che mắt. Vài giây đồng hồ sau anh thả tay xuống, hốc mắt đỏ lên: “Cậu cứ như vậy mà buông tay mặc kệ hay sao, vì sao lại bàn giao cô ấy cho tôi?”
 
Trình Lễ Dương chỉ cười, đôi môi tái nhợt, một lần nữa nhìn bức thư trong tay anh ra hiệu.
 
Giang Dự Thành xé bức thư ra, động tác mang theo sự run rẩy nhỏ không thể nhận ra. Trình Lễ Dương đã luyện qua cách thư pháp bằng bút đầu cứng, chữ viết rất đẹp, tờ giấy đã bị ngâm qua nước cùng với những giọt máu thấm vào. Dưới góc phải còn là logo của hãng hàng không, lộ ra cực kỳ chói mắt.
 
Chữ viết đã bị nước làm nhòe, nhưng miễn cưỡng vẫn có thể đọc được, Giang Dự Thành ngồi trước mặt Trình Lễ Dương, trước cái hình chăm chú của anh, từng chữ lại từng chữ đọc xong lá thư này.
 
Trình Lễ Dương chống đỡ cho đến thời điểm anh đọc xong thư, đã không thể nói được tiếng nào, chỉ là lúc giương mắt lên, dùng hết chút sức lực cuối cùng vươn tay về phía anh.
 

Giang Dự Thành cầm thật chặt.
 
Hình thể của Trình Lễ Dương gầy gò, nhưng cũng là người siêng năng tập luyện. Năm đó đã từng cầm gậy bóng chày đánh cho một đám nam sinh cao trung Cao Thượng đến mức chạy một đường. Nhưng thời khắc này, đã suy yếu không còn chút sức lực, chỉ còn mỗi đôi mắt sáng rực, đang chờ đáp án của anh.
 
“Tôi đồng ý với cậu.” Giang Dự Thành trả lời không lưu loát.
 
Sức lực của Trình Lễ Dương lập tức thả lỏng, một chút sự sống cuối cùng của anh chính là biến mất trong tay của Giang Dự Thành.
 
Ngày đó, lúc Giang Dự Thành trở về chung cư Nam Hối đã là rạng sáng.
 
Anh trực tiếp đi qua chỗ ở của Trình Lễ Dương, cầm chìa khóa mở cửa, động tác đã thả nhẹ nhất, nhưng vừa đi vào, cửa phòng của Trình Ân Ân liền mở ra.
 
Cô mặc váy ngủ đứng ở đằng kia, lặng yên.
 
Giang Dự Thành đứng tại chỗ, đối mặt với cô một lát, thả chìa khóa xuống hỏi: “Còn chưa ngủ?”
 
“Ngủ rồi, lại thức dậy.” Trình Ân Ân lê dép lê qua tới, nhìn anh một hồi, cúi đầu nhìn chằm chằm ngón tay.
 
“Điện thoại của anh trai em không gọi được.”
 
Ròng rã mười tiếng đồng hồ, Giang Dự Thành chưa nghĩ được sẽ mở miệng như thế nào với cô. Thực tế thì đến thời khắc này, càng khó hơn so với tưởng tượng.
 
Anh im lặng thật lâu.
 
Sau một lát, Trình Ân Ân bước về phía trước cọ cọ, đầu đưa về phía lồng ngực anh, hai cánh tay nắm tay quần áo bên eo anh.
 
Là lấy lòng, cũng là bất an.
 
“Anh trai em xảy ra chuyện.” Cuối cùng Giang Dự Thành vẫn nói.
 
Trình Ân Ân sửng sốt một chút, ngẩng mặt lên nhìn anh. Một hồi lâu, đôi mắt mờ mịt mới giật giật, hỏi: “Anh ấy, anh ấy có phải là bị thương không? Trách sao cả ngày hôm nay trong lòng em cảm thấy hoảng sợ… Anh ấy bị thương chỗ nào? Nghiêm trọng không? Em có thể xin nghỉ phép để đi đến thăm anh ấy không?”
 
Sau khi mở lời được những lời tiếp theo cũng không khó như vậy.
 
“Tai nạn máy bay, phát nổ rơi xuống biển.”
 
Trình Ân Ân há hốc miệng: “Anh ấy…”

 
“Đã gặp tai nạn.” Giang Dự Thành nói.
 
Trình Ân Ân nhìn anh, một lúc lâu không nói gì, sau đó bỗng nhiên quay người bước nhanh về phía căn phòng.
 
Giang Dự Thành đứng sau lưng cô kêu một tiếng: “Ân Ân.”
 
Bước chân của Trình Ân Ân dừng lại một chút nhưng không quay đầu lại, bối rối nói: “Hình như em chưa tỉnh ngủ, đang nằm mơ. Bây giờ em đi ngủ lại, đợi ngày mai tỉnh lại sẽ tốt.”
 
Giang Dự Thành đi lên trước, ôm cô từ sau lưng, giọng nói khàn khàn: “Xin lỗi.”
 
Nước mắt của Trình Ân Ân lộp bộp rơi trên mu bàn tay anh. Cô gỡ bàn tay của anh ra, vừa chạy vừa nói: “Sẽ không, sẽ không. Em đi ngủ, em không lộn xộn, em thức dậy sẽ không sao nữa.”
 
Cô chạy vào trong phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại.
 
Giang Dự Thành đứng ở ngoài cửa, trong phòng lại yên lặng, tiếng khóc kìm chế của cô dần dần trở nên rõ ràng.
 
“Anh trai vẫn còn sống, anh ấy sẽ không bỏ em lại….”
 
----
 
“Anh, anh đừng bỏ lại em lại …. Anh… Anh!”
 
Trình Ân Ân bỗng nhiên ngồi dậy, ngực phập phồng kịch liệt. Ánh mắt hoảng sợ đảo qua căn phòng bao nhiêu năm cách bài trí vẫn chưa hề thay đổi, thật lâu mới tỉnh hồn lại.
 
Là mơ.
 
Anh trai đã ra đi bỏ cô mười năm rồi.
 
Cửa phòng chậm rãi mở ra, Giang Tiểu Sán thăm dò đưa đầu vào nhìn, thấy cô cả người toát mồ hôi lạnh, hiển nhiên là mới tỉnh lại sau cơn ác mộng. Cậu bé lập tức chạy tới, quỳ bên cạnh giường giúp cô lau lau mồ hôi trán, vừa thuần thục dỗ dành: “Ngoan, đừng sợ đừng sợ, có con ở đây.”
 
Trình Ân Ân thong thả lấy lại sức, giọng nói có chút ấm ách, ước chừng là do hậu quả của trận khóc lớn tối hôm qua.
 
“Mẹ không sao.” Cô buông chăn ra, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh, chùi chùi lung tung. “Mấy giờ rồi?”
 
“Vừa bảy giờ, vẫn còn sớm.” Mặt Giang Tiểu Sán ghé vào gót chân cô, nháy mắt nhìn cô một hồi, “Mẹ ngủ thêm một chút đi, tí nữa con tự mình đến trường.”
 
Trình Ân Ân nhớ đến chuyện hôm qua Giang Dự Thành đã đồng ý cho cô đọc thư, lập tức vén chăn xuống giường.
 
Nhưng khi bước ra phòng khách thân ảnh của anh đã không còn.
 
Cô ảo não tự hỏi không phải người này lại muốn lừa cô, Giang Tiểu Sán chỉ vào cái bàn chỗ phòng ăn nói, “Ba có để lại đồ cho mẹ.”
 
Trình Ân Ân lập tức đi qua, có một phong thư đã ố vàng nhăn nheo để trên bàn ăn.
 

Bức thư kia đã mở bìa thư, bên trên còn có một mảng đậm màu, là dấu vết lưu lại của vết máu đã khô sau nhiều năm.
 
Trong lòng của Trình Ân Ân đau từng cơn, ngón tay có chút run rẩy.
 
Những dấu vết kia đều là máu của anh trai.
 
Bên cạnh còn có một cái khăn lông ướt, Giang Tiểu Sán lấy khăn mặt ra nói: “Bên trên hình như có máu, con sợ mẹ sợ hãi nên muốn lau đi nhưng lau không sạch được.”
 
Ẩm ướt nên hốc mắt lùi xuống một chút, Trình Ân Ân sờ sờ đầu của cậu: “Không sao cả, mẹ không sợ.”
 
Trước hết Trình Ân Ân cất lá thư vào phòng, làm xong bữa sáng cùng ăn sáng với Giang Tiểu Sán xong sau đó đưa cậu bé đi học.
 
Giang Tiểu Sán đeo cặp sách, đứng ở cửa trường học không yên tâm hỏi: “Có thật là không cần con ở với mẹ không?”
 
“Không cần.” Trình Ân Ân cười nói, “Không nên xem thường mẹ.”
 
“Vậy thì được.” Giang Tiểu Sán đúng là xem thường cô, nói được mười phần là cố gắng miễn cưỡng làm, “Ba nói hôm nay ba đến đón con về, nếu mẹ có chuyện gì thì gọi điện thoại cho con.”
 
“Biết rồi.” Trình Ân Ân xoay người hôn lên trán cậu bé một cái, sau đó cúi đầu xuống để cậu hôn trán mình một cái. Lúc này mới đứng dậy, vẫy tay, “Tạm biệt.”
 
Giang Tiểu Sán đi ra cửa, vứt cho cô một cái hôn gió.
 
Trình Ân Ân quay trở lại chung cư, ngồi trong phòng, cầm phong thư kia lật qua lật lại nhìn hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí mở ra, lấy ra lá thư được gấp bên trong.
 
Đó chính là chữ viết của anh trai, chỉ nhìn một chút liền nhận ra được, chỉ là bị nước làm mờ, hơn nữa còn qua một thời gian dài, đã có chút mơ hồ.
 
Cô ngồi phía trước cửa sổ sát đất, đối mặt với ánh nắng xác nhận từng chữ từng chữ một.
 
“Dự Thành, lần đầu tiên cầm bút viết thư cho cậu, không ngờ tới là viết trên máy bay. Hôm nay mắt phải nháy liên hồi, tôi có cảm giác bất an, có mấy lời nhất định phải nói lại với cậu.
 
Cậu đừng tưởng rằng tôi không biết, cậu là một tên đàn ông gian trá, lén lút dụ dỗ Ân Ân nhà tôi sau lưng tôi. Cũng không cần nghi ngờ gì cả, tôi muốn cầm gậy bóng chày một lần chỉnh đốn cậu. Chỉ là vì em gái ngốc của tôi thích cậu, ở cùng cậu rất vui vẻ, tôi mới tạm thời nhẫn nhịn, vốn định chờ cậu thẳng thắn với tôi, sau đó sẽ hung hăng giáo huấn cậu. Nếu có thể an ổn hạ cánh, tôi nhất định sẽ lập tức giáo huấn cậu, không thể tiếp tục nhẫn nhịn nữa. Nếu như dự cảm trở thành sự thật, lá thư này xem như là di thư của tôi.
 
Tôi biết cậu cũng hiểu cậu, bản thân cậu cũng biết rõ tôi hiểu tôi. Bạn bè của tôi không nhiều không ít, chỉ có một mình cậu là người tôi có thể phó thác. Ngày đó lời tôi nói lúc say rượu cũng không xem là lời nói bậy, mong cậu để ở trong lòng, xin cậu thay tôi chăm sóc Ân Ân.
 
Tôi biết cậu sẽ không khinh thường hay phản bội con bé, nhưng tình yêu vốn là thay đổi liên tục, nếu không phải xuất phát từ tình yêu thuần túy thì không cần cưỡng cầu. Tôi không yêu cầu cậu bảo vệ con bé một đời, chỉ mong nếu tôi không còn sống, cậu có thể xem con bé như một nửa em gái, đừng để con bé lẻ loi trơ trọi một mình.
 
Từ nhỏ con bé đã nhát gan, ỷ lại rất lớn vào tôi, lại được tôi nuôi như trong nhà kính, không biết những khó khăn của cuộc đời cũng như lòng người hiểm ác. Tôi thực sự là không yên lòng, chỉ có thể mặt dày xin cậu chỉ dạy nhiều hơn, dạy con bé dũng cảm, tự lập và sống cuộc đời của nó.
 
Thành Lễ chính là tâm huyết của hai chúng ta, lúc trước vốn là mong ước của cậu vì mời tôi tham gia bên mảng kỹ thuật cậu đã chia cổ phần. Nếu tôi không còn những cổ phần kia toàn bộ sẽ trả lại cho cậu, để lại cho Ân Ân chút tiền tiêu vặt là được rồi.
 
Máy bay gặp phải dòng khí hỗn loạn, xem ra dự cảm của tôi ứng nghiệm rồi, rất nhiều lời chưa kịp nói xong, Dự Thành, trân trọng.
 
Trình Lễ Dương.”

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện