Chương 83
Lâm Kỳ Tích tức đến gân cổ, dây xanh dây đỏ nổi rõ mồn một trên trán.
"Mày nghĩ mày có quyền bắt tao chọn lựa?"
Đối phương vẫn vô cùng nhởn nhơ: "Đúng. Mày chỉ được chọn một, không thì cả hai cùng xuống biển chơi với cá. Haha"
Lâm Kỳ Tích cau chặt hàng mày. Giờ phút này thực sự phải lựa chọn ư?
Anh đưa mắt nhìn Dương Hoa Điền trước, thấy vẻ ôn nhu của cô lại xót xa đến nhường nào. Đến tận giờ phút này, cô vẫn điềm tĩnh như vậy.
Đột nhiên anh thấy gì trong mắt cô. Là ám hiệu, Dương Hoa Điền đang dùng ám hiệu với anh.
Đồng tử của cô đảo liên tục về phía Lâm Nhĩ Tích ba cái. Nó có nghĩa là...cứu Lâm Nhĩ Tích.
Anh lại nhìn sang Lâm Nhĩ Tích, hàng mày cô cũng chau lại với nhau. Mắt cô kiên định ra hiệu, đồng tử cũng đảo liên tục ba lần về phía Dương Hoa Điền.
Hai người đều không nghĩ cho bản thân mình mà muốn cứu lấy đối phương. Anh phải làm sao đây?
"..."
"Sao đây Lâm Kỳ Tích? Mày chọn ai?"
"Tao không thích chơi trò dây thun. Nếu mày không chọn, tao cho bọn nó chết chung. Người!"
Ngay lập tức, hai tên thuộc hạ của Hoắc Thu Vinh giữ lấy hai cô gái, chuẩn bị đẩy xuống biển.
"Khoan!" \- Lâm Kỳ Tích lên tiếng bảo dừng.
Hoắc Thu Vinh cười gian: "Sao? Chọn ai nào?"
Lâm Kỳ Tích nắm chặt nắm đấm trong tay, nhìn Lâm Nhĩ Tích bằng ánh mắt xót xa. Lâm Nhĩ Tích hiểu ý nghĩa của nó là gì, hàng mày của thả lỏng hơn.
Ngược lại, Dương Hoa Điền lại liên tục lắc đầu. Kỳ Tích, không được!
"Tao chọn...Nhĩ Tích"
"Hahaha!" \- Hoắc Thu Vinh không nhịn được mà cười phá lên, điệu bộ hả hê của hắn khiến người ta ghét cay ghét đắng.
"Xem mày kìa, rốt cuộc em gái lại quan trọng hơn vợ ư?"
"..."
"Nhưng mà tao lại rất thích cướp đi thứ quan trọng của người khác. Người đâu! Ném Lâm Nhĩ Tích xuống biển"
"Ùm..." \- một tiếng đập nước lớn vang lên, nước biển văng tung tóe lên bờ. Lâm Nhĩ Tích cứ vạy bị tên thuộc hạ của Hoắc Thu Vinh đẩy xuống biển.
Dương Hoa Điền bật khóc không thành tiếng, cứ um um trong miệng, dáng vẻ rối ren nhìn xuống biển.
Lâm Kỳ Tích cung tay thành nắm đấm. Xin lỗi Nhĩ Tích, nhất định anh sẽ cứu em lên!
Ba người đứng sau Lâm Kỳ Tích đưa mắt nhìn nhau, thật muốn chuyện này kết thúc nhanh để cứu Lâm Nhĩ Tích.
Họ đều biết Lâm Kỳ Tích chọn cô, tức là chấp nhận để cô làm người hi sinh. Tên Hoắc Thu Vinh này đương nhiên sẽ không dễ dàng tha cho người được chọn, ngược lại sẽ muốn giết người đó.
Lâm Kỳ Tích lạnh lùng lên tiếng: "Nếu mọi chuyện đã đúng theo trò chơi của mày thì hãy mau thả Tiểu Điền ra!"
"Không thích thì sao?"
"Không thích thì ba mày chết chắc chứ sao?" \- một giọng nói lạnh lùng từ đâu xuất hiện thu hút hết toàn bộ sự chú ý.
Tất cả mọi người đều hướng mắt về phía đó, thấy người đàn ông mặc áo da đen dài lạnh lùng đi đến. Khuôn mặt anh ta không có một chút sự sống, ảm đạm như người từ cõi chết.
"Vũ Hạo, ý mày là sao?" \- Hoắc Thu Vinh cau mày, cảm thấy hơi bất an.
Vũ Hạo không nói gì, chỉ ra lệnh cho Sâm mang người ra. Hoắc Tam xuất hiện trong trạng thái bị trói buộc hệt Dương Hoa Điền và Lâm Nhĩ Tích ban nãy, có điều vẫn có thể nói chuyện.
"Ba! Ba làm sao vậy?" \- Hoắc Thu Vinh lo lắng.
Hoắc Tam ho khù khụ rồi mới đáp lời: "Bang phái...bang phái bị diệt. Chúng bắt ba đến đây...ba...đau quá"
Hoắc Thu Vinh tức giận hét lớn: "Bọn mày đã làm gì ba tao?"
Lục Đồng cười quyến rũ trả lời: "Cho uống một chút thuốc độc. Hàng nhập khẩu từ Hong Kong, không sớm uống thuốc giải là bao qui tiên luôn"
"Tụi mày...mau thả ba tao ra!"
"Vậy mày thả Tiểu Điền ra đi" \- Lâm Kỳ Tích im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
Hoắc Thu Vinh đảo mắt qua lại, rất nhanh đã đồng ý. Hắn không thể để ba mình cứ bị dày vò bởi thuốc được.
Sau đó, thao tác đổi người diễn ra rất nhanh. Dương Hoa Điền vừa về bên này, đã được cởi trói. Nước mắt cô lăn dài, ôm chặt Lâm Kỳ Tích:
"Còn Nhĩ Tích!"
Sắc mặt Lâm Kỳ Tích không tốt, đưa tay xoa đầu cô: "Em ấy sẽ không sao. Em mau lên xe, đừng ở lại đây"
Dương Hoa Điền lập tức gật đầu, nhanh chóng rời đi. Cô đúng là yếu ớt, nhưng không phải loại người vô dụng lại sinh sự. Cứ ở đây sẽ khiến thời gian cứu sống Lâm Nhĩ Tích rút ngắn lại.
Lục Đồng cũng nhanh chóng rút vào trong xe. Cô không phải sát thủ, ở đây rất vướng tay vướng chân.
Mọi chuyện nhanh chóng được sắp xếp ổn thỏa. Lúc đó Vũ Hạo mới lạnh lùng lên đạn cây súng bạc của Lâm Nhĩ Tích.
"Xử chúng!"
"Rõ!"
"..."
".......Đoàng...đoàng...."
"....Đoàng.....đoàng......đoàng..."
Nhiều hồi súng kéo dài, rốt cuộc bọn người Hoắc Bang cũng đều ngã quỵ. Còn bên Vũ Hạo cũng bị hạ khá nhiều, A Trác còn bị trúng một viên ngay chân.
Hoắc Thu Vinh bị trúng một viên đạn ngay bụng, một viên bên cánh tay.
Lious dù là siêu sát thủ, cũng không thể chống lại số lượng đông ở chỗ Vũ Hạo. Anh bị thương ở đùi trái, nằm sõng soài dưới đất.
Hoắc Tam cùng những người còn lại của Hoắc Bang đều phơi thay giữa trời.
"..."
Ngay khi vừa xử lí bọn họ xong, Vũ Hạo vừa chạy vừa gỡ chiếc áo da quăng xuống đất, nhảy tủm xuống biển tìm Lâm Nhĩ Tích.
Anh bơi rất nhanh, trong tích tắc đã giữ được cô, lôi lên bờ.
"Tiểu Tích Tích, Tiểu Tích Tích! Tỉnh lại đi!"
Vũ Hạo vừa hô hấp bằng tay, vừa gọi lên hồi. Dương Hoa Điền và Lục Đồng tranh thủ cởi trói cho cô.
"Nhĩ Tích, tỉnh lại đi. Đừng làm mình sợ" \- Dương Hoa Điền vừa ngồi đó vừa bù lu bù loa. Lâm Nhĩ Tích thế mạng cho cô, nếu cô ấy có mệnh hệ nào cô sẽ ân hận cả đời.
"Tiểu thư không sao đâu" \- Lục Đồng mạnh mẽ hơn, vừa an ủi Dương Hoa Điền, cũng vừa là trấn an bản thân.
Nhưng những lời nói hoàn toàn không có kết quả, Lâm Nhĩ Tích vẫn cứ hôn mê như vậy. Vũ Hạo bắt đầu ngừng hô hấp bằng tay, mà dùng đến môi.
Hai bờ môi chạm nhau, một bên nóng truyền hơi thở cho bên lạnh.
"..."
"Tiểu Tích Tích..."
Sau một hồi lâu, ý thức của Lâm Nhĩ Tích bắt đầu trở lại. Cô lim dim đôi mắt, người đầu tiên nhìn thấy là Vũ Hạo.
Môi cô cong cong: "Tiểu...Hạo..."
Vũ Hạo cười ra nước mắt nắm chặt tay cô: "Anh đây!"
Mọi người ai nấy đều mừng rỡ, không ai để ý cách họ không xa, Hoắc Thu Vinh mở đôi mắt đỏ ngầu nhìn họ.
Hắn lợi dụng thời cơ vớ lấy cây súng, nhẹ nhàng lên đạn.
Lious nằm đó rất xa, thấy rõ mồn một hành động của hắn. Anh không thể ngăn cản, chỉ có thể cảnh báo.
"Cẩn thận!"
Vũ Hạo lập tức quay đầu, thấy mối hiểm nguy trước mắt. Anh cúi thấp người xuống che cho Lâm Nhĩ Tích.
"Đoàng!"
Viên đạn được bắn ra, ghim thẳng vào đầu Vũ Hạo. Lâm Nhĩ Tích nằm đó, chưa hay biết chuyện gì đã thấy mắt anh híp lại dần.
Một giọt máu từ đâu rơi xuống mặt cô.
Vũ Hạo cố tỉnh táo hết mức, kịp nói ba tiếng: "Anh yêu em..."
Bình luận truyện