Vợ Tôi Là Thư Ký
Chương 7: Đi bar
Chap 7
Sau khi biết mình mắc bẫy của ba người thân cận. Nó thầm nghĩ ra đủ loại hình phạt để dành cho ba người kia. Còn về cặp phu thê kia và Nga thì đã xác định được số phận của mình là gì rồi. Trong lòng thầm hứa không bao giờ lừa nó như ngày hôm nay nữa.
Hắn thấy nó uống rượu như uống nước vậy nhưng cũng không cod gì là ngạc nhiên. ( hắn cho nó là gái bao nên chuyện uống rượu đương nhiên là phải giỏi ùi chứ sao ) Duy nhìn cách nó uống rượu mà ngạc nhiên, tròn mắt hỏi:
_ Băng! Cậu uống thế mà không sợ say àh!
Nó nhìn Duy một cái rồi nói:
_ Tốt nhất cậu đừng bao giờ có gọi tôi một cách thân mật như thế. Nghe mà rợn hết cả người!
Duy nghe giọng điệu của nó thì rợn hết cả người, trong lòng thầm nghĩ nó và hắn đúng là một cặp. Giọng nói đủ sức để ướp xác đông lạnh. Còn hắn lại nghĩ nó là đã là đ* lại còn chảnh ch*.
Nga len lời giải đáp thắc mắc của Duy:
_ Băng Nhi nhà tụi nỳ uống rượu không bao giờ say, trừ khi bỏ đ...!!!
Chưa kịp nói xong đã bị nó chặn họng:
_ Nga! Cậu đừng nhiều lời nữa, không nói không ai nghĩ cậu câm đâu!
Nga nghe xong đành câm nín. Cô chỉ ngĩ rằng giúp nó kiếm ny sẽ khiến nó cứ mãi cắm đầu vào công việc nữa, mà sẽ lo cho bản thân hơn, dành nhiều thời gian thư giãn hơn. Rốt cuộc thì cũng chỉ nghĩ cho nó thôi mà. Nhìn thấy nó hằng ngày cứ cắm đầu vào máy tính như thế khiến cho những người ở gần nó cảm thấy đau lòng.
Đúng lúc đó có một anh chàng trông có vẻ bảnh bao, sang chảnh bước đến, dùng bàn tay kinh tởm của tên đó đặt lên vai nó:
_ Mĩ nhân có đi chơi với anh không???
Tuy hôm nay nó ăn mặc không sang chảnh nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp của một mĩ nhân ngàn năm mới có một người. Vẻ đẹp thuần khiết của người thiếu nữ mới lớn, vẻ lạnh giá của một tảng băng chưa tan chảy.
Nó hỏi vặn lại tên thiếu gia kia:
_ Đi theo anh thì em được gì?
Nó dùng chất giọng làm điệu, chính nó nghe còn cảm thấy mắc ói. Còn với tên kia đó là giọng cưng chiều. Tên thiếu gia đó nói với nó:
_ Đi theo anh rất lợi nghe. Anh sẽ làm cho em cảm thấy sướng như đc lên trời ( tự hiểu ), tiền tiêu ko thiếu một xu ( tưởng nó là gái bán *** ).
Nó cười mỉm, Hắn nghĩ rằng hẳng lẽ nhà nó thiếu ăn đến mức đấy kia àh. Mà phải đi làm cái chuyện bán *** kinh tởm đó, néu muốn có tiền chỉ cần đi theo hắn, không cần nó phải làm gì thì hắn cũng sẽ cho nó tiền tiêu ko thiếu. còn 3 người kia thì không biết là họ chơi vói con người như nó kiểu gì nữa.
Nó nói:
_ Liệu những gì anh nói anh có thực hiện được không???
Tên kia gật đầu như băm tỏi:
_ Những gì anh đây đã nói thì anh nhất định sẽ làm được! Anh thề, anh hứa, anh đảm bảo.!
Nói bỏ ly rượu sang một bên, đứng lên khoác vai ten kia nói:
_ Vậy thì đi thôi!
Nó đi bỏ lại đằng sau vẻ thích thú của Nam, Nga, Linh. Sự ngạc nhiên của Duy, Sự thất vọng của hắn.
Sau khi biết mình mắc bẫy của ba người thân cận. Nó thầm nghĩ ra đủ loại hình phạt để dành cho ba người kia. Còn về cặp phu thê kia và Nga thì đã xác định được số phận của mình là gì rồi. Trong lòng thầm hứa không bao giờ lừa nó như ngày hôm nay nữa.
Hắn thấy nó uống rượu như uống nước vậy nhưng cũng không cod gì là ngạc nhiên. ( hắn cho nó là gái bao nên chuyện uống rượu đương nhiên là phải giỏi ùi chứ sao ) Duy nhìn cách nó uống rượu mà ngạc nhiên, tròn mắt hỏi:
_ Băng! Cậu uống thế mà không sợ say àh!
Nó nhìn Duy một cái rồi nói:
_ Tốt nhất cậu đừng bao giờ có gọi tôi một cách thân mật như thế. Nghe mà rợn hết cả người!
Duy nghe giọng điệu của nó thì rợn hết cả người, trong lòng thầm nghĩ nó và hắn đúng là một cặp. Giọng nói đủ sức để ướp xác đông lạnh. Còn hắn lại nghĩ nó là đã là đ* lại còn chảnh ch*.
Nga len lời giải đáp thắc mắc của Duy:
_ Băng Nhi nhà tụi nỳ uống rượu không bao giờ say, trừ khi bỏ đ...!!!
Chưa kịp nói xong đã bị nó chặn họng:
_ Nga! Cậu đừng nhiều lời nữa, không nói không ai nghĩ cậu câm đâu!
Nga nghe xong đành câm nín. Cô chỉ ngĩ rằng giúp nó kiếm ny sẽ khiến nó cứ mãi cắm đầu vào công việc nữa, mà sẽ lo cho bản thân hơn, dành nhiều thời gian thư giãn hơn. Rốt cuộc thì cũng chỉ nghĩ cho nó thôi mà. Nhìn thấy nó hằng ngày cứ cắm đầu vào máy tính như thế khiến cho những người ở gần nó cảm thấy đau lòng.
Đúng lúc đó có một anh chàng trông có vẻ bảnh bao, sang chảnh bước đến, dùng bàn tay kinh tởm của tên đó đặt lên vai nó:
_ Mĩ nhân có đi chơi với anh không???
Tuy hôm nay nó ăn mặc không sang chảnh nhưng vẫn toát ra vẻ đẹp của một mĩ nhân ngàn năm mới có một người. Vẻ đẹp thuần khiết của người thiếu nữ mới lớn, vẻ lạnh giá của một tảng băng chưa tan chảy.
Nó hỏi vặn lại tên thiếu gia kia:
_ Đi theo anh thì em được gì?
Nó dùng chất giọng làm điệu, chính nó nghe còn cảm thấy mắc ói. Còn với tên kia đó là giọng cưng chiều. Tên thiếu gia đó nói với nó:
_ Đi theo anh rất lợi nghe. Anh sẽ làm cho em cảm thấy sướng như đc lên trời ( tự hiểu ), tiền tiêu ko thiếu một xu ( tưởng nó là gái bán *** ).
Nó cười mỉm, Hắn nghĩ rằng hẳng lẽ nhà nó thiếu ăn đến mức đấy kia àh. Mà phải đi làm cái chuyện bán *** kinh tởm đó, néu muốn có tiền chỉ cần đi theo hắn, không cần nó phải làm gì thì hắn cũng sẽ cho nó tiền tiêu ko thiếu. còn 3 người kia thì không biết là họ chơi vói con người như nó kiểu gì nữa.
Nó nói:
_ Liệu những gì anh nói anh có thực hiện được không???
Tên kia gật đầu như băm tỏi:
_ Những gì anh đây đã nói thì anh nhất định sẽ làm được! Anh thề, anh hứa, anh đảm bảo.!
Nói bỏ ly rượu sang một bên, đứng lên khoác vai ten kia nói:
_ Vậy thì đi thôi!
Nó đi bỏ lại đằng sau vẻ thích thú của Nam, Nga, Linh. Sự ngạc nhiên của Duy, Sự thất vọng của hắn.
Bình luận truyện