Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh!

Chương 47: Chương 47





Tô Mục Tuyết cảnh cáo, “Tô Lâm, nếu như em còn gây sự nữa chị lập tức gọi điện thoại cho cha em!”
Tô Lâm như bị bóp trúng mệnh môn, hùng hổ nói: “Cháu trai, coi như mày may mắn, bằng không hôm nay tao nhất định phải giết chết mày!”
Thấy sắc mặt Tô Mục Tuyết càng ngày càng khó coi, anh ta kinh ngạc hỏi một câu, “Chị họ, tên cháu trai này là ai vậy? Vì sao anh ta lại đi ra từ trong nhà chị?”
Tô Mục Tuyết xụ mặt, “Mở miệng ngậm miệng toàn lời thô tục, gia giáo của em đâu?”
Không phải cô muốn dạy dỗ, cha cô có cô một cô con gái là cô, hết lần này tới lần khác mấy chú bác lại có rất nhiều con cái.

Chỉ là đáng tiếc, mấy anh chị em họ này được nuông chiều từ bé, không ai quản giáo.

Mấy năm này nhà họ Tô có tiếng xấu như vậy thật không thể thoát khỏi liên quan với đám ăn chơi trác táng này.

Cũng tỷ như Tô Lâm trước mắt, con cưng nhà bác ba, còn chưa tốt nghiệp đại học, cả ngày ăn mặc xa xỉ ăn chơi đàng điếm, gây ra không ít rắc rối cho gia đình!
Tô Lâm phiền chán nói: “Chị họ, sao chị vừa há miệng đã muốn dạy dỗ em? Hôm nay em tới đây là có việc quan trọng.


Chị mau đuổi tên bảo vệ này đi, nếu không đợi lát nữa anh rể em tới lại hiểu lầm!”
Anh rể?
Không biết vì sao Triệu Nam Thiên nghe thấy chữ này lại cảm thấy chói tai vô cùng!
Tô Mục Tuyết cũng sửng sốt một chút, sau đó rất nhanh cô đã phục hồi tinh thần, “Em nói bậy bạ gì đó, em lấy đâu ra anh rể?”
Vừa nói chuyện, cô vừa rụt rè nhìn thoáng qua Triệu Nam Thiên.

Nếu tính ra, Triệu Nam Thiên mới là anh rể của Tô Lâm.

Nhưng hiện tại lại đẩy anh lên?
Tô Mục Tuyết biết cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Tô Lâm lại kinh ngạc vô cùng, “Đương nhiên là anh Bắc Minh rồi.

Chị họ, có phải hai người cãi nhau không? Lúc sáng anh rể em đã gọi điện thoại cho em, kêu em qua đây hòa giải giúp anh ấy.


Tô Mục Tuyết chưa kịp cải chính xưng hô trong miệng Tô Lâm, “Anh ta muốn tới đây?”
Tô Lâm phủi phủi mũi giày nói, “Đúng vậy, anh Bắc Minh nói hôm qua ngàn sai vạn sai đều là anh ấy sai, hôm nay anh ấy đặc biệt tới xin lỗi chị!”
“Chẳng qua… Chị họ, người này là thế nào vậy? Nửa đêm nửa hôm chị để tên bảo vệ này vào nhà chị làm gì? Chị làm vậy không phải sẽ khiến anh rể em hiểu lầm sao!”
Tô Mục Tuyết cau mày, “Chuyện của chị không cần em lo!”
Tô Lâm cười ha hả, “Chị họ, em hiểu rồi, chắc chắn là anh rể em chọc chị tức giận cho nên chị mới cố tình đâm sau lưng anh rể đúng không!”
Nói xong anh ta lại nhìn Triệu Nam Thiên với ánh mắt khinh miệt, “Cho dù chị có muốn chọc tức anh rể cũng phải tìm người nào ra hình ra dáng chứ.


Tìm nên ngốc như vậy là thế nào?”
Triệu Nam Thiên thong thả ung dung châm lên điếu thuốc, chỉ mặt gọi tên nhắc nhở, “Tô Mục Tuyết, nếu như nhà họ Tô các người không có ai dạy dỗ anh ta được, tôi có thể dạy dỗ thay các người một chút!”
Anh không phải bùn nặn, sở dĩ anh vẫn nhường nhịn cũng vì anh nể mặt mũi Tô Mục Tuyết.

Nhưng thằng nhóc này lại không có chừng mực, liên tục chọc giận anh, khiêu khích anh hết lần này tới lần khác, thật cho rằng anh không cách nào làm gì anh ta?
Không đợi Tô Mục Tuyết há mồm Tô Lâm đã bước tới trước một bước, gần như gào thét mắng lên: “Ai ya đuỵt mịa, ai cho mày ngông cuồng? Mịa mày mày tưởng mày là ai? Tranh thủ thời gian cút đi cho ông!”
Tô Mục Tuyết nói thầm một tiếng không xong, trực giác chuyện không ổn, đáng tiếc cô vốn không kịp khuyên can.

Triệu Nam Thiên cong ngón búng ra, nửa đoạn tàn thuốc bay tới.

Tô Lâm bị phỏng gào khóc thảm thiết một trận, ôm chặt cổ họng không ngừng nôn khan.

Không đợi anh ta có phản ứng, Triệu Nam Thiên đã cất bước đi lên, một tay túm lấy áo Tô Lâm.

Tô Mục Tuyết chỉ kịp thét lên một tiếng kinh hãi, “Không nên!”

Nhưng vẫn chậm nửa bước, Triệu Nam Thiên đã nhấc tay tát anh ta một bạt tai.

Bốp!
Triệu Nam Thiên lắc lắc cổ tay buông người ra, “Tô Lâm, nghề nghiệp không phân sang hèn, không ai đáng bị người đánh mà không đánh lại, mắng mà không mắng lại!”
“Một tát này coi như tao dạy mày cách làm người.

Nếu mày còn dám nói năng lỗ mãng với tao, tao sẽ cho mày biết cái gì gọi là quy củ!”
Nể mặt Tô Mục Tuyết, anh đã hạ thủ lưu tình, nếu không anh tối thiểu cũng phải tát bay mấy cái răng hàm của thằng nhóc này!
Tô Lâm sửng sốt một hồi lâu.





Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện