Vô Tự Thiên Thư

Chương 265: Mị hoặc vô dụng



Trong lúc đó, nhanh như chớp, một màn chuyện cũ từ trước hiện ra.

Trong sảnh đấu giá, Vũ Ca tiểu thư xốc áo choàng lên, nét mặt kinh hoàng …..

Chúng nhân nhìn chằm chằm vào nàng, Vũ Ca tiểu thư xúc động nói: " Chỉ cần ngươi trợ giúp hoàn thành việc của gia phụ, ta sẽ gả cho ngươi.! "

Hậu viện Bá Cách gia tộc, Vũ Ca tiểu thư bi phẫn nhảy ra, tại đương trường thề: " Bổn cô nương lúc này phát hạ Thiên ma độc thệ, mặc dù có lên trời xuống đất cũng đem ngươi ( TK ) giết chết, nếu làm trái lời thề này, sẽ khiến ta … khiến ta không có con! "

Tại cấm ma lĩnh vực đêm đó, không trăng cũng không sao, đêm mùa đông, trong phòng xuân ý dạt dào, Vũ Ca tiểu thư uyển chuyển hầu hạ, thân thể trong sạch như thế mất đi ……

Bất tri bất giác, đã qua thật lâu a……

Tiểu Khai dùng sức cắn chặt răng, rốt cuộc quyết định: " Cô bé này, …. Ta thua thiệt nhiều lắm, ta muốn cứu nàng !"

Thân hình hắn ở giữa không trung bỗng nhiên rơi xuống, giống như một con chim lớn bị gẫy cánh, hạ vuông góc ngay trước mặt Vũ Ca tiểu thư, hắn xoay người, dùng toàn thân khí lực đứng chắn trước mặt Vũ Ca. Lưỡi đao hắc quang đã hung hăng chém vào lưng hắn.!

Trái tim Diệt chi ma thần cơ hồ nhảy ra khỏi lồng ngực, chứng kiến Tiểu Khai ngây ngốc đi xuống đỡ một đao, đắc ý cười to, đồng thời Diệt ma nhãn cũng đánh trúng Tiểu Khai. Tiểu Khai bây giờ chỉ cảm thấy toàn thân đều mệt mỏi, rồi cảm giác được một luồng hắc cốt dày đặc, toàn thân đau đớn.

Lúc này thì không cứu được a…. Trúng diệt ma nhãn của ta, ngay cả hầu tử còn không chịu nổi, huống chi là một sinh linh tam giới bé nhỏ.

Đúng vậy, Diệt ma nhãn này, đúng là tuyệt chiêu mà Diệt chi ma thần ẩn giấu. Năm đó, diệt chi ma thần từng có ý đồ ám sát Gia Cát Thần Hầu, muốn nuốt thần cách của hắn, lại bị Gia Cát Thần Hầu phát hiện, lần đó, Gia Cát thần hầu nộ khí xung thiên, sinh sát tâm, đánh cho Diệt Chi ma thần hấp hối, mình đầy thương tích, sau lại muốn phân thây hắn ra làm ngàn vạn đoạn. Khi đó, Diệt Chi ma thần liều chết thi triển ra Diệt ma nhãn, đương trường làm cho Gia Cát Thần Hầu bị đẩy bay vạn trượng, rồi nhân cơ hội chạy trốn. Rốt cuộc đào thoát được hầu tử.

Uy lực của diệt ma nhãn từ đó có thể thấy được.

Nếu Không phải lúc ấy phóng ra diệt ma nhãn làm tổn thương một vạn năm nguyên khí, diệt chi ma thần cũng sẽ không suy yếu để Cửu thiên huyền nữ dụ dỗ, phong ấn tại cửu thiên chi môn.

Lại nói tiếp, tuy là phong ấn vô số năm, diệt chi ma thần tuy bị đại thương, nhưng diệt ma nhãn là thiên phú kỹ năng, rốt cuộc cũng khôi phục lại.

Diệt chi ma thần tươi cười, nụ cười còn chưa kịp mở ra, liền đọng lại trong miệng, bởi vì hắn không thể tin rằng, hắn đã bị đánh vào lưng. Từ sau lưng tràn ra một đoàn kim quang chói mắt, làn kim quang này trong phút chốc lan tràn, bành trướng. Đem tất cả hào quang màu đen biến mất.

" Vô Tự Thiên Thư ! Lại là Vô Tự Thiên Thư !"

Diệt chi ma thần điên cuồng gào lên, từng chữ một niệm ra.

Tiểu Khai mở mắt ra rồi tỉnh táo lại, lúc này mới cảm giác được rằng chính mình không có bị thương, hắn duỗi tay ra sau lưng, liền đụng đến nguyên bản Vô tự thiên thư ở trong lòng ngực.

Giờ khắc này, Tiểu Khai mới hiểu ra rằng, theo mình trên con đường tu chân tới nay, đã có bao nhiêu lần Vô Tự Thiên Thư giúp chính mình chặn một kích trí mệnh a……

Hoàng sơn đỉnh, nguyệt bạch cấm địa, bá cách gia tộc, mỗi khi chính mình gặp nguy hiểm, đều là quyển sách này xuất hiện, thay hắn ngăn trở tai nạn. Cho tới nay, hắn cứ ngỡ là trùng hợp, xem ra rõ ràng là Vô Tự thiên thư chủ động bảo vệ chủ nhân a.

Nếu không như thế, giờ khắc này, quyển sách như thế nào lại chạy ra sau lưng mình. ?

Như vậy xem ra, vừa rồi sát thần không gia, hết thẩy là thực chăng ?

Tiểu Khai vẫn cứ cho rằng Vô Tự Thiên Thư là vật chết, giờ phút này bỗng nhiên cảm thấy có chút cảm xúc, hắc cẩn thận cầm lấy Vô Tự Thiên Thư, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.

Vô Tự thiên thư ngạnh kháng một chiêu Diệt Ma nhãn, nhưng cũng có chút dị thường, bìa mặt trên kim quang ngưng mà không tiêu tán, Tiểu Khai thử lật một trang, một tờ cũng không ra, nhất thời có chút bất an, nghĩ thầm: " Chẳng lẽ sách này cũng sẽ bị thương sao ?

Ngay cả trang nhất cũng không mở ra, chẳng lẽ lại cần nghĩ biện pháp giải khai phong ấn mới sao ? "

Hắn nhớ tới Vô Tự Thiên Thư lần trước bị phong bế, chính mình chỉ mở được trang thứ bốn, liền lật trang thứ bốn, ai ngờ trang bốn cũng không ra, cả quyển sách giống như đọng lại thành một thể, hoàn toàn phong bế. Tiểu Khai cũng không dám nghĩ nhiều, cất Vô Tự Thiên Thư vào lồng ngực, ngẩng đầu đối diện Diệt Chi ma thần.

Diệt Chi ma thần thần tình hậm hực, hồng hộc thở, vừa mới kia một kích toàn lực thất bại, trên cơ bản võ công hắn đã bị phế toàn bộ, hơn nữa còn không giết được Vũ Ca tiểu thư, có thể nói là thất bại thảm hại, giờ phút này đang hung tợn trừng mắt nhìn Tiểu Khai.

Hắn thật ra không sợ, hắn nhận định rằng Tiểu Khai kia bịa ra chuyện phục chế thần lực, như vậy chính mình đơn giản là bị hắn đánh vài chưởng mà thôi, quân tử báo thù mười năm không muộn, một ngày nào đó chính mình phải mang cả gốc lẫn lãi đòi lại.

Màu xanh nguyên lực của Tiểu Khai tập trung lại gần diệt chi ma thần, nhìn hắn bộ dáng nửa sống nửa chết, biết hắn không có lực lượng phản kháng, liền chuyên tâm đem tâm thần chìm vào di lạc chi tâm. Cảm thụ cỗ thần lực mới hấp thụ vào. Diệt Chi Thần Lực.

Trong thiên địa cảnh giới cao nhất của cửu loại thần lực, Tiểu Khai đã xem qua không ít loại, giờ phút này lại nhìn diệt chi thần lực, cũng không có nhiều bất ngờ, Diệt chi thần lực đích xác kì lạ, Tiểu Khai lĩnh hội, đem trong cơ thể một chút diệt chi thần lực ngưng tự lại, nơi đầu ngón tay, nhìn qua đen thùi thũi giống như mực nước, Diệt Chi ma thần ở trong thanh quang lao tù của Tiểu Khai trợn mắt lên, lộ ra vẻ kinh hãi muốn chết, muốn nói chuyện, thanh âm lại bị Tiểu Khai phong bế lại, mắt thấy đoàn lực lượng đen thùi thũi như mực chậm rãi hướng vào người, trong cổ họng " Khanh khách " rung động, đồng tử màu vàng tràn ngập tuyệt vọng.

Tới giờ phút này, nếu Tiểu Khai hỏi lại hắn có nguyện ý phun ra cự ngao nguyên thần hay không, hắn sẽ không do dự. Chỉ tiếc Tiểu Khai lại không cho hắn cơ hội, trực tiếp xâm nhập vào não hắn. Sát thần không gian phút chốc mở ra, bất đồng chính là lúc này đây bị thu vào không phải là sát thần không gian mà là không gian sáng tạo giả, diệt chi ma thần.

Tiểu Khai nhắm mắt lại, ngưng thần nhìn kỹ, tuy rằng đối với sát thần không gian có chút mới lạ, nhưng cái không gian này lại là do hắn bằng vào một chút diệt chi thần lực từ trống rỗng tạo thành, mắt thấy diệt chi ma thần ở bên trong giãy dụa, trong lòng đã cảm khái, là lo sợ, đến giờ phút này, hắn tự nhiên hiểu được thực ảo cảnh đến tột cùng là có ý tứ gì. Đọc Truyện Online Tại Truyện Bất Hủ

Thực ảo khó phân biệt, Diệt Chi ma thần cố gắng vứt bỏ nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng lại càng thêm sợ hãi, mắt thấy Gia Cát Thần Hầu cùng Sáng Thế Thần đồng thời ở trước mắt, Diệt Chi Ma Thần liền run rẩy không dám chống cự.

Vẻn vẹn nữa phút, sát thần không gian thu liễm lại, một đoạn vàng óng ánh từ trong hỗn loạn đen tối bay đến, giống như còn không cam nguyện chết, cứ cố gắng giãy dụa, đó là thần cách của Diệt Chi ma thần tôn quý vô cùng.

Tiểu Khai vươn tay, chậm rãi đem khối không khí gạt bỏ sạch sẽ, thiên địa lúc đó giống như vì đó mà mở hồ chấn động, toàn bộ thiên địa ngũ giới đã mất đi một sinh mệnh cao nhất, Diệt chi ma thần vĩnh hằng bất diệt rốt cuộc cũng đã đến hồi kết.

Bỗng Tiểu Khai chợt nhớ trước khi ở Ma giới trở về, cùng với trí tuệ thần đối thoại, trí tuệ thần đã khuyên mình ít mở sát giới, vậy mà chính mình lại rat ay giết hắn.

Cự ngao đang quỳ rạp trên mặt đất bỗng nhiên phát ra tiếng gầm rú nặng nề, chậm rãi ngẩng đầu lên, đem tứ chi bủn rủn rồi thẳng dậy, hướng về phía mọi người liên tục gật đầu.

Nó còn sống.

Tiểu Khai đem hạt châu màu xanh biếc trong tay đưa qua, cự ngao dùng sức lắc đầu, đúng là không nghĩ đến việc thu hồi, rồi lại hướng Tiểu Khai liên tục dập đầu, giống như vái chào, sau đó một thân thể to lớn đi từng bước vào cửu u chi môn.

Mọi người không hẹn mà cùng thở ra một hơi, đang muốn rời đi, lại nghe một thanh âm không xa vang lên: " Di, các ngươi là ai ? "

Thanh âm mềm mại, đang yêu, êm tai này làm cho bốn vị chân nhân cũng phải rung động, trong đầu hiện ra một ý niệm: " Tiếng nói êm tai như vậy, là tuyệt thế giai nhân nào đây ? "

Tiểu Khai nhất thời trong lòng kêu một tiếng "lộp bộp", thầm kêu không tốt, hắn kiên trì ngẩng đầu lên, quả nhiên là một hoàng y nữ tử khuynh quốc khuynh thành đứng đó không xa., đúng là Hoàng Bội. Đứng ở mặt sau Hoàng Bội là Bạch y nữ tử, lại có vẻ mị hoặc thêm một ít, tuy rằng thanh âm cũng chưa lộ ra, nhưng dáng vẻ tuyệt vời kia cũng làm cho tâm thần bốn vị chân nhân đong đưa .

Tiểu Khai trong lòng biết mị hoặc thuật vô ảnh vô hình, không phòng bị lời nói cực kì dễ dàng bị ám toán, thân hình bay nhanh đến bên bốn vị chân nhân, ở mỗi người vỗ vai một chưởng, trầm giọng quá :" Bảo vệ tâm thần "

Bốn vị chân nhân cả người run lên, nhất thời tỉnh táo lại, bọn họ tuy rằng có thực lực Tiên Nhân, trong cơ thể có chính tông phi thần lực bảo hộ, sức chống cự so với tiên nhân cường đại nhiều lắm, giờ phút này ngưng thần thủ tâm, tạm thời không có nguy hiểm.

So sánh vậy thật ra Vũ Ca tiểu thư an toàn nhất, Cửu thiên huyền nữ chi mị hoặc thuật thống sát hết thảy sinh linh, chỉ tiếc trước mắt Hoàng Bội cùng tiên đế lại chính là lĩnh ngộ được có tí teo. Lại thêm hai người đều là tuyệt sắc mĩ nữ, mị hoặc thuật luyện đến bây giờ, thật làm cho tuyệt đại bộ phận nam nhân đều bị mê hoặc.

Hoàng Bội vẫn như cũ mang theo khăn che mặt, Tiểu Khai tuy rằng biết thân phận của nàng, cũng không dám nói trắng ra, miễn cho xấu hổ, chỉ có thể hướng về phía Hoàng bội gật đầu cười nói: " Chúng ta chính là người qua đường, sẽ đi bây giờ "

Hoàng Bội trong lòng cực kì kích động, một trong hai đại cừu nhân nay ngay tại trước mặt, tự nhiên không để cho Tiểu Khai chạy mất, nàng trong lòng đếm rõ số lượng, cười " Khanh khách ", tiếng cười kia thật sự là tuyệt vời khó miêu tả, đôi mắt nàng đẹp như thu ba, nhìn Tiểu Khai thật lâu rồi vươn ngọc thủ lên, " Xoát " tấm mạng bị lật ra, miệng nói: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi xem ta là ai ? "

Khăn che mặt rơi xuống, liền giống như đáy nước ảm đạm bỗng nhiên tràn ra đóa hoa sen, dung mạo Hoàng Bội vốn là cực phẩm, giờ phút này biểu tình vẻ mặt lại là quyến rũ đa tình, khóe mắt cảnh xuân, môi đỏ răng trắng, từng phân tấc đều là nữ tính xinh đẹp cực hạn, con ngươi như nước xuân ở trên mặt Tiểu Khai vừa chuyển, nhẹ nhàng ngoắc nói: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi còn không lại đây?"

Tiểu Khai thiếu chút nữa là cho mình phải xong đời, lần trước chính vì nghe Hoàng Bội ca hát còn thiếu chút tâm thần thất thủ biến thành cái xác không hồn, giờ phút này Hoàng Bội chủ động dụ dỗ, chính mình chắc là trốn không thoát. Hắn vừa mới nghĩ đến đây, liền bỗng nhiên ngẩn ra: " Di, sao ta còn nghĩ được như vậy?"

Hắn lại ngẩng đầu nhìn động tác của Hoàng Bội, tuy rằng hấp dẫn đến mức tận cùng, nhưng vẫn cảm thấy được trong lòng trong trẻo, vẫn chưa mơ hồ, trong lòng nhất thời có chút nói thầm: " Chẳng lẽ mị hoặc thuật của nàng mất đi hiệu lực?"

Vũ Ca tiểu thư nhìn vẻ mặt nghi hoặc của hắn, lại nghĩ là hắn bị mê hoặc, trong lòng sốt ruột, duỗi tay phải qua che ánh mắt của hắn: " Nghiêm Tiểu Khai, tỉnh lại!"

Tiểu Khai đột nhiên nghiêng đầu qua nhe răng cười: " Ngươi yên tâm, ta rất thanh tỉnh."

Vũ Ca tiểu thư dĩ nhiên ngoài ý muốn, Hoàng Bội lại càng hoảng sợ, mị hoặc thuật này của nàng là lần đầu không nhạy, đối tượng dĩ nhiên là nàng luôn cho rằng là kẻ háo sắc nhất, là kẻ không có sức chống cự nhất Nghiêm Tiểu Khai, lúc này mới thật sự là kỳ quái. Hoàng Bội không dám chậm trễ, biểu tình càng thêm mềm mại đáng yêu, thậm chí còn mang theo vài phần phóng đãng, vươn đầu lưỡi hồng nhuận liếm liếm môi nhẹ nhàng, thanh âm càng như mật: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi vì sao còn không lại đây nha?"

Tiểu Khai nếu đã không bị mị hoặc, thì cảm thấy động tác này của Hoàng Bội có điểm gượng ép, nhìn xem ha ha cười: " Hoàng Bội cô nương, đã lâu không gặp."

Hoàng Bội lần nữa bị nhục, chứng kiến tay của Vũ Ca tiểu thư còn đang ôm cánh tay Tiểu Khai, nhất thời nổi nóng, hừ nói: " Vũ Ca muội tử, ngươi không phải hận Nghiêm Tiểu Khai thấu xương sao, như thế nào giờ phút này ngược lại đi giữ gìn hắn, chẳng lẽ không sợ tiếp tục bị hắn khi dễ sao?"

Vũ Ca không cam lòng yếu thế, cũng hừ lạnh nói: " Cho dù bị hắn khi dễ, cũng còn tốt hơn bị nhốt cả đời ở dưới đáy sông a?"

Lời này nói ra, trong tim Hoàng Bội như bộc phát, tự nhiên nghe ra được ấn tượng của Vũ Ca đối với Tiểu Khai đã thay đổi rất nhiều, nàng oán hận trừng mắt Tiểu Khai, thầm nghĩ: " Người này cái gì khác không được, nhưng tán gái lại là một hảo thủ, cư nhiên chỉ khoảng nửa khắc liền cải biến cảm giác của Vũ Ca muội tử, Hoàng Bội ta đối với hắn hiểu rõ, có thể ngàn vạn lần cần cẩn thận đề phòng, không bị đi lên con đường của hắn."

Hoàng Bội ở bên tự nhủ, tiên đế bên kia đã sớm oán giận: " Đồ đệ a đồ đệ, ngươi cũng không phải không biết thực lực của Nghiêm Tiểu Khai cường đại, vừa rồi chúng ta ở xa xa rình coi, tận mắt thấy hắn giết luôn cả ma thần, siêu cấp cao thủ như vậy chúng ta né còn không kịp, ngươi cư nhiên trực tiếp ra tay trêu chọc, hiện tại mị hoặc thất bại, vạn nhất hắn nổi giận, sợ là một chiêu chúng ta cũng không ngăn được a!"

Sợ thì sợ, giờ phút này tên đã lên dây không thể không phát, tiên đế cũng biết đạo lý ra tay trước vẫn hơn, đồ đệ không được sư phó phải lên thôi, tiên đế không nói hai lời liền xoát một cái cũng đem khăn che mặt kéo xuống, âm điệu cũng không nị, lại mang theo chút khàn khàn trầm thấp, nghe vào tai, tràn ngập vẻ hấp dẫn thần bí: " Nghiêm Tiểu Khai, ngươi xem xem ta."

Tiểu Khai hơi hơi sửng sốt, nhất thời ngẩng đầu nhìn lại, dung mạo của tiên đế so với Hoàng Bội còn mạnh hơn vài phần, lại có chín phần tương tự dung mạo Ma Tôn, giờ phút này đôi mắt đẹp hàm xuân, mặt cười sáng lạn, tóc dài dán bên má, quả nhiên là dày đến làm cho người ta kỳ quái, tràn ngập nữ nhân thành thục gợi cảm hương vị.

Tiên đế thấy hắn nhìn xem, nhất thời mỉm cười: " Nghiêm Tiểu Khai, ta đẹp không?"

Nụ cười này đâu chỉ là đẹp, quả thật đẹp đến làm cho người ta hoa mắt, bốn vị chân nhân đã cúi đầu nhắm mắt thì còn hoàn hảo, Vũ Ca thân là nữ nhi, nhìn lại, cũng cảm thấy say xe, tinh thần hoảng hốt, có thể thấy được uy lực của nụ cười này.

Đúng vậy, tiên đế chính quy là Cửu Thiên Huyền Nữ mị hoặc thuật bây giờ đã xuất ra, nàng thân là phân thân của Cửu Thiên Huyền Nữ, mị hoặc thuật này ngay cả Hoàng Bội làm sao so sánh, Hoàng Bội là mới tu luyện, nàng lại là trời sinh mị hoặc, sáng thế thần từng nói qua, mị hoặc của Cửu Thiên Huyền Nữ, ngũ giới sinh linh không thể ngăn cản, hiện giờ tiên đế lấy danh nghĩa phân thân, xuất ra mị hoặc của Cửu Thiên Huyền Nữ, cho dù làm không được toàn bộ, nhưng cũng không sai biệt lắm xem như " sinh linh ngũ giới không thể chống đỡ."

Lại là nói cũng kỳ quái, ánh mắt Tiểu Khai vừa mơ hồ, đã cảm thấy trong tay truyền đến một cỗ lạnh lẽo, nhất thời trong lòng lại vô cùng sáng sủa, cư nhiên nửa điểm cũng không bị mị hoặc, trong lòng hắn tò mò, cúi đầu nhìn lại, nguyên lai trong lòng bàn tay nắm chính là hạt châu màu xanh biếc do cự ngao phun ra, thật sự là tuyệt đôi không thể tưởng được, thứ này thế nhưng còn có công hiệu chống cự mị hoặc.

Hắn đương nhiên không thể tưởng được, cự ngao bộ tộc sở dĩ được sáng thế thần chế tạo đi ra, mục đích chính là muốn ngăn cản mị hoặc thuật của Cửu Thiên Huyền Nữ, sáng thế thần lúc sáng thế còn có tôn chỉ, đó là không cho phép xuất hiện sinh linh vô địch, cho nên sinh linh nào cũng phải bị chế ước, mị hoặc của Cửu Thiên Huyền Nữ quá mức khó phòng, nhất định phải do cự ngao bộ tộc khống chế.

Cửu Thiên Huyền Nữ cũng không phải đứa ngốc, tự nhiên biết được ý nghĩa sinh tồn của cự ngao bộ tộc, năm đó ả hao hết khí lực thu phục hai cự ngao, sau đó mang ra khỏi Diệt Thế Chi Môn, chính là sợ hãi có sinh linh khác nắm giữ cự ngao, phá đi mị hoặc thuật sắc bén của mình.

Không nói đến điển cố năm đó, giờ phút này, trong tay Tiểu Khai nắm hạt châu, trong lòng lại quyết định, hướng tiên đế mỉm cười: " Tiên đế, chúng ta cũng không ác ý, ngươi thu hồi mị hoặc thuật đi, chúng ta nói chuyện thế nào?"

Tiên đế mắt thấy ngay cả mị hoặc thuật của mình mà Tiểu Khai cũng chống đỡ được, đã sớm không còn chút tin tưởng, lại nghe hắn hô tên mình là tiên đế thân phận, trong lòng phát lạnh, lại nghe Tiểu Khai muốn nói chuyện, nhanh chóng thu hồi mị hoặc thuật, liên tục gật đầu: " Được."

Hoàng Bội lại oán hận hừ một tiếng, dùng sức trừng mắt Tiểu Khai liếc một cái, quay đầu thấp giọng nói: " Sư phó, ngươi không cần sợ hắn, người này háo sắc như mệnh, ngươi cho dù đánh hắn mắng hắn, hắn cũng luyến tiếc không làm gì chúng ta."

Tiên đế tuổi tác lớn đương nhiên không nông cạn như nàng, hướng Tiểu Khai gật đầu cười nói: " Lịch sử của Thiên Tuyển Môn đã lâu, lịch đại môn chủ cũng chưa từng vào tiên giới, ta chưởng quản tiên giới nhiều năm, xưa nay nghe nói có Thiên Tuyển Môn, nhưng chưa từng gặp qua, đây là lần đầu tiên nhìn thấy, kính đã lâu kính đã lâu."

Tiểu Khai xem bộ dáng khách khí của nàng, cũng không nguyện thất lễ, cười nói: " Ngươi là tiên giới chí tôn, ta mới là kính đã lâu."

Lời khách sáo nói xong, tiên đế nhân tiện nói: " Vừa rồi chúng ta xa xa quan sát, bên này giống như thập phần náo nhiệt, không biết đến tột cùng chuyện gì xảy ra, môn chủ có thể kể lại hay không?"

Tiểu Khai biết trước mắt là chính quy tiên đế, cũng không có gì giấu diếm, liền đem chuyện ở Cửu Thiên Chi Môn cùng Diệt Ma Thần nói ra một lần, tiên đế nghe được trong lòng đập bịch bịch, thế mới biết vừa rồi khiêu khích Tiểu Khai là chuyện nguy hiểm cỡ nào, đợi Tiểu Khai nói xong, tiên đế lai nói: " Như vậy lần này môn chủ lên trời, là vì mục đích gì?"

Tiểu Khai nói: " Linh Sơn chúng ta bị tiên giới đánh xuống thiên lôi trừng phạt, tử thương vô số, cũng không biết có phải do tiên đế kia gây nên hay không, vô luận như thế nào, ta cũng muốn đi lên nhìn xem."

Tiên đế đầu tiên nghe hắn gọi đúng thân phận của mình, lại nghe hắn nói " tiên đế hiện tại kia" nhất thời rất là kinh ngạc: " Hay là môn chủ cũng biết tiên đế hiện tại là hàng giả?"

Tiểu Khai gật đầu nói: " Thật không dám giấu diếm, ta lần này đi lên, chính là muốn xem hàng giả rốt cuộc là thần thánh phương nào."

Tiên đế lại kinh ngạc: " Môn chủ truy tra làm chi?"

Tiểu Khai mỉm cười, cũng không trả lời. Hắn thân là người được thần tuyển, lực lượng càng lớn trách nhiệm càng lớn, rất nhiều chuyện, cho dù hắn muốn trốn tránh, chung quy cũng sẽ rơi xuống trên đầu của hắn, Trí Tuệ Thần ở ma giới cũng vì hắn mà chiếu sáng đường đi, hắn hiện tại chỉ có kiên trì đi xuống, hôm nay giết Diệt Ma Thần, khó bảo toàn ngày sau sẽ không tiếp tục giết thêm vị ma thần nào khác.

Tiên đế nhìn hắn không đáp, cũng không dám miễn cưỡng, nghĩ nghĩ lại nói: " Nếu để môn chủ tra được chi tiết của tiên đế giả, môn chủ tính toán làm sao bây giờ?"

Tiểu Khai nói: " Tự nhiên muốn cho hắn rời đi, khôi phục trật tự bình thường của tam giới."

Tiên đế cau mày nói: " Nếu hắn không chịu?"

Mi tâm Tiểu Khai xẹt qua một tia sát khí, hừ nói: " Vậy giống như hôm nay, chỉ có thể động thủ."

Hoàng Bội ở bên cạnh nghe được rõ ràng, giờ phút này bỗng nhiên tức giận lên, lớn tiếng nói: " Hay oa, ngươi là đại sắc lang, khi nào mà sư phó phát lời thề ngươi cũng đều nghe qua?"

Tiểu Khai kinh ngạc liếc nhìn nàng một cái, cảm thấy Hoàng Bội người này đúng là không nói lý, cau mày nói: " Lại gì nữa vậy?"

Hoàng Bội nhìn thấy bộ dáng này của hắn, lại tức giận nói: " Chuyện tiên đế giả không quan hệ gì với ngươi, ngươi nếu không phải nghe lời thề của sư phó, cần gì phải phí khí lực lớn như vậy đi truy tra chân tướng? Sư phó của ta thiên tư quốc sắc, tam giới đứng nhất, ta vừa rồi còn đang kì quái vì sao đại sắc lang ngươi biểu hiện ra bộ dáng quân tử, nguyên lai ngươi cư nhiên đánh chủ ý này!"

Tiểu Khai lại kì lạ, nói: " Ngươi đến tột cùng là có ý tứ gì?"

Hoàng Bội hừ nói: " Ngươi nếu đã hiểu được tất cả, cần gì phải hỏi?" Lập tức quay đầu đi chỗ khác, không hề để ý tới Tiểu Khai.

Lúc này mới thật sự là thiên đại oan uổng, Tiểu Khai vụng trộm nhìn lại, gương mặt tiên đế hơi hơi đỏ lên, cũng không biết mình đã nói sai cái gì, hắn cảm thấy xấu hổ, ngượng không trực tiếp hỏi tiên đế, chợt nhớ tới công năng trang thứ tư của Vô Tự Thiên Thư, liền nghĩ muốn vụng trộm đi lật sách, tâm niệm vừa chạm vào thiên thư, nhất thời lại là lắp bắp kinh hãi.

Vừa rồi Vô Tự Thiên Thư cũng rất không bình thường, không thể lật ra, giờ phút này lại càng không bình thường, kim quang trên bìa mặt lúc sáng lúc tối, lúc rõ lúc không, nhảy dựng nhảy dựng trong ngực, thậm chí có ý tứ như muốn nhảy ra ngoài.

Tiểu Khai nhanh tay lấy ra thiên thư, đặt trước mặt nhìn kỹ, lúc này bìa mặt không những có kim quang, hơn nữa còn có quang mang màu đen hỗn loạn, nhìn qua giống Diệt thần lực, hai cỗ quang mang này lưu chuyển biến ảo, mơ hồ bành trướng, giống như phải bùng nổ, Tiểu Khai có chút lo lắng, nghĩ thầm: " Chẳng lẽ sách muốn nổ mạnh?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện