Chương 39: Thiên yêu xuất thế (hạ)
Tiểu Khai nhìn kỹ, Thiên Yêu không khác biệt với loài người lắm, nhưng đôi mắt đỏ tươi như máu, mà trên trán không có một cọng lông mày, mũi lại gãy khúc, xem phảng phất có vẻ cứng rắn như mũi ưng, môi của hắn tựa hồ như bị sứt mất, lộ ra hàm răng nanh trắng, đang hung hăng quét mắt nhìn mọi người đang có mặt.
Ở nơi phương xa, Tiểu Khai nhìn thấy vô số hào quang đang thu liễm, hạ xuống bảy, tám thân ảnh, trong đó có Nga Mi Tuyết Phong.
" Ha ha, ha ha!" Thiên Yêu phát ra liên tiếp tiếng cười quái dị: " Các ngươi, loài người đáng chết, cũng dám hại lúc ta tu luyện hình thể mà phá hư, ta nhất định phải đem các ngươi đều ăn tươi, mới có thể giải đi mối hận trong lòng ta!" Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenbathu.net
" Thiên Yêu!" Tuyết Phong quát to: " Ngươi cùng một lòng tu tiên, nên có thiện ý trong tâm, cố gắng độ kiếp, há có thể có ý nghĩ đại nghịch bất đạo nay?"
Thiên Yêu lại cười một trận quái dị: " Tu tiên? Ta tu tiên cũng đã tu năm ngàn năm, kết cục là cái gì? Ta bị thiên kiếp đánh cho cơ hồ hồn phi phách tán, chỉ có thể binh giải bảo tồn nguyên thần, bây giờ ta ngay cả hình thể đều không có thì như thế nào tu tiên? Ta vốn muốn ẩn núp ở nơi phong thủy bảo địa hấp thu thiên địa linh khí, dùng một trăm năm thời gian tu luyện xuất ra hình thể, nhưng mà lại bị loài người đáng ghét các ngươi nổ tung mặt đất ép ta đi ra, ngươi nói ta còn giữ lòng thiện tâm được hay sao?"
Miệng của Trữ tổng mở thật to, một chữ cũng không nói ra được.
Tuyết Phong chau mày, nói khẽ với mọi người bên cạnh: " Thiên Yêu ma tính đã phát, đợi chút nữa chúng ta đồng loạt ra tay, chỉ cầu một kích trí mạng, ngàn vạn lần không thể tự do hành động."
" Tuyết Phong chưởng môn, ngươi cứ yên tâm đi, Côn Lôn Phi Hạc ta mặc dù thô lỗ, nhưng nặng nhẹ thế nào ta còn phân biệt được, mời Tuyết Phong chưởng môn cứ hạ lệnh, bọn tại hạ toàn lực phối hợp." Người nói chuyện là một người lùn mập mạp, mặc dù hình dáng thấy tức cười, nhưng cặp mắt lòe lòe tỏa sáng, lóng lánh tinh quang sáng ngời.
" Đúng, Thục Sơn ta cũng có ý nay."
" Cũng được, phái Thanh Thành ta nguyện nghe theo sự phân phó của Tuyết Phong chưởng môn."
Tuyết Phong gật gật đầu, chợt nghe Thiên Yêu cười quái dị nói: " Bất quá hôm nay cũng là ngày các môn phái chính đạo các ngươi kết thúc, vừa rồi ta còn cảm nhận được khí tức của ma giới yêu vương, chỉ cần hai người chúng ta liên hợp, mấy đại chưởng môn các ngươi hôm nay chắc chắn đều chết ở chỗ nay, mà ta sẽ hút nguyên khí của các ngươi…ha ha ha ha ha!"
Tuyết Phong nhướng mày, quát khẽ: " Động thủ!"
Nhất thời bảy, tám đạo kiếm quang từ bảy góc độ phảng phất như tia chớp bắn về khắp toàn thân Thiên Yêu, những kiếm quang này sắc bén hung mãnh, Tiểu Khai có kiến thức qua, hôm nay bảy đạo cùng đến, sát khí bao trùm trời đất làm Tiểu Khai cảm thấy trong lòng kinh hãi, bỗng dưng ánh mắt vừa chuyển, chợt nhìn thấy sau lưng bảy vị chưởng môn còn đang đứng một cô gái, chính là Tiểu Trúc mà hắn vẫn nhung nhớ không quên!
Tiểu Trúc vẫn nhìn Tiểu Khai, trong mắt nhu tình mật ý, dù cho là sắt thép trăm luyện cũng hóa mềm đi, Tiểu Khai mới nhìn thấy thì trong lòng nhảy dựng, vạn ngàn tư vị hiện lên trong lòng, muốn lập tức xông lên hỏi ngay rốt cuộc là vì sao mấy ngày nay không nhìn thấy nàng, nhưng ở giữa bọn họ còn có Thiên Yêu và mấy vị chưởng môn, chỉ có thể đứng xa như vậy mà nhìn.
Bảy đạo kiếm quang, không phải là kiếm quang bình thường, các đại môn phái đều có vô số thần thông, nhưng đã đạt được danh vị chưởng môn, đều cùng một màu kiếm quang, đây chính là phản phác quy chân la cảnh giới cao nhất. Bảy đạo kiếm quang này ở tu chân giới là lực lượng không thể kháng cự, đó là Nga Mi Ngũ Lôi kiếm trận, cũng có thể phá xuyên hư không. Nhưng dùng trên người Thiên Yêu thì lại thất bại.
Thiên Yêu vốn không hề tránh né, miệng của hắn niệm nhanh nổi lên từng đợt, từng câu ngữ cổ quái cực điểm, lần lượt toàn thân hắn biến hóa thành trong suốt như pha lê, bảy đạo kiếm quang đánh vào trên người hắn thì giống như ngón tay gõ vào trong tấm sắt, căn bản không có chút phản ứng thì biến mất vô tung.
" Ha ha, ha ha, các ngươi nhìn thấy rồi chứ, không thể thương tổn được ta đâu." Thiên Yêu vô cùng cuồng vọng cười ha hả: " Mặc dù ta còn chưa chính thức luyện thành hình thể nhưng bổn mạng nguyên thần của ta chắc chắn các ngươi không thể tưởng tượng được đã tới cảnh giới nào."
" Hắn rốt cuộc là thứ gì?" Tiểu Khai lặng lẽ hỏi Tiểu Quan: " Theo lý thuyết mấy vị chưởng môn đã hạ thủ, là cỗ lực lượng mạnh nhất của tu chân giới rồi chứ?"
" Ai, quả thật hiện giờ lực lượng của tu chân giới đã tới cực hạn, nhưng vẫn không đủ." Tiểu Quan nói: " Ta vừa mới nhìn ra, bản thể của tên này chính là Bạch Ngọc Dạ Hồ, tu suốt năm ngàn năm lại tu thành yêu, đã vô cùng cường hãn."
" Bạch Ngọc Dạ Hồ…" Cái cằm của Tiểu Khai cũng đã muốn rớt.
" Đúng vậy, Bạch Ngọc Dạ Hồ, toàn bộ thần thông của hắn chính là xuất ra từ miệng, bình thường yêu quái đều là động vật, rất ít khi là đồ vật, nhưng một khi chúng thành yêu, vậy thì vô cùng lợi hại, Thiên Yêu tu luyện thành hình người đã tu suốt năm ngàn năm, lực lượng tuyệt đối cường hãn, tu chân giới bây giờ lại điêu linh, không có khả năng làm gì được hắn." Tiểu Quan buồn bực nói: " Ta xem hôm nay chúng ta cũng sẽ xong đời tại đây rồi."
" Tiểu Khai, có phải ta làm sai cái gì không?" Trữ tổng kéo tay áo Tiểu Khai, vẻ mặt mờ mịt hỏi.
Gương mặt Tiểu Khai đen thui, nhìn hình dáng của Trữ tổng, hận không được bóp chết hắn. Lại nhìn đám chuyên gia quân đội bên cạnh thì càng quá đáng, còn dám lấy ra điện thoại chạy tới chạy lui tìm góc độ quay chụp hiện trường đang đánh nhau. Có tên còn quá phận, còn dám lấy một cái máy chụp ảnh chụp đến sảng khoái không ngừng.
" Không thể trách bọn họ, ai, tu chân là thứ mà cho tới bây giờ bọn họ chưa từng được thấy qua." Tiểu Khai lặng lẽ đưa lên ngón giữa: " Không may mắn nhất là ta, khi không lại trở thành một kẻ chết oan."
Tuyết Phong tấn công một kiếm không thành, sắc mặt khẽ biến, quát to: " Tổ sư trên trời, cho ta tiên lực, hàng yêu tru ma!" Bỗng dưng hắn cắn đầu lưỡi, một búng máu phun ra trên thân kiếm, thân kiếm vốn đã ảm đạm thì hào quang lại sáng lên, phát ra một tiếng rít chói tai, lại bay về phía Thiên Yêu.
Sáu vị chưởng môn khác cũng đều biết đây là lúc sống chết trước mắt, đều xuất ra tuyệt chiêu, lợi dụng bổn mạng nguyên thần thúc dục trường kiếm, lại bắn tới hướng Thiên Yêu.
" Đến đây đi, cứ đến đây đi!" Thiên Yêu cao giọng ngâm lên một đoạn âm thanh cổ quái chú ngữ không thể hình dung, hắn phát âm phi thường kỳ quái, mang theo âm thanh của sắt thép nồng hậu, tiết tấu cực nhanh, đã xa hơn cực hạn trí não có thể tưởng tượng. Tiểu Khai chỉ nghe lỗ tai đã loạn thành một mảnh, bảy đạo kiếm quang bay đến trên người Thiên Yêu thì lại thất bại lần nữa, không hề hiệu quả.
" Oa ha ha, ta cũng phải phản kích rồi." Thiên Yêu vặn eo một cái, bỗng dưng quay người lại, không đi công kích mấy đại chưởng môn, ngược lại thẳng phóng tới hướng Trữ Tình, cánh tay vươn thật dài phía trước, móng vuốt cơ hồ dài cả tấc, xem ra vô cùng đáng sợ, đảo mắt đã vọt tới trước mặt Trữ Tình.
" Cứu mạng!" Tiểu nha đầu nhất thời bị dọa đến òa khóc: " Mẹ ơi, ba ơi, bạch mã hoàng tử cứu mạng a!"
" Tránh ra!" Tiểu Khai hét lớn một tiếng, phóng người tới, vừa lúc đẩy Trữ Tình ra xa, quay đầu lại nhìn thấy móng vuốt thật dài của Thiên Yêu mang theo tiếng gió gào thét đập vào mặt mà đến, hắn sợ hãi đến mức nước mắt như chảy xuống nhưng vẫn không hề lui lại, bỗng dưng giơ tay lên đầu, mở miệng quát to, thanh âm hướng lên bầu trời tru lên: " Hãy cho ta lực lượng a, Tiểu Trúc muội muội!"
" Hắn đang làm gì vậy?" Côn Lôn Phi Hạc kỳ quái quay đầu hỏi Nga Mi Tuyết Phong: " Hắn gọi tên đồ đệ ngươi làm cái gì?"
" Hắn điên rồi." Tuyết Phong thở dài: " Đáng tiếc cho một bộ da thật tốt."
Hai người nói đến đây, chợt nghe Tiểu Khai đang niệm ra từng chữ: " Phong! Ma! Khẩu! Quyết!"
Bình luận truyện