Chương 47: Ngự kiếm kinh hồn (hạ)
Tiểu Khai nghe được trợn mắt há mồm, không tin hỏi " Các ngươi nghe ai nói ?".
" Hừ hừ, ta nghe sư thúc nói, sư thúc ta nghe sư tổ nói, sư tổ là người tham gia trận chiến với thiên yêu, ngươi nghĩ rằng ta và mọi người lừa ngươi?".
" Chính là nghe sư thúc kể lại, hôm đó tại thư phòng sư tổ kể lại sự việc, nghe chân thật như tại hiện trường ".
" Các ngươi...." Tiểu Khai nuốt nước bọt khó khăn nói: " Các ngươi xác định nghe sư tổ nói như vậy?".
" Không hề nghi ngờ!". Người nọ khẳng định, sau đó chỉ Nghiêm Tiểu Khai nói: " Ma đầu ngươi có tài nói xạo thiệt!".
Nói đến đây, chợt nghe ở không trung có tiếng "sang lang". Một thanh phi kiếm từ trên không trung rơi xuống, đồng thời còn có một thân hình nhỏ nhắn tóc dài tung bay trên không trung, làn da trắng như tuyết xuất ra hào quang chói mắt đang rơi xuống.
Người vừa rơi xuống chính là Hiểu Lâm, tiểu nha đầu một hơi kiên quyết truy đuổi Hoàng Bội, tiến tới Thiên Đô Phong đã không đi được, liều mạng đột phá Ẩn Phong cấm chế xông vào, đang bay trên đầu Tiểu Khai thì kiệt sức rơi xuống, vừa lúc Tiểu Khai đưa tay ra ôm vào ngực. Tiểu Khai thật ra không định anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng cơ hội tới, thực ra là bỏ không được, Hiểu Lâm rơi về phía hắn buộc phải Tiểu Khai đưa tay ra đỡ, bị người tiểu nha đầu đè xuống.Trước mắt Tiểu Khai là tiểu nha đầu trắng như tuyết đẹp như thiên nga, ngọc cảnh, tỏa ra mùi u hương nồng nàng, đó là mùi thơm tự nhiên của thiếu nữ,không phải mùi mỹ phẩm, đáng tiếc hắn không thể hưởng thụ, bị đè trên mặt đất, cơ thể rơi vào một tảng đá, cơ hồ đau muốn ngất đi.
" Mau, cứu sư thúc", tên gia hỏa kia kêu to một tiếng: " Ma đầu tại Thiên Ẩn Phong lại còn dám làm càn" Chợt nghe một tiếng nói mơ hồ, sau đó "sang lang" một nắm tuyết bay tới cản trường kiếm.
" Mau dừng tay" Hiểu Lâm tức giận, vội vàng quát:" Vị này thiên tuyển môn chủ các ngươi muốn làm gì?".
" Ách… " tất cả mọi người sửng sốt: " Hắn ...hắn thật là Thiên...Thiên Tuyển môn chủ ?".
" Đương nhiên" Hiểu Lâm mặc dù tuổi nhỏ,nhưng ở chỗ này bối phận cực cao, cao giọng phân phó " Nhanh đi thỉnh sư phó tới".
Tiểu Khai vẻ mặt đau khổ, nằm trên mặt đất không chịu đứng lên, tay hắn che một lỗ lớn trên quần, cái lỗ đó do đá tạo ra, không nghi ngờ nữa quần đã bị rách.Hắn còn không biết nên làm cái gì bây giờ, không có cách nào tránh ánh mắt mọi người, chỉ thấy tiểu nha đầu rụt rè đưa bàn tay trắng ra: " Đứng lên".
Hai má của tiểu nha đầu bắt đầu ửng hồng, dù sao đã tới mức này, đầu tiên đã cho Tiểu Khai ăn đậu hủ bây giờ đã ra khỏi lòng Tiểu Khai, cho nên lúc này đưa tay ra có chút do dự bởi vì danh môn đệ tử có phong phạm, còn Tiểu Khai thì cầm tay không do dự. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Tiểu Khai cười hắc hắc, giữ chặt ngọc thủ, còn không muốn đứng lên, chợt nghe phương xa có tiếng ồn ào, một thanh âm hét lớn: " Lục đại chưởng môn nhân giá đáo!".
Từ phía xa lập tức đáp xuống sáu người, sáu đại trưởng môn vừa đi vừa cười nói vui vẻ,Tiểu Khai trong lòng nhất thời kinh động "xoát" đứng lên, mới đi được hai bước, chợt cảm thấy phía sau có tiếng cười nén lại, nguyên lai là do quần bị rách một lỗ to, làm lộ ra một mảng da trắng, bị gió lùa vào phát ra tiếng "sưu sưu".
Cả tu chân giới ngàn năm bất phục, nhưng đều là các đại môn phái quy cũ thâm nghiêm, Hoàng Sơn Tùng Phong thân là đông đạo chủ nên đi đàng trước, sau đó là, tứ đại chưởng môn của Nga Mi, Côn Lôn, Thanh Thành, Thục Sơn, đi sau cùng là là một nữ tử tuổi chừng 30 khoác một bộ trường bào màu đen phất phới trong gió. Khuôn mặt đoan trang, thoạt nhìn có phần phong tình mê hoặc, đây chính là Vân Thủy Tạ đại chưởng môn Lam Điền Ngọc.
Trong 6 đại môn phái thì có 4 đại môn phái nổi tiếng nhất, Hoàng Sơn đứng thứ 3. Nhưng mà Hoàng Sơn trăm năm lại tổ chức Hoàng Sơn tụ linh đại hội một lần, nên chiếm được tiện nghi, vì đệ tử các môn phái khác ít có cơ hội tham gia đại hội, nên đại hội có sự thu hút rất lớn. Ngược lại với sự kiêu ngạo của tứ đại môn phái phái Vân Thủy Tạ vô luận về công pháp hay lực lượng đều kém 5 đại phái còn lại nên đi sau cùng. Đương nhiên sáu đại phái đã có thể lưu danh trong hậu thế, nên Vân Thủy Tạ tự nhiên có ưu thế, chính là Vân Thủy Tạ thu nhận đệ tử toàn là nữ, từ trước đến nay được đệ tử các đại môn phái các đại môn phái khác chú ý, mặc dù công pháp và lực lượng có hạn, nhưng đối với với việc giữ nhan sắc lại tinh diệu vô cùng, bởi vậy Vân Thủy Tạ có những đệ tử đẹp khuynh nước khuynh thành, mà bí pháp của Vân Thủy Tạ chính là song tu chi pháp, mà mọi người tu chân giới đều hướng tới.
Tùng Phong đạo trưởng đối vởi Tiểu Khai tương đối nhiệt tình, liền đi lên trước, ôm quyền: " Thiên tuyển môn chủ giá đáo, nghênh đón chậm trễ mong lượng thứ! "
Tiểu Khai ngượng ngùng, ôm quyền thấp giọng nói: " không sao, có thể đổi cho ta bộ y phục khác".
" Nga, được, môn chủ mời bên này" Tùng Phong Đạo trưởng tìm Hiểu Lâm tới: " Ngươi dẫn hắn đi thay quần áo".
" Vì sao lại là đệ tử...." Hiểu Lâm tức giận nhưng nói được nửa câu, bỗng nhiên thấy các đại trưởng môn ở phía sau đang nhìn mình, vội vàng nói: " Vâng, sư phó".
Tùng Phong mỉm cười, với đệ tử này trong lòng rất vừa ý, mặc dù tu vi còn thấp, nhưng thông minh trời phú. Hắn đối với Hiểu lâm kỳ vọng cực cao, tụ linh đại hội năm nay hắn thực sự hy vọng tiểu nha đầu này cơ duyên xảo hợp.
" Uy, trên núi không ít người gọi muội là sư thúc ". Tiểu Khai theo Hiểu Lâm đi mấy vòng, vào đến một một đại sảnh không thấy có ai liền không giữ được miệng nói: " Nghe nói bối phận của muội rất cao?".
" Cũng không tính là cao" Tiểu nha đầu miệng mặc dù khiêm tốn nhưng trên mặt cao hứng vô cùng: " Bất quá so với bọn chúng cao hơn một chút thôi, hắc hắc".
" Ta vừa đếm, đại khái có hơn mười người gọi muội là sư thúc ?" Tiểu Khai giật mình: " Nói vậy muội tại Hoàng Sơn rất có địa vị ?".
" Như thế nào lại không thể, " Hiểu Lâm mặt trắng không còn chút máu liếc mắt nhìn hắn: " Người tu chân chúng ta sống mấy trăm năm không thành vấn đề, sống lâu như vậy huynh nói có bao nhiêu hậu bối, vừa rồi trên đỉnh núi mới chỉ có 14 gọi muội là sư thúc, sau này còn có bao nhiều người gọi muội là sư tổ".
Tiểu Khai kinh ngạc nói: " Những người vừa rồi tất cả là đệ tử của Hoàng Sơn sao?".
" Đương nhiên" Hiểu Lâm cười nói: " Tụ Linh đại hội không phải ai cũng tùy ý tới, chúng ta là đệ tử, nên có thể thử cơ duyên, các đại phái cũng chỉ mang một số ít đệ tử tới".
Tiểu Khai hỏi :" Cái gì là cơ duyên? Tụ Linh đại hội là làm cái gì?".
Hiểu Lâm mở to mắt nói: " Không phải cái gì huynh cũng không biết chứ?, huynh chính là Thiên Tuyển môn chủ nga, đích thân sư phó muội mời tham gia đại hội".
Tiểu Khai má ửng hồng nói: " Không phải huynh đã nói với muội rồi mà, thời gian của huynh toàn để tu luyện nội công".
Hiểu Lâm không khách khí nói: " Muội xem huynh không có chút nguyên khí, phát hiện huynh đúng là người thường".
" Nói bậy !" Tiểu Khai đỏ mặt lớn tiếng nói: " Chỉ là bởi vì ta đã đạt tới cảnh giới khác, thực lực của muội căn bản không nhìn ra".
Hiểu Lâm nhìn hắn tức giận, nhưng bởi vì hắn do sư phó mời đến nên cũng không dám cùng hắn tranh cãi, nàng khoát tay nói: " Được rồi, huynh đã không biết Tụ Linh đại hội muội sẽ nói cho huynh biết".
Truyền thuyết ngàn năm trước, ở vùng phụ cận Hoàng Sơn Thiên Đô Ẩn phong, từng có một trận đại chiến kinh thiên động địa, hai bên là ai cũng không biết. Đánh nhau đến lưỡng bại cầu thương, cao thủ đó và đại ma đầu cùng nhau phong ấn, hồn phi phách tán, tóm lại hai bên không ai sống sót.
Sau đó, tại Thiên Đô Ẩn phong bỗng nhiên xuất hiện một đạo cấm chế, ngoại trừ một bộ phận nhỏ phía ngoài, còn các địa phương khác đều có một lực kỳ quái cấm chế. Các cao thủ đời sau, không ai có thể phá vỡ cấm chế đi vào.
Qua mấy trăm năm sau, một ngày bỗng nhiên Thiên Đô Ẩn phong xuất hiện một lượng lớn sương mù trắng, sương mù bao phủ toàn bộ Thiên Ẩn phong, lúc đó có người ở Hoàng Sơn phát hiện ra hiện tượng quái dị, lập tức thông tri cho các đại cao thủ đến xem. Kết quả mọi người vừa thấy kinh ngạc vô cùng trong sương mù ẩn chứa nhiều tiên khí, so với linh khí người tu chân hít buổi sáng còn nồng hậu hơn gấp trăm lần.
Nhưng cái làm cho mọi người sợ hãi đó là, trong sương mù còn ẩn chứa nhiều hào quang lập lòe rất có thể là tiên gia pháp bảo. Những pháp bảo này thuộc loại thượng phẩm mà Hoàng Sơn đệ tử nằm mơ cũng không thấy.
Đương nhiên Hoàng sơn đệ tử tìm mọi cách thu pháp bảo, nhưng vì cấp bậc không tương đương nên thu phục rất khó khăn, thậm chí có pháp bảo còn là tiên khí, bằng vào thực lực của người tu chân thì không thể thu phục được sở dĩ đợi đến ngày hôm nay là vì khi mây mù biến mất, pháp bảo cũng tiêu thất theo.
Sau dị tượng này, chưởng môn cũng không biết sự kiện này bao giờ xuất hiện lại, Hoàng Sơn đệ tử ngày nào cũng chờ đợi suốt mấy trăm năm, nhưng không thấy xuất hiện lại. Tiếp tục chờ đợi đến một trăm năm sau, đến khi chưởng môn tiếp theo tại Hoàng Sơn cơ hồ không còn nhớ rõ thời điểm xảy ra chuyện này, dị tượng này mới một lần nữa xuất hiện.
Bình luận truyện