Vợ Xấu Chồng Mù

Chương 1: 1: Tôi Là Dương Ái Vân




Khách sạn Sầm Gia, thành phố Dạ Lan.
Trong căn phòng lớn được bài trí một màu đỏ rực có một đôi người đang hiện diện ở đây.

Người nam khoác lên mình bộ âu phục màu trắng phẳng phiu, vừa lịch lãm vừa phong độ, kết hợp với khuôn mặt điển trai sáng lạn, khiến nhiều thiếu nữ ao ước.
Bên cạnh anh là một cô gái mặc váy cưới trắng tinh, trang điểm vô cùng tinh tế nhưng vẫn không che giấu được vết bớt hình cánh sen bên má phải, ngược lại má trái của cô lại trắng trẻo không tì vết.
Hai người ngồi cạnh ở trên giường, cô gái nhìn khuôn mặt của chồng mình, đôi mắt anh còn có thêm một gọng kính màu đen.

Sở dĩ có gọng kính này bởi vì anh là một tên mù
Lúc này, Sầm Cảnh Đình mới mở mắt kính ra, vì không muốn người khác nhìn thấy sự khiếm khuyết của mình nên anh phải dùng kính để che đậy.
Đã không còn ai Dương Ái Vân mới có dịp nhìn kỹ người đàn ông này, mi thanh mục tú, đường nét rõ ràng, góc cạnh, sống mũi cao thẳng, hơi thở toát lên sự quý khí khó tả, chỉ trừ đôi mắt không được linh động ra mọi thứ đều hoàn hảo không có điểm chê.
Đây không khác nào chàng soái ca trong mơ của thiếu nữ.

Thiết nghĩ nếu không vì đôi mắt có khi anh đã bước lên đỉnh cao của nhân sinh từ lâu rồi.
“Ái Linh, cuối cùng anh cũng cưới được em rồi, em biết không, anh chờ ngày này rất lâu.” Giọng nói của người đàn ông vang lên khiến Dương Ái Vân hồi hồn, cô thôi đánh giá anh, lại cảm nhận được bàn tay đang sờ má mình.
Nhìn sự chân thành và hoan hỷ trong giọng điệu và nét mắt của anh cô nhất thời không biết phải nói gì nên chọn im lặng.

Sầm Cảnh Đình không nghe cô nói lại một lần nữa lên tiếng: “Ái Linh, em nói gì đi được không?”
Dương Ái Vân định im lặng đến phút cuối nhưng tình cảnh lại không cho phép, cô nhất thời thốt lên một tiếng: “Cảnh Đình.”
Vừa nghe thấy giọng nói sắc mặt của Sầm Cảnh Đình hơi đổi, lại không xác định hỏi: “Ái Linh, là em phải không?”
“Ừm.” Dương Ái Vân chỉ thốt một chữ, cô thay Dương Ái Linh gả cho người này thì đương nhiên chính là cô ta.

Lại không dám nói thêm một câu, sợ bị lộ.
“Thật sự quá tốt rồi, Ái Linh, khi biết em đồng ý gả cho anh, anh rất vui sướng, chỉ muốn cưới em ngay lập tức.

Bây giờ thì tốt rồi, em đã là cô dâu của anh.

Ái Linh, anh có thể hôn em không?” Sầm Cảnh Đình dịu nhẹ hỏi.
Dương Ái Vân nhắm mắt gật đầu: “Vâng.”
Sầm Cảnh Đình không chút do dự tìm đến đôi môi của cô, nhưng vì không thấy đường nên có chút trục trặc, Dương Ái Vân thấy vậy chỉ ngồi yên, đợi anh chạm vào môi mình.
Sầm Cảnh Đình tìm được môi người thương trong lòng thỏa mãn, muốn nụ hôn này thật cuồng nhiệt nên hôn sâu thêm một chút.

Dương Ái Vân cảm thấy không quen nên có ý trốn tránh.

Thế nhưng khi anh vừa chạm vào cái lưỡi của cô thì lập tức dừng lại, đẩy cô ra.
“Cô là ai?”
Giọng nói lành lạnh vang lên bên tai khiến Dương Ái Vân giật mình, kèm theo đó là kinh ngạc, lại rất nhanh chỉnh giọng nói: “Em là Ái Linh.”
“Ái Linh?” Khóe môi của anh giương lên nụ cười lạnh, lại đột nhiên bóp lấy cổ cô: “Sầm Cảnh Đình tôi mù chứ không điếc, càng không phải là người không biết phân biệt.

Nói, cô là ai?”
Lúc cô cất giọng nói anh đã cảm thấy nghi hoặc, khi chạm vào đôi môi kia anh lại càng thêm xác nhận người này không phải Ái Linh.

Bởi vì nó vô cùng lạ lẫm, không phải đôi môi quen thuộc anh thường hôn.
“Buông, buông ra.” Dương Ái Vân bị bóp cổ hơi đau, lại theo phản xạ hất tay Sầm Cảnh Đình.

Anh loạng choạng hai bước mới giữ được thăng bằng, tiếp tục chất vấn: “Ái Linh đâu? Nếu không nói tôi sẽ cho cô chết không toàn thây.”
Dương Ái Vân ho khụ khụ mấy cái mới nói: “Đúng vậy, tôi không phải Dương Ái Linh.

Tôi là Dương Ái Vân, chị của cô ta.

Em gái thân yêu của tôi vì không muốn gả cho anh nên tôi đã gả thay nó.

Câu trả lời vừa lòng anh chưa?”
Dương Ái Vân biết trước sau gì cũng lộ nhưng không nghĩ lại lộ nhanh đến vậy.

Người đàn ông này tuy mù nhưng thực sự không phải người dễ lừa.

Lúc nãy anh ta sờ tai cô dường như là đang kiểm tra cái gì đấy.

Cô nhớ không nhầm sau tai của Dương Ái Linh có một vết sẹo nhỏ, có lẽ anh ta muốn kiểm tra cái này.
“Ha, nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Ái Linh đã đồng ý gả cho tôi, có phải cô giở trò hay không?” Sầm Cảnh Đình đột nhiên tiến lên một bước, bắt trúng cổ tay của Dương Ái Vân, lại siết thật chặt.
Cô đau đến nhăn mặt lại bình tĩnh đáp: “Anh nói xem sao tôi phải giở trò để gả cho một người mù?”
Câu nói này như mũi dao đâm vào tim của Sầm Cảnh Đình, anh vô thức buông lỏng bàn tay của mình, đôi mắt vì không nhìn thấy đường đi mà loạng choạng như muốn té, miệng liên tục lẩm bẩm: "Ái Linh, Ái Linh ở đâu, ở đâu? Mang Ái Linh lại đây cho tôi.”
Anh đã không còn biết gì nữa, chỉ muốn đi tìm Dương Ái Linh nhưng lại chẳng thấy đường ra, thân mình chạm vào chỗ này, va vào chỗ kia khiến mấy thứ đồ rơi xuống tạo ra âm thanh “loảng choảng”
Dương Ái Vân thấy vậy mày liễu hơi nhăn lại, bỏ khăn voan cô dâu xuống, bước tới ngăn cản hành động của Sầm Cảnh Đình.

“Anh bình tĩnh lại đi.”
Thế nhưng hiện tại Sầm Cảnh Đình đã bị đả kích quá lớn, không quan tâm đến lời cô, còn vùng vẫy hất tay cô ra: “Đừng động vào tôi, biến khỏi đây.”
Cô chỉ có lòng tốt muốn giúp đỡ nhưng người đàn ông này không muốn cô cũng mặc anh ta.
Sầm Cảnh Đình muốn tìm cửa đi ra nhưng hai tay quờ quạo trong không trung không hề biết lối ra, chân cũng đạp không ít mảnh sành phía dưới.
“Rầm.” Một tiếng, bàn chân của anh vướng phải cái ghế, thân thể cứ thế ngã xuống đất, rên rỉ trong đau đớn.
Dương Ái Vân không nhìn được nữa, đi tới bên người anh, nhàn nhạt nói: “Sầm Cảnh Đình, anh việc gì phải như vậy? Anh có tìm Dương Ái Linh cô ta cũng sẽ không gả cho anh.”
“Cút, cút cho tôi, người đâu, người đâu….” Sầm Cảnh Đình đau nhưng không quên đuổi người, lồm cồm muốn đứng dậy.
Bên ngoài nghe thấy động tĩnh thì hỏi: “Thiếu gia, ngài cho gọi chúng tôi sao?”
“Có chuyện gì vậy?” Quản gia lúc này vừa vặn đi đến hỏi.
Hai vệ sĩ đứng canh cửa trả lời: “Thưa quản gia, chúng tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nghe thấy thiếu gia gọi người vào, nhưng tôi hỏi lại không có động tĩnh gì.”
Quản gia nghe vậy nghi hoặc lại gõ cửa: “Đại thiếu gia, cậu có chuyện gì sao, tôi vào nhé?”
Cả hai người bên trong đều nghe giọng nói của quản gia, Dương Ái Vân thấy người đàn ông đau mà còn cố chấp không chịu sự giúp đỡ của mình liền nói: “Vào đi.” Ngay lập tức cửa phòng mở ra, quản gia cùng hai người bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt ai cũng sững người, nhất là quản gia, khi nhìn thấy mặt cô dâu lại trở nên kinh ngạc đến tột độ.
Dương Ái Vân thấy ba người không nhúc nhích liền nói: “Còn đứng đơ ra đó làm gì, mau đỡ thiếu gia của các người dậy đi, tôi muốn đỡ nhưng anh ta lại từ chối.”
Quản gia lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng đi đến đỡ Sầm Cảnh Đình, đồng thời hỏi han: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện