Chương 16: 16: Bị Thương
Bà Nhung nghe mấy lời nói của cô quả thật không thể phản bác, tuy nhiên vẫn còn chần chừ chưa nói gì, nhìn người ta sốt ruột.
Mãi một lúc sau mới lên tiếng: “Chị Minh, đưa chìa khóa cho nó.”
“Vâng, đại phu nhân.” Trưởng hầu nữ lúc này mới lấy cái túi bên người ra, lục tìm chìa khóa để đưa cho Dương Ái Vân, nhưng quá trình tìm kiếm cũng có vẻ lâu la.
Không biết là cố ý hay thật sự không tìm thấy.
Hai phút sau bà ta mới đưa một chùm chìa khóa gồm 4 chìa riêng lẻ cho cô: “Đây, cô cầm đi.”
Dương Ái Vân nhận lấy chìa lập tức quay người rời đi, bà Nhung không khỏi hừ lạnh một câu: “Đi cũng không biết chào hỏi, chả ra thể thống gì.
Chị Minh, liệu mà dạy cho tôi.”
“Dạ.”
Dương Ái Vân rời đi Sầm Cảnh Đông cũng muốn đứng dậy, lại nghe bà Nhung nói: “Cảnh Đông, con đi đâu?”
“Con đi xem anh hai.” Vẻ mặt của cậu vẫn hiện rõ vẻ lo lắng.
Bà Nhung xẵng giọng nạt: “Xem cái gì mà xem, nó có vợ rồi để vợ nó lo, còn con ngồi xuống ăn cơm cho mẹ, lát nữa còn đi học.”
“Nhưng…” Sầm Cảnh Đông không có tâm trạng ăn uống, trong lòng nóng nảy không biết anh trai có bị gì không.
“Nhưng cái gì, con không ngồi xuống ăn thì đừng trách mẹ.” Bà Nhung cảnh cáo
Sầm Cảnh Đông mím môi thật chặt hỏi: "Mẹ không quan tâm anh chút nào sao?"
"Con hỏi thế là ý gì? Ngày nào mà mẹ không quan tâm nó, chỉ có một chuyện chưa rõ đầu đuôi đã làm nhặng lên." Bà Nhung bị con trai yêu quý chất vấn trong lòng hoàn toàn không vui, kém chút nữa tức giận.
Sầm Cảnh Đông nghe được những lời thờ ơ của bà Nhung không hỏi thêm nữa, bao nhiêu năm nay vẫn thế, cậu chẳng phải đã quen với điều đó rồi sao?
Trên lầu Dương Ái Vân chạy vào phòng vội vàng đi đến phòng vệ sinh, cô tra chìa vào ổ định mở cửa thì cánh cửa đột nhiên mở ra, Sầm Cảnh Đình xuất hiện trước mặt cô.
Dương Ái Vân nhìn anh sững người ba giây sau đó kinh sợ nói: “Cảnh, Cảnh Đình, đầu anh… Chảy máu rồi.”
Cả người anh rũ rượi, quần áo xộc xệch, đầu tóc lộn xộn, quan trọng là trên trán máu đang chảy ra.
“Tránh ra.” Sầm Cảnh Đình không quan tâm lời nói của cô, đụng phải vai cô lướt đi.
Mặc dù không nhìn thấy đường nhưng căn phòng này đã vô cùng quen thuộc với anh, Sầm Cảnh Đình có thể nhớ rõ vị trí, cũng biết mình phải đến đâu.
Anh cố tỏ ra mình là một người bình thường, không muốn để người khác nhận ra mình mù nên bước đi ổn định, vững vàng.
Có điều lại không biết trước mặt mình có một cái ghế chặn ngang.
Mắt thấy anh sắp đụng trúng nó Dương Ái Vân lên tiếng: “Cảnh Đình, khoan đã.”
“Gọi tôi làm gì? Tôi đã bảo cô đi rồi cơ mà.” Toàn thân Sầm Cảnh Đình toát lên sự ghét bỏ nhưng bước chân cũng chậm lại một chút.
Dương Ái Vân nhân cơ hội đi mấy bước tới bên cạnh anh, lặng lẽ đặt cái ghế qua một bên lại nói: “Anh đến giường trước đi, tôi lấy thuốc cùng băng gạc băng bó cho anh.”
“Không cần, đừng làm chuyện thừa thãi với tôi.” Nói rồi anh tiến về phía trước, không chút trở ngại nào.
Dương Ái Vân thoáng nhìn bóng lưng của anh thở dài trong lòng, đã mù còn kiêu ngạo.
Chính vì vậy, thay vì lên tiếng nhắc nhở anh cô đã phải âm thầm hành động dịch chuyển cái ghế.
Cô mà nhắc nhở không biết người đàn ông sẽ phản ứng ra sao đâu.
Đợi Sầm Cảnh Đình ngồi lên giường Dương Ái Vân cũng mang theo hộp y tế mà cô tìm thấy ở trên nóc tủ đi tới.
Cô ngồi xuống gần chỗ anh, thấy máu vẫn cứ chảy, cô cầm chiếc khăn lên định lau cho anh trước.
Thế nhưng vừa chạm vào trán anh lại bị anh tránh né, đồng thời gắt lên một câu: “Tôi đã bảo đừng đụng vào tôi.”
Bàn tay của Dương Ái Vân khựng lại, cau mày nói: “Để tôi xử lý vết thương cho anh thì chết người à?”
“Tôi không cần, ra khỏi phòng tôi.” Sầm Cảnh Đình vẫn một mực muốn đuổi cô đi.
Anh tuyệt đối không nhận sự giúp đỡ của người phụ nữ này.
Người đàn ông cáu kỉnh, giờ phút này rồi còn ngang bướng, Dương Ái Vân tức giận nói: “Tôi cứ không ra đấy, anh tính làm gì? Ngồi im đó cho tôi.”
Sự ra lệnh của cô làm Sầm Cảnh Đình càng thêm khó chịu, Dương Ái Vân tiếp tục hành động của mình, chạm nhẹ trán anh, lau bớt vết máu.
Sầm Cảnh Đình tiếp tục tránh né, thậm chí bắt lấy cổ tay cô, không cho đụng chạm gì đến mình.
“Dương Ái Vân, kiên nhẫn của tôi có hạn.” Anh gằn giọng, nói từng chữ.
“Sầm Cảnh Đình, tôi cũng vậy.” Dương Ái Vân không thua kém, cô xem thử ai là người mất kiên nhẫn trước.
Hai người mặt đối mặt, Sầm Cảnh Đình không thấy gì nhưng Dương Ái Vân lại thấy rõ biểu hiện của anh.
Ánh mắt bất động nhưng cơ mặt lại giật giật liên tục, coi bộ anh rất tức giận.
“Để tôi băng bó cho anh, được không?” Cuối cùng Dương Ái Vân nhẹ giọng nói.
Đối với một người đang tức giận cô cũng không thể nào tức giận hơn.
Tốt nhất là nhẹ nhàng khuyên bảo.
Cứ ngỡ Sầm Cảnh Đình sẽ tiếp tục cáu kỉnh hoặc trực tiếp từ chối nhưng anh lại từ từ thả lỏng bàn tay, cả người cũng tựa ra sau, mặc kệ sự đời.
Dương Ái Vân thấy anh dịu đi cũng bắt đầu rửa vết thương, băng bó cho anh, động tác nhẹ nhàng, dịu dàng, chỉ sợ làm anh đau.
Suốt quá trình Sầm Cảnh Đình chỉ nhắm mắt không có phản ứng gì.
Cô làm xong tất thảy thì nhìn anh một lượt, ánh mắt dừng ở mảng ướt trước áo anh: “Tôi sẽ đi lấy cho anh một bộ đồ.”
Dứt lời Dương Ái Vân đi tới tủ đồ góc bên phải.
Cái tủ bằng gỗ có diện tích khá lớn, lúc mở cửa ra cô thấy rất nhiều áo sơ mi cùng quần tây, lục tìm một hồi mới thấy đồ ở nhà của anh.
Cô không biết anh thích mặc gì nên lấy một chiếc áo thun có cổ để anh dễ nhận biết trước sau, tiếp đến là quần lửng có khóa kéo và quần trong.
Sau đó lại đi về phía giường đặt bên cạnh tay anh bảo: “Đồ của anh đây.”
Sầm Cảnh Đình chẳng có nhúc nhích gì, cô đành phải lên tiếng tiếp: “Tôi sẽ ra ngoài nên anh cứ thoải mái mà thay, tôi không làm phiền anh đâu nên không cần vào phòng vệ sinh đâu.”
Dương Ái Vân dặn dò anh xong thì đi ra ngoài, đúng lúc này điện thoại của cô lại reo lên, xem qua số cô hơi cau mày rời đi.
Tiếng cửa rầm một tiếng người đàn ông mới có chút phản ứng, cảm nhận được bộ đồ ở tay anh hơi siết lại.
Ra đến hành lang bên ngoài Dương Ái Vân mới nghe điện thoại: “Alo.”
“Vân hả con?” Bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của người đàn ông trung niên.
Dương Ái Vân nghe thấy giọng điệu này của ông không thấy quen chút nào lại hỏi: “Ba gọi con có gì không?”
“Công ty của nhà mình xảy ra chuyện rồi con, chủ tịch Sầm đột ngột rút vốn, ba đến tìm ông ấy lại không ai cho gặp.
Ba cũng hết cách rồi, con có thể giúp ba hay không?” Dương Tuấn Thanh bên kia vồn vã nói.
Nghe vậy Dương Ái Vân cũng đã lường trước được điều này, nhưng không ngờ ông Sầm lại khiến nhà họ Dương điêu đứng như vậy.
“Ba muốn con giúp gì?”
“Con giúp ba gặp ông Sầm là được, nếu có thể nói giúp ba mấy câu.” Dương Tuấn Thanh cũng không mong chờ nhiều vào Dương Ái Vân, chỉ hy vọng cô có thể giúp ông gặp Sầm Chính một lần.
Trước lời cầu xin của ba mình Dương Ái Vân bỗng chốc trào phúng: “Ba nghĩ con là ai mà có thể nói chuyện với chủ tịch Sầm, ba không hỏi con về nhà họ Sầm sống có tốt không sao?”
“Con, con ở đó thế nào?” Ông Dương cuối cùng cũng hỏi một câu.
“Con nói sống không tốt ba sẽ làm sao?”.
Bình luận truyện