Vợ Xấu Thành Vợ Hiền
Chương 13: Không có được mới là tốt nhất!
Thật ra thì cô biết lúc ấy trong lòng BOSS đã biết cảm giác của cô đối với anh, cũng không có vạch trần, chẳng qua là ám hiệu cho cô một cái. Mấy năm này đi theo bên cạnh anh, cô cũng học tập rất nhiều thứ, hơn nữa cái cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt đối với BOSS. Cô biết cũng không phải là chỉ có hảo cảm đối với anh, thưởng thức anh đơn giản như vậy. Nếu như có một ngày.......Nhất định cô sẽ lựa chọn rời đi khỏi anh. Nghĩ tới đây, trong mắt cô tối sầm lại, ngay sau đó cúi đầu xuống uống nước, che giấu cảm xúc vừa mới có trong mắt.
"Chị Dao, LadyMary yêu cầu kiểu dáng loại đó, sao không thiết kế thành một kiểu dáng Đông Phương cổ xưa?" Hoàng Hân Nguyệt nghe bọn họ nói chuyện công việc được một đoạn, nhịn không được chen miệng vô hỏi, lại thêm trước đây cô cũng từng học thiết kế. Kiếp trước cũng làm việc nhiều năm, đối với những thiết kế này, cô vẫn tương đối có chút hiểu rõ.
"Hân Nguyệt, có phải em có ý kiến gì hay không?" Triệu Dao Dao vừa nghe cô nói như thế, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Hoàng Hân Nguyệt thấy ánh mắt của cô ấy sáng lên, lại nhìn anh mình một cái. Lúc này, Hoàng Tân Duy mới lên tiếng nói: "Nói tiếp đi."
Cô vội vàng nói tiếp: "Theo em được biết, LadyMary tiên sinh là người Trung Quốc. Hơn nữa, sau khi chồng của cô ấy qua đời, cô ấy sẽ để cho người ta gọi cô là LadyMary mà không phải MissMary. Có thể thấy được, cô ấy rất yêu người chồng của mình, nhưng lại cũng sợ nhớ tới người chồng mình.
Hơn nữa LadyMary nói thiết kế đó của mọi người không đúng, không phải loại cảm giác này. Em thấy có lẽ LadyMary cũng không biết mình muốn là cái cảm giác gì đi." Hoàng Hân Nguyệt nói xong, trong lòng cũng có chút phiền muộn, có lúc con người sợ nhất là nhớ nhung, nhưng lại muốn nhớ, loại cảm giác này có chút khổ sở.
"Nếu là thiết kế tưởng nhớ như em nói ra, như vậy thiết kế của LadyMary phiền toái trợ lý Triệu rồi." Hoàng Tân Duy nhìn Triệu Dao Dao quyết định dứt khoát. Triệu Dao Dao gật đầu một cái. Lúc này, Hoàng Tân Duy mới nhìn qua Hoàng Hân Nguyệt một cái, thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, dừng một chút, mới mở miệng nói: "Anh nhớ năm nay em tốt nghiệp thì phải?"
Hoàng Hân Nguyệt chưa kịp phản ứng, đã vội vàng cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Không lớn cũng không nhỏ, tốt nghiệp thì tới công ty giúp anh một tay đi."
"Có tiền lương không?" Hai mắt Hoàng Hân Nguyệt tỏa sáng, đã vội vàng hỏi. Mặc dù, có lúc cô sẽ giúp thiết kế tác phẩm của công ty của anh một chút, nhưng đó chỉ là lúc đi học, hiện tại đã gần tốt nghiệp, dĩ nhiên muốn bàn tiền lương với anh rồi.
"Công ty nhà mình, nói chuyện tiền lương làm gì." Hoàng Tân Duy đặt một đĩa bánh hao hấp xuống trước mặt cô, lại nhận lấy tô cháo từ tay người phục vụ, bưng đến trước mặt Triệu Dao Dao khiến cho Triệu Dao Dao ngẩn người, trong mắt anh thoáng qua tia đắc ý.
Buổi sáng nghe Hoàng Hân Nguyệt ám chỉ, anh cũng muốn rất thử. Trước mắt anh không cần thông qua đám cưới gia tộc để hỗ trợ công ty của mình, hơn nữa cũng không cần. Anh đã trưởng thành, tuổi cha mẹ cũng đã già, công ty cũng chính thức đi vào quỹ đạo, đây chính là lúc tính đến chuyện lập gia đình. Nghĩ tới đây, anh nhìn bộ mặt ngoài ý muốn của Triệu Dao Dao một cái, vui vẻ trong mắt càng đậm hơn.
Hoàng Hân Nguyệt giả vờ bất mãn bĩu môi, nhưng mà Hoàng Tân Duy nói chuyển ý một cái, lại mở miệng nói: "Nhưng mà có tiền tiêu vặt, có muốn hay không?"
"Muốn— muốn—" Hoàng Hân Nguyệt nghe anh nói vậy, nhanh tay gắp một cái sủi cảo cho anh, Hoàng Tân Duy mới thỏa mãn mà gật gật đầu. Bữa ăn sáng này bọn họ ăn trong vui vẻ kết thúc như thế.
Ăn xong bữa sáng, Hoàng Tân Duy đưa Hoàng Hân Nguyệt đến trường học, mà Triệu Dao Dao thì tranh thủ đi đến công ty.
Vừa mới ra khỏi xe của Hoàng Tân Duy, xa xa đã thấy Vương Tiếu Vân chạy tới bên này. Hoàng Hân Nguyệt chán ghét nhíu mày, Hoàng Tân Duy sờ đầu của cô, nói: "Nếu như không thích thì tránh xa, còn có, không nên để tất cả cảm xúc viết hết lên trên mặt như vậy."
Hoàng Hân Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhưng mà vẫn là nghe lọt lời của Hoàng Tân Duy. Vương Tiếu Vân vừa đi đến bên cạnh bọn họ, đã cười chào hỏi bọn họ.
"Ngoan ngoãn, anh trai đi làm." Hoàng Tân Duy nói xong gật đầu với Vương Tiếu Vân một cái, đi lên xe. Trước kia còn có thể khách khí với Vương Tiếu Vân mấy câu, để cô ta chăm sóc Hoàng Hân Nguyệt một chút, không nghĩ tới cô ta lại chăm sóc như vậy. Nghĩ tới đây, Hoàng Tân Duy cười lạnh mấy tiếng, xem ra phải cho người điều tra Vương Tiếu Vân rồi, nhìn xem khi anh không ở đây, bắt nạt em gái của anh như thế nào.
Mặc dù, anh năm lần bảy lượt khuyên bảo Hoàng Hân Nguyệt, nhưng mà anh chỉ có duy nhất một đứa em gái lại bị tính toán như vậy, anh có thể không khó chịu sao, cũng tự trách mình công việc quá bận rộn, sơ sót trông chừng cô. Trong lòng Hoàng Tân Duy nhất thời tự trách, nghĩ tới đây, anh lái ô tô đi tới công ty. Anh phải tìm người điều tra nhanh lên một chút, một khắc cũng không thể đợi, anh không muốn khi anh chưa đảm bảo, em gái của anh lại bị người khi dễ lần nữa.
Vương Tiếu Vân cũng phát hiện rõ ràng thái độ của Hoàng Tân Duy có chút xa cách, nhưng là chưa kịp cho cô suy nghĩ nhiều, Hoàng Hân Nguyệt đã đi về phía cửa trường học, trong mắt Vương Tiếu Vân thoáng qua tia tức giận.
"Hân Nguyệt, Hân Nguyệt chờ mình một chút…."
Hoàng Hân Nguyệt bất đắc dĩ dừng bước lại, Vương Tiếu Vân thở phì phò đuổi theo cô, hơn nữa vội vàng hỏi: "Hân Nguyệt, sao cậu không đợi mình?" Nếu như không chú ý nghe, sẽ không nghe ra trong giọng nói có chất vấn. Hoàng Hân Nguyệt cười lạnh một tiếng, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở mặt với Vương Tiếu Vân, cũng không che giấu ý lạnh trong mắt của mình.
"Cửa trường học ở nơi nào, cậu không có mắt sao? Mình không thể đi à?" Nói xong lại đi về phía trước, nhưng là đi chưa được mấy bước, cánh tay đã bị người ta nắm thật chặt. Cô cho là Vương Tiếu Vân, lửa giận lập tức xông lên.
"Chị Dao, LadyMary yêu cầu kiểu dáng loại đó, sao không thiết kế thành một kiểu dáng Đông Phương cổ xưa?" Hoàng Hân Nguyệt nghe bọn họ nói chuyện công việc được một đoạn, nhịn không được chen miệng vô hỏi, lại thêm trước đây cô cũng từng học thiết kế. Kiếp trước cũng làm việc nhiều năm, đối với những thiết kế này, cô vẫn tương đối có chút hiểu rõ.
"Hân Nguyệt, có phải em có ý kiến gì hay không?" Triệu Dao Dao vừa nghe cô nói như thế, ngẩng đầu lên nhìn cô một cái. Hoàng Hân Nguyệt thấy ánh mắt của cô ấy sáng lên, lại nhìn anh mình một cái. Lúc này, Hoàng Tân Duy mới lên tiếng nói: "Nói tiếp đi."
Cô vội vàng nói tiếp: "Theo em được biết, LadyMary tiên sinh là người Trung Quốc. Hơn nữa, sau khi chồng của cô ấy qua đời, cô ấy sẽ để cho người ta gọi cô là LadyMary mà không phải MissMary. Có thể thấy được, cô ấy rất yêu người chồng của mình, nhưng lại cũng sợ nhớ tới người chồng mình.
Hơn nữa LadyMary nói thiết kế đó của mọi người không đúng, không phải loại cảm giác này. Em thấy có lẽ LadyMary cũng không biết mình muốn là cái cảm giác gì đi." Hoàng Hân Nguyệt nói xong, trong lòng cũng có chút phiền muộn, có lúc con người sợ nhất là nhớ nhung, nhưng lại muốn nhớ, loại cảm giác này có chút khổ sở.
"Nếu là thiết kế tưởng nhớ như em nói ra, như vậy thiết kế của LadyMary phiền toái trợ lý Triệu rồi." Hoàng Tân Duy nhìn Triệu Dao Dao quyết định dứt khoát. Triệu Dao Dao gật đầu một cái. Lúc này, Hoàng Tân Duy mới nhìn qua Hoàng Hân Nguyệt một cái, thấy cô lộ ra vẻ mặt như vậy, dừng một chút, mới mở miệng nói: "Anh nhớ năm nay em tốt nghiệp thì phải?"
Hoàng Hân Nguyệt chưa kịp phản ứng, đã vội vàng cảnh giác hỏi: "Anh muốn làm gì?"
"Không lớn cũng không nhỏ, tốt nghiệp thì tới công ty giúp anh một tay đi."
"Có tiền lương không?" Hai mắt Hoàng Hân Nguyệt tỏa sáng, đã vội vàng hỏi. Mặc dù, có lúc cô sẽ giúp thiết kế tác phẩm của công ty của anh một chút, nhưng đó chỉ là lúc đi học, hiện tại đã gần tốt nghiệp, dĩ nhiên muốn bàn tiền lương với anh rồi.
"Công ty nhà mình, nói chuyện tiền lương làm gì." Hoàng Tân Duy đặt một đĩa bánh hao hấp xuống trước mặt cô, lại nhận lấy tô cháo từ tay người phục vụ, bưng đến trước mặt Triệu Dao Dao khiến cho Triệu Dao Dao ngẩn người, trong mắt anh thoáng qua tia đắc ý.
Buổi sáng nghe Hoàng Hân Nguyệt ám chỉ, anh cũng muốn rất thử. Trước mắt anh không cần thông qua đám cưới gia tộc để hỗ trợ công ty của mình, hơn nữa cũng không cần. Anh đã trưởng thành, tuổi cha mẹ cũng đã già, công ty cũng chính thức đi vào quỹ đạo, đây chính là lúc tính đến chuyện lập gia đình. Nghĩ tới đây, anh nhìn bộ mặt ngoài ý muốn của Triệu Dao Dao một cái, vui vẻ trong mắt càng đậm hơn.
Hoàng Hân Nguyệt giả vờ bất mãn bĩu môi, nhưng mà Hoàng Tân Duy nói chuyển ý một cái, lại mở miệng nói: "Nhưng mà có tiền tiêu vặt, có muốn hay không?"
"Muốn— muốn—" Hoàng Hân Nguyệt nghe anh nói vậy, nhanh tay gắp một cái sủi cảo cho anh, Hoàng Tân Duy mới thỏa mãn mà gật gật đầu. Bữa ăn sáng này bọn họ ăn trong vui vẻ kết thúc như thế.
Ăn xong bữa sáng, Hoàng Tân Duy đưa Hoàng Hân Nguyệt đến trường học, mà Triệu Dao Dao thì tranh thủ đi đến công ty.
Vừa mới ra khỏi xe của Hoàng Tân Duy, xa xa đã thấy Vương Tiếu Vân chạy tới bên này. Hoàng Hân Nguyệt chán ghét nhíu mày, Hoàng Tân Duy sờ đầu của cô, nói: "Nếu như không thích thì tránh xa, còn có, không nên để tất cả cảm xúc viết hết lên trên mặt như vậy."
Hoàng Hân Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nhưng mà vẫn là nghe lọt lời của Hoàng Tân Duy. Vương Tiếu Vân vừa đi đến bên cạnh bọn họ, đã cười chào hỏi bọn họ.
"Ngoan ngoãn, anh trai đi làm." Hoàng Tân Duy nói xong gật đầu với Vương Tiếu Vân một cái, đi lên xe. Trước kia còn có thể khách khí với Vương Tiếu Vân mấy câu, để cô ta chăm sóc Hoàng Hân Nguyệt một chút, không nghĩ tới cô ta lại chăm sóc như vậy. Nghĩ tới đây, Hoàng Tân Duy cười lạnh mấy tiếng, xem ra phải cho người điều tra Vương Tiếu Vân rồi, nhìn xem khi anh không ở đây, bắt nạt em gái của anh như thế nào.
Mặc dù, anh năm lần bảy lượt khuyên bảo Hoàng Hân Nguyệt, nhưng mà anh chỉ có duy nhất một đứa em gái lại bị tính toán như vậy, anh có thể không khó chịu sao, cũng tự trách mình công việc quá bận rộn, sơ sót trông chừng cô. Trong lòng Hoàng Tân Duy nhất thời tự trách, nghĩ tới đây, anh lái ô tô đi tới công ty. Anh phải tìm người điều tra nhanh lên một chút, một khắc cũng không thể đợi, anh không muốn khi anh chưa đảm bảo, em gái của anh lại bị người khi dễ lần nữa.
Vương Tiếu Vân cũng phát hiện rõ ràng thái độ của Hoàng Tân Duy có chút xa cách, nhưng là chưa kịp cho cô suy nghĩ nhiều, Hoàng Hân Nguyệt đã đi về phía cửa trường học, trong mắt Vương Tiếu Vân thoáng qua tia tức giận.
"Hân Nguyệt, Hân Nguyệt chờ mình một chút…."
Hoàng Hân Nguyệt bất đắc dĩ dừng bước lại, Vương Tiếu Vân thở phì phò đuổi theo cô, hơn nữa vội vàng hỏi: "Hân Nguyệt, sao cậu không đợi mình?" Nếu như không chú ý nghe, sẽ không nghe ra trong giọng nói có chất vấn. Hoàng Hân Nguyệt cười lạnh một tiếng, sớm muộn gì cô cũng sẽ trở mặt với Vương Tiếu Vân, cũng không che giấu ý lạnh trong mắt của mình.
"Cửa trường học ở nơi nào, cậu không có mắt sao? Mình không thể đi à?" Nói xong lại đi về phía trước, nhưng là đi chưa được mấy bước, cánh tay đã bị người ta nắm thật chặt. Cô cho là Vương Tiếu Vân, lửa giận lập tức xông lên.
Bình luận truyện