Vô Ý Tình Thâm

Chương 28



Lạc Mân đứng tại chỗ không nhúc nhích, đèn sàn bên cạnh cậu vẫn tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp như cũ. Cậu không nhìn Thẩm Thời Trạm, dáng vẻ như vô sự. Lông mi run rẩy lại dễ dàng bán đứng cậu.

Thẩm Thời Trạm nhìn chóp mũi mới vừa khóc vẫn còn đỏ của cậu, môi đã sưng lên, rõ ràng là một dáng vẻ đã bị người thô bạo chơi, lại đứng ở đó nói chia tay với hắn.

Hắn cũng ngồi bất động, thân dưới dính dính mà dính không biết là của mình, hay là dịch của Lạc Mân, trên cổ còn có vết tích Lạc Mân cắn ra. Lông mày đẹp đẽ của hắn nhíu lại, quanh thân tỏa ra hơi thở bén nhọn, “Em nói gì?”

“Chia tay, em nói chia tay, em muốn chia tay với anh!”

Dáng vẻ bình tĩnh thật vất vả dựng lên sắp sụp đổ, trong giọng nói của cậu đã kéo theo tiếng khóc.

“Em không muốn bên anh nữa, em rất phiền, chia tay nhanh một chút! Em… Em muốn tìm bạn trai lần nữa, anh… Anh chia tay nhanh!”

Lúc này không biết làm sao, Thẩm Thời Trạm sống hơn Lạc Mân mười hai năm. Tâm tình ngổn ngang ấp ủ trong ngực, hắn nhắm mắt lại, kiên trì đè xuống những xao động kia, xốc chắn xuống giường.

Lạc Mân nhìn thấy động tác của hắn, kháng cự lưu về sau một bước, lại bị ôm ngang lên. Thẩm Thời Trạm siết chặt người trong ngực, chút giãy giụa này của Lạc Mân, căn bản không hề có tác dụng.

Vừa vào buồng tắm, Lạc Mân bị đè lột quần ngay bên cạnh chậu rửa mặt. Áo sơ mi vất vả mặc xong, cũng bị Thẩm Thời Trạm kéo một cái từ cổ, cúc áo lạc cạch rơi đầy đất.

Cậu không thoát được, tức giận đến đỏ mặt, “Thẩm Thời Trạm! Anh đang làm gì! Buông em ra, anh buông em ra…”

Trên mặt Thẩm Thời Trạm không lộ vẻ gì, chờ nước trong bồn tắm được rồi, thử độ ấm một chút, mới xách cậu vào. Lạc Mân giãy giụa, mắng hắn, đều không phản ứng, ngược lại bản thân cũng nhấc chân bước vào.

Hắn lật người Lạc Mân, mặt úp xuống nằm nhoài trên đùi hắn, bày thành tư thế cong mông lên, cầm vòi hoa sen qua, cẩn thận tẩy rửa nơi vừa tiếp nhận hoan ái quá độ.

Tiếng mắng của Lạc Mân, lúc Thẩm Thời Trạm duỗi hai ngón tay tiến vào cơ thể cậu yếu dần, cuối cùng chỉ có thể im lặng để Thẩm Thời Trạm giúp cậu rửa ráy.

Thẩm Thời Trạm chuyên tâm rửa ráy, lúc ngón tay mở miệng huyệt dẫn tinh dịch ra, cũng không giống trước kia, cố ý nhấn xuống điểm mẫn cảm của cậu, đợi cậu xin tha mới được. Động tác rõ ràng mười phần ám muội, bị hắn làm thành lạnh như băng, lập tức trấn áp Lạc Mân chỉ là lợn con lẫn hổ.

Trước khi tới đầu óc quá nóng, một lòng muốn chia tay với Thẩm Thời Trạm, thậm chí mệt mỏi ít hơn Thẩm Thời Trạm. Vào lúc này bị lạnh lùng ấn lại, trong lòng Lạc Mân mới hồi thần, sợ hãi và hối hận tầng tầng dâng lên.

Đến tột cùng cậu nói những gì.

Tắm xong trong lúc Lạc Mân miên man suy nghĩ, Thẩm Thời Trạm vẫn không nói một lời. Lấy khăn tắm bọc chặt cậu lại mới ôm ra ngoài, đặt người mệt mỏi nằm trên ghế ở chân giường, im lặng đổi xong ga giường. Lạc Mân nhìn hắn xoay người lại, hình như chuẩn bị ôm mình. Nhưng Thẩm Thời Trạm chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái, liền tự lên giường kéo chăn qua ngủ.

Lần này Lạc Mân thật không biết nên làm gì bây giờ, cỗ sức lực la hét muốn chia tay kia, vừa nãy bị tắm xả từ lâu. Lúc nhiệt tình lần nữa, Thẩm Thời Trạm cũng không giống lúc nãy thô bạo nhiều như vậy, chưa kể là lúc thanh tỉnh. Thô bạo xé quần áo cậu, khiến Lạc Mân cảm thấy thẩm Thời Trạm cũng muốn xé cậu ra.

Lạc Mân nằm trên ghế, một hồi sợ sệt một hồi đau lòng, trong lúc đó thỉnh thoảng còn xen vào chút hối hận. Mày thực sự có thể ngu ra tận chân trời, Lạc Mân nghĩ.

Không lâu lắm, Thẩm Thời Trạm cảm giác trên giường lõm xuống một chỗ, tiếp theo là âm thanh sột soạt, hắn nhắm hai mắt ngủ không để ý tới.

Lạc Mân khó khăn bò lên giường, phía dưới kéo ra đau khó mà dùng lời diễn tả được, trong nháy mắt cậu tủi thân, trước giờ mình không bước xuống đất đi qua.

Có điều cậu nhớ tới lời nói ngu xuẩn của mình, rốt cục vẫn nhịn ấm ức, chuẩn bị dịch qua chỗ Thẩm Thời Trạm bên kia.

Như vậy một hồi không nghe được tiếng động, Thẩm Thời Trạm liền nhịn không nổi. Lúc mới tắm, đã nhìn thấy nơi đỏ quá kia, trời mới biết hắn cố gắng nhận nhịn thế nào, mới không ôm Lạc Mân lăn giường.

Vừa mở mắt, thấy ngay mặt Lạc Mân rất rõ ràng viết hối hận và khổ sở. Thẩm Thời trạm vẫn đứng dậy, mở khăn bọc lấy cậu, ôm người từ dưới chân giường cho vào chăn, đưa lưng về phía cậu rồi ngủ.

“Trạm à…”

Lạc Mân nhìn lưng Thẩm Thời Trạm, nhẹ nhàng gọi một tiếng. Thẩm Thời Trạm không phản ứng, cậu lớn gan chút, áp tay lên, “Trạm à… Trạm à.”

“Chia tay, em đừng gọi tôi.” Thẩm Thời Trạm lạnh lùng đáp lời cậu. Lạc Mân lại nghe ra giận dỗi trong giọng hắn, trong lòng hối hận càng nhiều, lá gan cũng lớn hơn, “Anh quay lại, em sợ tối…”

Ngay khi Lạc Mân cho là Thẩm Thời Trạm sẽ không để ý đến cậu, Thẩm Thời Trạm quay lại. Chỉ có điều đôi mắt vẫn nhắm cằm căng cứng, khóe miệng không chút ý cười.

Cậu không tiếng động nở nụ cười, lại gần, khó khăn giữ lại một chút khoảng cách với Thẩm Thời Trạm, nói chuyện động tác lớn, đều có thể đụng tới môi đối phương, “Trạm à, anh nhìn em chút đi…”

Thẩm Thời Trạm đặt ngón trỏ lên trán Lạc Mân, đẩy cậu ra. Bản thân ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống Lạc Mân một hồi.

Hắn nhắm mắt lại, Lạc Mân còn dám quấy rầy một chút. Dưới cái rũ mắt không chớp mắt của hắn nhìn mình chằm chằm, Lạc Mân động cũng không dám động.

Lúc Lạc Mân bị nhìn chằm chằm đến da đầu tên dại, “Vừa nãy tại sao nói chia tay?”

Lạc Mân cũng nhanh chóng ngồi dậy, trên mặt lại mang theo vẻ mặt áy náy, “Em biết chuyện trong nhà, anh cả nói…”

“Tại sao nói chia tay?” Thẩm Thời Trạm ngắn lời cậu, vẫn hỏi như vậy.

“Anh cả nói, nếu như bắt đầu điều tra, anh bảo vệ chúng em, cổ đông Thẩm thị cũng sẽ tìm anh làn phiền…”

“Cho nên tại sao nói chia tay?” Lạc Mân bị hắn hỏi cho bối rối, tay vô thức vò vò chắn, cắn môi dưới nhìn hắn.

“Là cái gì cho em ảo giác như vậy, chia tay, thì anh sẽ không quấn em nữa, Lạc Mân?”

Hắn rất ít gọi cả tên họ Lạc Mân như vậy, Lạc Mân nghe mà tim căng thẳng.

Trên mặt Thẩm Thời Trạm phủ một tầng băng sương, ánh mắt nhìn cậu gần như có thể đóng băng cậu. Lạc Mân lại từ trong ánh mắt lạnh như băng kia, đọc ra mấy phần khổ sở và yếu đuối đè nén. Cậu không nhịn được vươn tay túm cánh tay Thẩm Thời Trạm, “Thẩm Thời Trạm…”

Thẩm Thời Trạm cứng đờ né tránh đụng chạm, xốc chăn xuống giường. Dép cũng không đi, cứ như vậy đi ra ngoài.

Lạc Mân xuống theo, động tác quá nhanh, kéo tới nơi bí mật, chân lập tức mềm nhũn.

Nghe thấy lau lưng truyền tới tiếng kêu đau nhè nhẹ, Thẩm Thời Trạm đứng cạnh cửa, cứng nhắc chốc lát, xoay người lại nhìn người chống giường đứng.

Lạc Mân thấy hắn quay đầu lại, vội vàng hỏi hắn: “Anh muốn đi đâu?”

“Thư phòng, em nghỉ ngơi cho tốt.”

“Em sai rồi, anh đừng giận được không…” Lạc Mân không mặc quần áo, cho dù nhiệt độ phòng ngủ cao, vẫn lạnh đến mức co rúm lại. Thẩm Thời Trạm cố nén không để ý tới, vẫn buồn bực nói: “Lên giường đi, đắp kín chăn.”

Lạc Mân không dám không nghe lời nói, nhưng cũng không thể cứ như vậy để Thẩm Thời Trạm đi. Một đôi mắt lộ vẻ đáng thương nhìn sang, “Chỗ đó đau lắm… Anh ôm em được không?”

Thẩm Thời Trạm không lên tiếng, không động đậy. Ngàn tư vạn tự từ trong lòng lướt qua, lần nữa mở miệng mới phát hiện, giọng mình đã khàn như vậy, “Nếu như vừa rồi tôi đồng ý chia tay, bây giờ còn muốn tôi ôm sao?”

Lông mi Lạc Mân run lên bần bật, đau đớn kéo dài nặng nề từ đầu ngón tay chạy đến ngực, vẻ mặt cố gắng đáng thương trên gương mặt cũng bị đau đớn này đánh tan, chỉ còn dư lại vô lực.

Thì ra bị đối phương chia tay, là cảm giác như vậy.

Cậu không nói nên lời, cúi đầu che giấu viền mắt lại đỏ lên của mình, lui về sau một bước ngồi trên giường, ho khan một tiếng làm bộ không có chuyện gì nói: “Nghỉ ngơi trước đi, anh… Anh cũng đi ngủ sớm chút.”

Hồi lâu, nghe âm thanh cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Lạc Mân mới dám ngẩng đầu nhìn cửa, chỗ Thẩm Thời Trạm vừa đứng. Ngồi yên một lúc lâu, cậu nặng nề lại xuống giường, nhặt áo sơ mi của Thẩm Thời Trạm mặc vào, đứng dựa vào tường ở cửa, do dự có nên đi tìm Thẩm Thời Trạm không.

Đột nhiên, cậu ý thức được cái gì, kéo cửa phòng ngủ ra. Đúng như dự đoán, Thẩm Thời Trạm ngay ngoài cửa, tư thế giống cậu, đứng dựa vào tường

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện